Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1912: Chấn Đao (length: 11899)

Trước mắt bao người, A Bặc La nắm đấm đánh vào lồng ngực Lục Diệp, Hạch Đào gần như không dám nhìn thẳng.
Nàng đã từng nghe nói A Bặc La thực lực mạnh đến mức nào, dưới một quyền này, Lục Diệp có thể chịu đựng được sao?
Nhưng ngay sau đó nàng liền yên tâm, bởi vì Lục Diệp đã đỡ được. Nàng mơ hồ nhìn thấy trước khi quyền thế của A Bặc La chạm đến người Lục Diệp, có vật gì đó lóe lên rồi biến mất trước ngực hắn.
"Linh văn?" Hạch Đào kinh ngạc lên tiếng. Nàng không phải người không hiểu biết, ngược lại, ở Tu La Tràng nhiều năm như vậy, kiến thức của nàng kỳ thật uyên bác hơn Nguyệt Dao bình thường rất nhiều. Chỉ là, tốc độ tạo dựng linh văn này nhanh quá! Hơn nữa, xem kết quả thì linh văn kia hẳn là dùng để phòng ngự, nếu không Lục Diệp không thể nào bình yên vô sự.
Lục Diệp lúc này cũng không lãnh đạm như vẻ ngoài. Nắm đấm của A Bặc La rất cứng, dù hắn đã gia trì cho mình mười mấy tầng Thánh Thủ, vẫn bị một quyền kia đánh cho khí huyết trong ngực cuồn cuộn. Đây là thế công đã bị suy yếu, có thể nghĩ, nếu không có Thánh Thủ, dưới một quyền này hắn sẽ ra sao.
Thân thể hơi chấn động một chút rồi khôi phục lại bình thường, Lục Diệp lại chém xuống một đao.
Ánh mắt A Bặc La biến đổi, hắn hơi do dự giữa việc né tránh chiêu này và cưỡng ép đỡ đòn, lập tức lựa chọn cái trước.
Bởi vì hắn không có nhiều thời gian, dưới sự gia trì của bí thuật, hắn không chống đỡ được bao lâu, cho nên hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, liều thể phách hắn tự tin không thua bất kỳ Nguyệt Dao nào. Dù hắn cảm nhận được Lục Diệp có thủ đoạn linh văn để ngăn cản thế công của mình, nhưng vẫn tin tưởng người chống đến cuối cùng sẽ là mình.
Lấy thương đổi thương! Xem ai không kiên trì nổi trước!
Bàn Sơn Đao hạ xuống, lại một lần nữa chấn động kịch liệt với biên độ nhỏ.
Trước đó khi đại chiến với Sư Tâm, Lục Diệp đã từng nếm mùi thiệt thòi tương tự. Sư Tâm rèn luyện thể phách quá cứng cỏi, lại thêm pháp lực bảo vệ, hắn rất khó phá vỡ nhục thân đối phương.
Nếu không, Sư Tâm cũng không thể nào chạy đến Vạn Tượng đảo, đã bị hắn chém chết ở Tử Tuyền rồi.
Cho nên sau trận chiến đó, Lục Diệp vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, ngày sau nếu gặp lại đối thủ như Sư Tâm thì nên làm gì?
Bàn Sơn Đao quả thực đủ sắc bén, được Thần Phong linh văn gia trì sẽ càng sắc bén hơn, nhưng trên đời này cuối cùng vẫn có phòng ngự mà hắn không phá được.
Từ trước đến nay hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt, cho đến một ngày, hắn chợt nhớ tới một vật dụng trong thế tục.
Đó chính là cưa gỗ dùng để đốn củi.
Dùng cưa gỗ để đốn cây, dù chỉ là một cây non nhỏ, cũng chưa chắc thành công, nhưng nếu dùng cưa gỗ cưa tới cưa lui thì sao? Cây đại thụ che trời cũng không thể chống đỡ một thanh cưa gỗ nhỏ bé.
Có mạch suy nghĩ rồi, việc còn lại sẽ dễ dàng.
Từ Vạn Tượng Hải đến Tu La tinh vực mất hơn nửa năm, một nửa thời gian đó Lục Diệp đều dùng để thử nghiệm. Ban đầu hắn cho rằng đây chỉ là một tiểu kỹ xảo đối địch đơn giản nên việc hoàn thiện cũng không khó, nhưng khi nghiên cứu sâu hơn, Lục Diệp mới phát hiện, muốn làm được điều này không hề dễ dàng.
Giao tranh cùng cường giả, thời gian Bàn Sơn Đao tiếp xúc với thân thể địch nhân trong khoảnh khắc chém xuống rất ngắn, hắn muốn phá vỡ phòng ngự nhục thân của địch nhân, nhất định phải hoàn thành ý tưởng của mình trong khoảnh khắc đó.
Vì thế, Lục Diệp hao tốn không ít tâm tư, trải qua rất nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng cũng miễn cưỡng hoàn thành trước khi đến Tu La tinh vực.
Đây không phải là một tiểu kỹ xảo đối địch đơn giản, nói đúng ra, đây được coi là một loại đao thuật.
Lục Diệp đặt tên cho nó là Chấn Đao.
Trước khi đối chiến với A Bặc La, Lục Diệp đã phát hiện, thể phách của hắn ta chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn Sư Tâm, cho nên thủ đoạn bình thường căn bản không thể nào phá vỡ phòng ngự nhục thân của hắn.
Chỉ có Chấn Đao mới có hy vọng!
Thử một lần phía dưới, quả nhiên có kinh hỉ, mạnh như A Bặc La thể chất cũng ngăn không được Chấn Đao công kích.
Với hắn mà nói, chỉ cần có thể để cho địch nhân bị thương, cái đó trên cơ bản liền phân định thắng bại.
A Bặc La lấy thương đổi thương, chiến pháp này chính hợp ý hắn.
Trận chiến bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, hai bóng người tại đấu trường bên trong di chuyển tung bay, đao quyền xen lẫn.
Chừng nửa nén hương, A Bặc La bỗng nhiên nhảy lùi về sau, đưa tay hô lớn: "Không đánh!"
Lục Diệp đang định truy kích liền dừng lại, lau đi vết máu bên khóe miệng, trong giao tranh kịch liệt như thế, hắn cũng chịu chút vết thương nhỏ nhưng không đáng ngại, chủ yếu là khí huyết có chút sôi trào, khó mà áp chế.
Trái lại A Bặc La, toàn thân trên dưới không biết bao nhiêu vết thương, cả người cũng biến thành đẫm máu đáng sợ.
Lúc này, khóe mắt A Bặc La đang giật liên tục, hắn sở dĩ dám cùng Lục Diệp lấy thương đổi thương, đơn giản là dựa vào thể chất mạnh hơn Lục Diệp, khả năng hồi phục nhanh hơn, với thể chất cường đại của hắn, một chút vết thương ngoài da căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì, trong nháy mắt liền có thể hồi phục.
Nhưng điều làm hắn khó hiểu là, thương thế trên người hắn căn bản không có dấu hiệu hồi phục, cẩn thận cảm nhận, thậm chí có thể phát giác được trong vết thương có một luồng sức mạnh kỳ dị, chính nguồn sức mạnh này quấy nhiễu việc hồi phục thương thế.
Thật ra, những vết thương này nhìn thì thảm hại, nhưng ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn.
Nhưng hắn không thể tiếp tục kiên trì, thời gian duy trì bí thuật sắp kết thúc, đến lúc đó, không có Man Thú Ngũ Biến gia trì, thực lực của hắn sẽ suy yếu rất nhiều, căn bản không phải đối thủ của Lục Diệp.
Rút lui đúng lúc là lựa chọn duy nhất của hắn lúc này.
Chỗ khán đài, Thiên Nghiễn cười trên nỗi đau của người khác, tên khốn kiếp vừa rồi lấy ta ra làm trò cười, lúc này nếm trái đắng rồi chứ? Hắn đã từng đích thân trải nghiệm, biết bị thanh trường đao của Lục Diệp chém bị thương sẽ có hậu quả gì.
"Nhận thua!" A Bặc La hô lớn một tiếng, dứt lời, thân ảnh biến mất không thấy.
Trên khán đài rất nhiều tu sĩ sau thoáng ngạc nhiên, bỗng nhiên bộc phát ra từng đợt kinh hô, Hạch Đào càng là nhảy lên cao ba thước.
Thắng! Hơn nữa trận thắng lợi này mang tới lợi ích nhất định còn lớn hơn so với trước đó, bởi vì trận này có rất nhiều tu sĩ quan chiến, dù chỉ có một phần nhỏ trong đó đặt cược, nhưng lại có bao nhiêu người như nàng và sư tôn, đặt cược vào Lục Diệp?
A Bặc La bại, kẻ quanh năm tranh đấu với Cổ Sênh, kẻ đứng đầu Nguyệt Dao bảng, ngoài Cổ Sênh ra không có đối thủ, vậy mà bị một tên binh tu không biết từ đâu xuất hiện đánh bại!
Mà trước đó, gần như không ai từng thấy tên binh tu Nhân tộc này, sự chấn động này khiến tất cả tu sĩ quan chiến đều lâu sau khó mà hoàn hồn.
Ngay sau đó bọn họ lại nghĩ tới một việc càng khiến người ta phấn chấn, tên binh tu Nhân tộc kia bây giờ đã đánh bại A Bặc La, thăng lên vị trí thứ hai Nguyệt Dao bảng vậy hắn có tiếp tục khiêu chiến Cổ Sênh hay không? Có thể đánh bại hắn hay không?
Nếu có thể, chẳng phải là nghĩa là ngôi vị đầu bảng Nguyệt Dao bảng chân chính sắp xuất hiện? Từ nay về sau, cũng không còn ai có thể lay chuyển vị trí của hắn?
Vô số tu sĩ tranh nhau truyền tin, tìm hiểu tình báo của tên binh tu Nhân tộc kia, đáng tiếc vì Lục Diệp trong đấu trường đã che giấu tên tuổi và lai lịch của mình, cho nên không ai biết hắn đến từ đâu, tên là gì.
Giữa sân, theo A Bặc La biến mất, thân ảnh Lục Diệp cũng nhanh chóng biến mất, trở về động phủ của mình.
Một bên khác, trong động phủ của Cổ Sênh, A Bặc La đột ngột xuất hiện.
Cổ Sênh vẫn mặc quần đùi nằm ở chỗ này, phát hiện ra khí tức của A Bặc La, hơi có chút bất mãn nói: "Sao lâu thế? Thiên Nghiễn mạnh lên rồi à?"
Thực lực của Thiên Nghiễn thế nào hắn cũng biết rõ, bởi vì có đôi khi hắn là bảng nhì, cho nên Thiên Nghiễn sẽ khiêu chiến hắn.
Theo lý mà nói, A Bặc La giải quyết Thiên Nghiễn không cần đến thời gian dài như vậy, trừ phi Thiên Nghiễn mạnh lên rất nhiều, điều này cũng không phải là không thể nào, ở trong Tu La Tràng này, đột nhiên có được cơ duyên, thực lực tăng mạnh chuyện này đâu đâu cũng có.
"Ây. . . ." A Bặc La có chút không biết mở lời thế nào, vừa rồi nhận được khiêu chiến, hắn còn nói đi một chút sẽ trở lại, kết quả đi bị người ta đánh cho tơi bời.
Cổ Sênh bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, bởi vì theo A Bặc La trở về, trong động phủ tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn quay đầu nhìn lại, chợt mắt tròn xoe, từ từ đứng dậy, nhìn trên nhìn xuống A Bặc La một lượt, chợt kinh ngạc vạn phần: "Thiên Nghiễn bây giờ mạnh vậy sao? Làm sao đánh ngươi ra nông nỗi này?"
Lúc này A Bặc La, khí tức có vẻ uể oải, đây không thể nghi ngờ là di chứng của việc thi triển bí thuật, hơn nữa toàn thân trên dưới chi chít vết thương, từng vết thương cứa xoáy vào thịt, máu tươi chảy ròng ròng, giống như không thể cầm máu được, nhìn thảm hại vô cùng.
"Thiên Nghiễn thì ra cái gì!" A Bặc La bĩu môi.
"Không phải Thiên Nghiễn?" Cổ Sênh sững sờ, chợt tỉnh ngộ: "Không đúng, Thiên Nghiễn không dùng binh khí, ngươi một thân thương thế này xác thực không phải Thiên Nghiễn gây ra."
Hắn vội vàng lấy Tu La lệnh ra tra, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu: "Ngươi thua?"
Cổ Sênh chấn kinh!
Khi nhìn thấy thương thế của A Bặc La, hắn còn có chút hả hê, bởi vì hắn chưa từng thấy đối phương ra nông nỗi này, nhưng sau khi xem bảng xếp hạng Nguyệt Dao, hắn kinh ngạc phát hiện A Bặc La thế mà rớt xuống vị trí thứ ba, có một người hắn chưa từng gặp qua đã thay thế vị trí của A Bặc La.
"Người đó là ai?" Cổ Sênh hỏi.
A Bặc La gãi gãi mặt: "Không biết từ đâu đụng phải."
"Ngươi bị người ta đánh ra nông nỗi này mà không biết người ta tên là gì?"
"Đánh hăng quá, quên hỏi." A Bặc La hơi xấu hổ, chợt vung tay: "Ta bị thương, hắn cũng chẳng khá khẩm gì! Ta dùng thiết quyền loạn chùy, đấm cho hắn phun máu ba lần, trọng thương không dậy nổi, nếu không phải bí thuật của ta hết thời gian, nhất định sẽ không thua hắn."
Cổ Sênh liếc xéo hắn: "Vậy nên giờ hắn đang cố chống đỡ thân thể trọng thương, không chút nghỉ ngơi mà đến khiêu chiến ta?"
"Hắn khiêu chiến ngươi rồi à?" A Bặc La kinh ngạc hỏi.
Cổ Sênh gật đầu.
Hắn bây giờ là người đứng đầu bảng Nguyệt Dao, người có thể khiêu chiến hắn chỉ có người xếp thứ hai.
A Bặc La đảo mắt, mở miệng xúi giục: "Đừng sợ, thực lực hắn rất mạnh không sai, nhưng sau một trận đại chiến với ta, hắn chỉ còn lại một phần mười thực lực, ngươi cứ việc tóm lấy hắn, ta ở đây chờ ngươi ăn mừng!"
Cổ Sênh nhíu mày nhìn hắn, mặc dù cảm thấy A Bặc La có chút nói quá, nhưng hắn hiểu rõ thực lực của A Bặc La, nếu nói ở Nguyệt Dao có người có thể không tơ hào tổn thương mà hạ được A Bặc La, hắn tuyệt đối không tin, cho nên việc đối phương bị thương chắc chắn là thật, chỉ là không biết còn lại bao nhiêu thực lực.
Vừa hay, hắn cũng đang bị trọng thương, xem như huề nhau.
Hơn nữa thân là người đứng đầu bảng, bị người khiêu chiến, không có lý do gì để từ chối.
Lúc này, hắn vuốt cằm nói: "Vậy ta đi một chút sẽ trở lại!" Vừa dứt lời, mặc quần áo chỉnh tề, nhận lời khiêu chiến, rồi biến mất.
A Bặc La đứng tại chỗ hít mũi một cái, mặt nhăn nhó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận