Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1510: Lam Ngọc giới (length: 11580)

Mà Lục Diệp lại nghiêm trọng nghi ngờ Luân Hồi Thụ biết mình tu hành một loại bí thuật chủng tộc nào đó, bởi vì trước đây hắn tại Thái Sơ cảnh Thần Hải chi tranh chính là dựa vào loại bí thuật này giết đến một chủng tộc toàn quân bị diệt.
Nếu không Lục Diệp bây giờ chỉ là một Tinh Túc, Luân Hồi Thụ không có lý nào lại đem hy vọng ký thác vào hắn.
Thái Sơ cảnh là bí cảnh bên trong Luân Hồi Thụ, truyền ngôn là nơi Luân Hồi Thụ sinh ra, với sức mạnh của Luân Hồi Thụ, chuyện gì xảy ra bên trong tự nhiên không thể qua mắt được nó.
"Việc này không nên chậm trễ, tiểu hữu nếu không có cần chuẩn bị, bây giờ liền lên đường đi, lão phu chờ ngươi khải hoàn trở về!" Vừa nói xong, Luân Hồi Thụ bỗng nhiên bay xuống hai chiếc lá xanh, trong đó một chiếc hướng mu bàn tay Lục Diệp bay tới, nhẹ nhàng in vào, nhanh chóng dung nhập, Lục Diệp lập tức cảm giác ấn ký Luân Hồi Thụ trước đó đã tiêu hao hết của mình lại trở về.
Chiếc lá xanh còn lại thì giống như hắn từng thấy, tỏa ra hào quang màu xanh lục, ngay sau đó hóa thành hư ảnh Luân Hồi Thụ, cành lá rủ xuống xen lẫn tạo thành một cánh cửa.
Lục Diệp lặng lẽ bước vào cánh cửa, lần này căn bản không cần Lục Diệp chào hỏi gì, Ly Thương theo sát phía sau.
Bước ra một bước, thiên địa biến đổi.
Trong giới vực hơi mông lung, lúc Lục Diệp hiện thân, liền thấy hai bóng người cao lớn đứng trước mặt mình.
Hắn ngước mắt nhìn lên, tò mò đánh giá hai người này.
Tuy nói từ phía Luân Hồi Thụ đã đại khái biết tình huống của giới vực này, cũng biết chủng tộc nào sinh tồn trong giới vực này, nhưng Lục Diệp trước kia chưa từng thấy qua.
Bóng người bên trái nhìn có chút quen mắt, giống như một gốc cây già thành tinh, hơi có chút dấu vết của Luân Hồi Thụ, mọc ra tứ chi, trên cành cây có ngũ quan, bất quá lại có một số khác biệt với Luân Hồi Thụ.
Đây là bộ tộc Mộc Linh!
Trong tinh không có Ngũ Hành Linh tộc, lần lượt tương ứng với Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, gọi chung là Linh tộc, nhưng vì khắc chế lẫn nhau khác nhau, mỗi một chi Linh tộc đều có sự khác biệt rất lớn.
Linh tộc cũng là chủng tộc cực kỳ hiếm hoi, tuy nói độ quý hiếm không bằng Nhân Ngư Yêu Tinh và Hồn tộc mà Lục Diệp từng thấy, nhưng đối với các chủng tộc khác mà nói thì số lượng chung quy là không nhiều.
Bất quá bất luận loại Linh tộc nào, thể nội đều có linh hạch, giống với tinh hạch của tinh thú, nhưng linh hạch của Linh tộc so với tinh hạch của tinh thú hữu dụng hơn nhiều, linh hạch đối với việc tu hành của tu sĩ và lĩnh hội một số bí thuật có ích lợi rất lớn, cũng dẫn tới không ít kẻ có ý đồ xấu nhòm ngó.
Bóng người đứng cạnh Mộc Linh cũng cao lớn, nhưng khác với Mộc Linh trông như cây già thành tinh, gã này trông giống như một cây nấm khổng lồ.
Trên đỉnh đầu là một nửa hình tròn giống như nắp dù, màu đen nhìn rất kiên cố, tuyệt đối không kém bất kỳ Linh Bảo phòng ngự nào.
Thân hình tròn vo, trên vị trí ngũ quan mọc ra hai con mắt nhỏ như hạt đậu xanh, nhìn rất buồn cười.
Bào tộc!
Đây là một chủng tộc mà Lục Diệp chưa từng thấy qua thậm chí chưa từng nghe nói đến, giờ phút này gặp được, không khỏi cảm khái tinh không này bao la, quả nhiên không thiếu những điều kỳ lạ, hắn ở trong Vạn Tượng Hải tuy đã thấy biết không ít, nhưng cũng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi trong tinh không rộng lớn này mà thôi.
Vô luận là Mộc Linh hay Bào tộc, thể nội đều tràn ngập khí tức tương đương với Tinh Túc hậu kỳ, giới vực này chắc chắn là một giới vực lớn, thiên địa linh khí khá nồng đậm, nếu không cũng sẽ không sinh ra cảnh giới Tinh Túc.
Mà căn cứ vào thông tin Luân Hồi Thụ bên kia cung cấp, phương giới vực này là nơi Mộc Linh tộc và Bào tộc cộng sinh, đã chung sống hòa bình rất nhiều vạn năm, cho đến lần này bị địch xâm phạm, khó lòng chống đỡ, rơi vào đường cùng, chỉ đành cầu cứu Luân Hồi Thụ.
Lục Diệp quay đầu lại nhìn, phía sau mình có một gốc phân thân của Luân Hồi Thụ, hắn có thể đến được đây, hiển nhiên là nhờ tác dụng của phân thân Luân Hồi Thụ.
Tuy nhiên giờ phút này, lá cây trên phân thân Luân Hồi Thụ đều đã khô héo, từng mảnh tàn tạ, cũng không biết cần bao lâu mới có thể khôi phục lại nguyên khí, hoặc có lẽ không bao giờ khôi phục lại được.
Lục Diệp vừa hiện thân, Mộc Linh và Bào tộc cùng nhau hành lễ.
Mộc Linh tộc trưởng cất tiếng: "Mộc Ha, tộc trưởng Mộc Linh tộc của giới Lam Ngọc, xin ra mắt hai vị đạo hữu!" Rồi chỉ sang phía Bào tộc: "Vị này là tộc trưởng Bào tộc, Hắc Tán."
Hắc Tán cũng lên tiếng: "Ra mắt hai vị đạo hữu!"
Lục Diệp suy nghĩ một chút: "Vô Song, Lý Thái Bạch!"
Ly Thương phía sau hắn không nói một lời, trông như một thị nữ bảo vệ trung thành.
Mộc Ha nhìn vượt qua Lục Diệp về phía phân thân Luân Hồi Thụ đằng sau hắn, thấy phân thân Luân Hồi Thụ đã tàn lụi, kinh ngạc nói: "Chuyến này chỉ có hai vị thôi sao?"
Lục Diệp gật đầu: "Đúng, chỉ có hai chúng ta."
Mộc Ha có vẻ hơi thất vọng, ông và Hắc Tán nhờ phân thân Luân Hồi Thụ để cầu cứu Luân Hồi Thụ, vốn tưởng rằng Luân Hồi Thụ sẽ phái cường giả nào đó đến, kết quả chỉ là hai Tinh Túc, dù đều là Tinh Túc hậu kỳ, nhưng trong một trận chiến như thế này thì tác dụng cũng cực kỳ hạn chế. Tuy vậy, dù sao đây cũng là người Luân Hồi Thụ phái tới, hơn nữa hai người cũng là hai sự trợ giúp, Mộc Ha cũng không dám lãnh đạm, bèn cất tiếng: "Hai vị mới đến, xin hãy nghỉ ngơi trước, rồi tính sau."
Lục Diệp giơ tay nói: "Không cần, tộc trưởng xin hãy nói rõ cho ta biết tình hình dưới mắt."
Hắn tự nhiên cảm nhận được tâm tư của Mộc Linh, nhưng có một số việc không cần giải thích, hành động luôn có sức thuyết phục hơn lời nói, hơn nữa Luân Hồi Thụ cố ý triệu hồi hắn tới hỗ trợ, chính là coi trọng thủ đoạn khắc chế chủng tộc xâm lấn kia của hắn.
Nếu là chủng tộc khác đến xâm lấn giới Lam Ngọc, Lục Diệp một mình e rằng thật sự khó thành việc, nhưng nếu là chủng tộc đó... thì lại khó nói.
Hắn chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, không có quá nhiều thời gian để lãng phí ở đây.
Lông mày trên cành cây của Mộc Linh hơi nhíu lại, nhưng vẫn rất phối hợp nói rõ tình hình trước mắt.
Luân Hồi Thụ bên kia mặc dù có thể mượn phân thân lưu lại ở giới này để nghe được lời thỉnh cầu của Mộc Linh tộc và Bào tộc, biết đại khái tình hình giới này, nhưng tình hình cụ thể thì lại không rõ ràng lắm.
Được Mộc Ha nói rõ, Lục Diệp phát hiện, tình hình giới Lam Ngọc tốt hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Hắn vốn tưởng rằng giới này bị chủng tộc kia xâm lấn, tất nhiên đã sinh linh đồ thán, tiêu điều hoang tàn, nhưng trên thực tế Mộc Linh tộc và Bào tộc lại xây dựng được một phòng tuyến kiên cố ở đây, ngăn chặn đợt tấn công cuối cùng của kẻ địch.
Mảnh căn cứ này, cũng là tịnh thổ cuối cùng của hai đại chủng tộc tại giới Lam Ngọc, nếu phòng tuyến của tịnh thổ này bị công phá, vậy điều đang chờ đợi bọn hắn chắc chắn là số phận bị nô dịch diệt tộc.
Trong lúc Mộc Ha giải thích, Lục Diệp ngước nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời mây trắng dày đặc, tựa như từng mảnh bông nặng nề.
Lúc mới đến đây, hắn còn tưởng rằng đây chỉ là mây trắng bình thường, mãi đến khi Mộc Ha giải thích mới hiểu được, đó căn bản không phải mây trắng, mà là thủ đoạn của Bào tộc thi triển ra.
Thứ trông như mây trắng đó, rõ ràng được tạo thành từ vô số bào tử nhỏ bé tụ tập lại.
Chính là nhờ những bào tử kỳ lạ này tụ thành phòng tuyến, mới ngăn được địch tiếp tục xâm phạm.
Bây giờ, căn cứ này đã bị mây bào tử bao bọc cực kỳ chặt chẽ, không đánh tan được lớp phòng hộ mây bào tử, địch nhân cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
Nhưng bị vây khốn lâu ngày tất có tổn thất, nên ý thức được tiền đồ mờ mịt, Mộc Ha mới cùng Hắc Tán cùng nhau thỉnh cầu Luân Hồi Thụ giúp đỡ.
Lục Diệp quan sát phía dưới, thấy trong đám mây bào tử dày đặc, chợt có một hai tia huyết sắc lóe lên, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Mộc Ha nói xong liền im lặng, Lục Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta đi xem sao, còn muốn làm phiền hai vị tộc trưởng thông báo cho các bộ phận."
Mộc Ha nói: "Đạo hữu cẩn thận, tuyệt đối đừng rời khỏi phạm vi phòng hộ của mây bào tử."
Lục Diệp gật đầu, bay lên trời, Ly Thương cũng vội vàng đi theo, nhưng rất nhanh thân hình liền biến mất không thấy đâu.
Bình thường, nàng biến mất như vậy, Lục Diệp trừ phi dùng Động Sát linh văn gia trì hai mắt, mới có thể thấy chút dấu vết, nhưng lần này dù biến mất, nàng vẫn chủ động mở ra cho Lục Diệp một tia khí tức, để hắn có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của nàng.
Đây chắc chắn là Ly Thương sợ hắn hiểu lầm.
Đi vào trong mây bào tử, Lục Diệp lập tức nhận thấy sự kỳ lạ của chúng. Những bào tử này nhỏ vô cùng, mắt thường gần như không thể thấy, dù nhỏ bé, nhưng lại cho người ta cảm giác rất nguy hiểm. Lục Diệp lập tức hiểu, đám mây bào tử này không chỉ đơn giản là phòng hộ, nếu có địch dám xâm nhập, chắc chắn sẽ bị những bào tử này bám vào, còn hậu quả thế nào, Lục Diệp không rõ.
Điều này làm hắn nhớ tới Hoa Từ, Hoa Từ cũng trồng nấm, những cây nấm kỳ lạ ấy nếu bị phá vỡ, sẽ có vô số bào tử bay ra, có năng lực quỷ dị khó lường.
Vừa vào mây bào tử không lâu, Lục Diệp liền thấy hai bóng người cao lớn đứng cạnh nhau, lại gần thì thấy đó là một Mộc Linh và một Bào tộc.
Lúc này, Bào tộc đặt một tay lên người Mộc Linh, lực lượng quanh thân cuồn cuộn, không biết đang thi triển thủ đoạn gì, kỳ lạ là, theo lực lượng của Bào tộc thôi động, trên người Mộc Linh không ngừng mọc ra những cây nấm lớn nhỏ, sau đó vỡ ra, hóa thành bào tử, dung nhập vào mây bào tử, làm tăng thể lượng của nó.
Lục Diệp đứng bên cạnh nhìn một lúc, cảm thấy thật kỳ diệu.
Mộc Linh và Bào tộc cũng tò mò nhìn Lục Diệp, nhưng hiển nhiên họ đã biết được chút thông tin từ tộc trưởng của mình, nên đều rất thân thiện gật đầu với Lục Diệp, vẻ mặt cảm kích.
Với người dám đến giúp đỡ họ lúc này, dù là Nhân tộc hay gì đi nữa, Mộc Linh và Bào tộc cũng không tiếc kính ý và lòng biết ơn của mình.
Lục Diệp cũng gật đầu đáp lại, cổ vũ họ: "Cố gắng lên!"
Hắn thấy hai Mộc Linh và Bào tộc này tiêu hao rất lớn, không biết đã kiên trì ở đây bao lâu, hơn nữa tu vi của họ cũng không cao, chỉ ở mức Chân Hồ.
Đi tiếp một đoạn, liên tục gặp các cặp Bào tộc và Mộc Linh.
Đám mây bào tử bao phủ toàn bộ căn cứ này chắc chắn được tạo ra như vậy, không biết bao nhiêu năm chung sống, hai đại chủng tộc không phân biệt, loại thủ đoạn hợp sức chống địch này đã thành thạo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận