Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1242: Có người đánh vào tới? (length: 12138)

Lục Diệp cảm thấy mình một đao này tạm được, lại không biết thể tu này trong lòng kinh hãi tột độ, bởi vì từ trong trường đao của đối phương truyền lại tới lực lượng cuồng bạo, khiến hắn sinh ra cả một loại cảm giác tự thấy mình kém cỏi.
Đây là binh tu gì chứ? Nói hắn là thể tu cũng chẳng sai.
Càng làm cho hắn khiếp sợ không tên chính là, khi binh tu bỗng dưng xuất hiện này chém xuống một đao, thì sau lưng hắn một mảng huyết quang trùng thiên liền lan tràn ra, như sông lớn nước ngược, cuốn tới!
Thể tu nhất thời không biết rõ gia hỏa này rốt cuộc là tu luyện con đường nào.
Nhìn trang phục, đúng là binh tu không thể nghi ngờ, nhưng xét theo lực đạo, lại có nội tình của thể tu, lại xét theo huyết quang này, đây rõ ràng là huyết thuật, lại có bóng dáng của pháp tu. . .
Binh, thể, pháp tam tu? Cái quái thai gì thế này?
Lúc thể tu bị đánh lén, Yêu tộc kia có chút phát giác, nhưng lại không quan tâm, bọn hắn vốn là đối thủ cạnh tranh, đâu có quản sống chết của người khác? Bị đánh lén cũng không phải hắn, cho nên hắn chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng đang bỏ chạy phía trước mà truy sát.
Nhưng mà kiếm tu kia vậy mà không chạy, chẳng những không chạy, ngược lại còn đổi thân hình, trong tay chẳng biết lúc nào đã nắm một thanh trường kiếm, nghênh đón hắn mà bay tới.
Kiếm tu không dùng phi kiếm, mà vọng tưởng cùng mình chém giết giáp lá cà? Đây là kiếm tu kiểu gì?
Trong miệng Yêu tộc truyền ra tiếng trâu rống, khí huyết phun trào, hình thể dường như cũng bành trướng thêm một vòng, đang muốn hảo hảo dạy dỗ kiếm tu kia làm người, lại thấy sau lưng đối phương huyết quang đại thịnh, bỗng nhiên lan rộng ra.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy bản tôn và phân thân của Lục Diệp chia tả hữu, bao vây thể tu và Yêu tộc, cùng thi triển huyết hải diệu thuật, huyết sắc quy mô cực lớn nhanh chóng bao phủ tới.
Trong nháy mắt, trên bầu trời xuất hiện một huyết cầu khổng lồ, bốn bóng người cùng nhau biến mất không thấy đâu nữa.
Yêu tộc bị vây khốn trong đó không hề sợ hãi, cúi đầu lao tới trước, hai sừng trâu hai bên đầu lóe lên quang mang khó hiểu, rất có khí thế phía trước dù là một ngọn núi lớn, cũng muốn đâm cho vỡ nát.
Đây là một loại Bác Sát Thuật độc nhất của hắn, không chỉ đơn giản là va chạm, khi va chạm, khí huyết và linh lực của bản thân còn chấn động theo một cách vô cùng quy luật, tạo ra lực liên lụy to lớn đối với một vùng hình quạt phía trước, một khi địch nhân ở trong vùng này, giống như sa vào đầm lầy, dù chỉ trì hoãn nửa hơi thở, cũng đủ để đâm xuyên đối phương.
Bất quá, muốn thi triển chiêu này có một nhược điểm, đó là phải kéo ra khoảng cách nhất định, trước đó hắn tranh đấu với thể tu căn bản không có cơ hội này, lúc này vừa vặn lấy kiếm tu không biết trời cao đất dày này ra khai đao.
Một cú va chạm này, quả nhiên long trời lở đất, ngay cả huyết hải chi lực đậm đặc cũng không thể cản hắn mảy may, kết quả lại làm hắn ngạc nhiên, bởi vì đâm hụt, thần niệm của hắn rõ ràng đã khóa chặt kiếm tu đang lao về phía mình, đối phương lại đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Sau lưng truyền đến tiếng động kịch liệt của giao tranh, xen lẫn tiếng hét phẫn nộ của thể tu.
Sắc mặt Yêu tộc âm trầm xuống, hắn lập tức nhận ra kiếm tu đã đi đâu, rõ ràng là liên thủ với kẻ đánh lén đi giải quyết thể tu kia.
Dù hắn là Yêu tộc, cũng biết huyết hải này không phải nơi ở lâu, cho nên sau một chút do dự, liền tiếp tục lao thẳng tới trước.
Thể tu kia e rằng lành ít dữ nhiều, thừa dịp đối phương bị dây dưa, hắn hoàn toàn có thể bỏ trốn mất dạng.
Kiếm tu này và kẻ đánh lén kia cũng không biết từ đâu xuất hiện, phối hợp rất ăn ý, mà lại tu vi Thần Hải tám tầng cảnh có vẻ khá đánh lừa, bây giờ xem ra, không có chút bản lĩnh nào thì làm sao có thể chạy đến Thái Sơ cảnh? Ở nơi này gặp phải bất kỳ tồn tại nào, cũng không thể chỉ dựa vào cảnh giới để đánh giá thực lực mạnh yếu.
Hắn không muốn quay lại tìm cách cứu viện thể tu, không có ý định đó, cũng không cần thiết, vốn là đối thủ cạnh tranh, dù có cứu được hắn, đối phương cũng sẽ chẳng cảm kích.
Hắn nghĩ thể tu có thể cầm cự được khá lâu, dù sao vừa rồi qua một phen giao thủ, hắn đã nắm rõ thực lực của đối phương.
Nhưng mà hắn mới chạy được vài bước, tiếng gầm thét của thể tu liền biến thành tiếng kêu thảm thiết, sau đó tiếng kêu càng lúc càng thê lương, như thể đang bị tra tấn dã man.
Yêu tộc thật đáng sợ!
Hắn không biết phía sau đang diễn ra chuyện gì, nhưng thực lực của thể tu ngang ngửa với hắn, bây giờ rõ ràng tình hình bất ổn, mới trong chốc lát? Từ lúc huyết hải lan ra, chỉ khoảng hai ba hơi thở, nói cách khác, nếu vừa rồi hắn là người bị nhắm vào, chẳng phải cũng sẽ rơi vào tình cảnh tương tự?
Đúng là phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Huyết hải sền sệt và sự trói buộc không ảnh hưởng nhiều đến hắn, nhưng hắn cắm đầu chạy một hồi lâu, vẫn không thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của huyết hải.
Sẽ xảy ra tình huống này, hoặc là phạm vi huyết hải của đối phương rộng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hoặc là đối phương dùng thủ đoạn nào đó ảnh hưởng đến cảm giác của hắn, khiến hắn mất phương hướng, nên hắn cứ nghĩ mình đang chạy về phía trước, nhưng thực chất có thể đang loanh quanh trong huyết hải!
Một kẻ Thần Hải tám tầng cảnh, có thể thi triển huyết thuật, thì phạm vi huyết hải lớn đến mức nào?
Nhưng nói đối phương dùng thủ đoạn ảnh hưởng đến cảm giác của hắn, cũng không có khả năng lắm, chưa từng nghe nói huyết thuật có năng lực quỷ quyệt như vậy!
Hắn đoán không sai, Lục Diệp thi triển huyết hải thuật quả thật không có khả năng ảnh hưởng đến cảm giác của hắn, nhưng trận pháp thì có thể.
Phạm vi bao phủ của huyết hải thuật, đều là do huyết khí và linh lực của hắn dung hợp lan tỏa ra, huyết hải chỉ là biểu hiện bên ngoài của những lực lượng này.
Vì vậy, hắn có thể tùy ý tạo dựng Hư Không linh văn ở bất kỳ vị trí nào trong huyết hải, để bản tôn và phân thân truyền tống trong cự ly ngắn.
Nếu có thể tạo dựng Hư Không linh văn, thì dĩ nhiên có thể tạo dựng những linh văn khác, vậy là có thể dựa vào huyết hải để bày trận!
Ý tưởng này mới nảy sinh không lâu, đây cũng là lần đầu Lục Diệp thử nghiệm, hiệu quả à... Cũng không tệ.
Con yêu ngưu ngu ngốc kia cứ cắm đầu chạy về phía trước, tưởng rằng có thể thoát khỏi huyết hải, thực tế lại rơi vào Mê Huyễn Trận, đầu óc choáng váng mà không hề hay biết.
Thủ đoạn này chỉ có thể đối phó với yêu tộc, nếu là nhân tộc pháp tu hoặc những chủng tộc khác tinh thông thuật pháp, sẽ dễ dàng nhận ra sơ hở, đồng thời tìm cách phá giải, dù sao bày trận trong huyết hải, nhược điểm lớn nhất là không đủ vững chắc, vì không có trận cơ nào tồn tại ổn định.
Ưu điểm cũng có, đó là có thể tùy thời bổ sung và điều chỉnh.
Vì vậy, cái gì cũng có hai mặt, đứng ở góc độ nào mà nhìn thôi.
Yêu ngưu tuy có vẻ hơi ngốc, nhưng nội tình thâm hậu, đoán chừng không lâu sau sẽ phát hiện ra mánh khóe, đến lúc đó muốn vây khốn hắn sẽ không dễ dàng.
Nhưng cũng không cần lừa hắn quá lâu...
Con trâu yêu rất nhanh nhận ra một chút manh mối, theo hai con mắt nó nhắm lại rồi mở ra, trong mắt ẩn hiện tia sáng, nó liền nhìn ra vị trí của mình. Bốn phía là biển máu, từng đường vân đỏ sẫm hơn cả máu tươi đan xen kết nối với nhau, rõ ràng là một tòa đại trận phức tạp!
Tương truyền, mắt trâu có thể nhìn thấy một số thứ người thường không thấy được, nếu như mắt người được bôi nước mắt trâu thì cũng sẽ có được năng lực này trong chốc lát.
Truyền ngôn của người phàm nhiều khi là lời đồn thổi vô căn cứ, nhưng cũng có một số là có thật.
Chủng tộc trâu yêu này rõ ràng có một số năng lực khác thường.
Đã thấy rõ thì việc phá giải sẽ đơn giản, con trâu yêu nổi giận ngút trời, yêu lực cuồn cuộn, toan dùng tay phá trận pháp giam cầm mình, nhưng vừa mới động ý niệm, trong lòng liền lạnh toát.
Bởi vì nó nhận ra rõ ràng, trong biển máu, khí tức thuộc về thể tu kia đã biến mất!
Ngay sau đó, hai luồng khí tức sắc bén liền từ trái phải đánh tới.
Nó vô cùng kinh hãi, mới được bao lâu? Tính ra chưa tới mười hơi thở? Một tên thể tu thực lực tương đương với nó đã bị chém? Cho dù đang ở trong biển máu, có địa lợi nhưng cũng không nên bại vong nhanh như vậy.
Kẻ đánh lén kia, thực lực rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Thể tu không chống đỡ nổi mười hơi thở, nếu đổi lại là nó thì có thể chống đỡ được bao lâu?
Không dám chần chừ thêm nữa, lập tức phá trận mà chạy, nó không muốn đi theo vết xe đổ của tên thể tu, bây giờ muốn sống thì chỉ có mau chóng thoát khỏi biển máu!
Trước khi đến đây, trưởng bối trong nhà đã dặn dò nó, đừng thấy mình đứng đầu ở bản giới vực mà khinh thường người khác, ở những giới vực khác có rất nhiều kẻ mạnh hơn nó, hơn nữa vì sự khác biệt chủng tộc, mỗi chủng tộc cơ bản đều có năng lực đặc thù của mình.
Nó ghi nhớ trong lòng, nhưng sau khi tiến vào Thái Sơ cảnh, gặp gỡ vài đối thủ, sự cẩn thận này dần dần biến mất, bởi vì nó phát hiện những đối thủ nó gặp phải, phần lớn đều không bằng nó, cũng chỉ có tên thể tu vừa rồi là có thực lực tương đương.
Cho nên... Trưởng bối ở các giới vực khác chắc chắn cũng căn dặn hậu bối như vậy, biết đâu chính nó là thuộc nhóm tương đối mạnh?
Trước đó nó còn rất đắc ý.
Thế nhưng phần đắc ý này bây giờ đã hóa thành bọt nước, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Trên bầu trời, ở rìa quả cầu máu khổng lồ, một trận rung động, ngay sau đó một cái đầu trâu mọc sừng ló ra, vẻ mừng rỡ trên mặt còn chưa kịp nở rộ đã hóa thành kinh hoàng, sau đó nó không thể khống chế rụt đầu lại, như có ai đó đang kéo nó từ phía sau.
Quả cầu máu nhanh chóng thu nhỏ lại, trở nên cô đặc hơn, bên trong truyền ra tiếng động vật lộn.
Nhưng rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.
Khi quả cầu máu tan biến, tại chỗ chỉ còn lại phân thân của Lý Thái Bạch, bản tôn đã biến mất, ngay cả hai tu sĩ chết ở đây cũng bị hủy thi diệt tích.
Phân thân nhanh chóng bay về phía xa, tìm nơi chỉnh đốn, chuẩn bị tiếp tục dạo chơi.
Lục Diệp thì thông qua trận pháp truyền tống đã đặt trước, quay về mạch khoáng linh ngọc.
Lúc hắn đến chắc chắn sẽ có một ít linh lực ba động, nói không chừng sẽ khiến vị đạo huynh ở sát vách sinh nghi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, khoảng thời gian này hắn vẫn luôn thúc đẩy linh lực thu thập linh ngọc, nên chỉ cần không quá để ý thì chưa chắc có thể phát hiện ra tình huống của hắn.
Dù sao thời gian hắn rời đi cũng không quá lâu.
Vừa trở về, Lục Diệp liền cảm nhận được linh lực ba động rất mạnh mẽ từ trong hầm mỏ sát vách truyền đến.
Đây là... Có người xông vào?
Nhưng rất nhanh Lục Diệp liền nhận ra có điều bất thường, bởi vì trong phạm vi thần niệm của hắn cảm ứng được, không hề có khí tức của người nào khác, bên đó vẫn chỉ có một mình vị đạo huynh kia.
Cũng không biết đối phương đang giở trò gì, bày ra dáng vẻ long trời lở đất như thế, cảm thấy hiếu kỳ, Lục Diệp liền lên đường đi tới bên đó, chuẩn bị xem xét thực hư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận