Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1908: Nhất định là Thiên Nghiễn ngứa da (length: 11889)

Môi trường đặc thù của Cổ Man giới khiến cho tu sĩ nơi đây vẫn luôn duy trì phương thức tu hành cổ xưa nhất.
Mà trong giới vực này chỉ có một chủng tộc, đó chính là Man tộc!
Lục Diệp chưa từng thấy Man tộc chân chính, theo hắn biết, bề ngoài Man tộc nhìn không khác Nhân tộc lắm, nhưng nhìn chung thì hình thể to hơn Nhân tộc vài vòng, mà lại thứ bọn hắn am hiểu nhất là văn chi đạo, đây là phương thức chiến đấu được truyền thừa từ thời đại xa xưa.
Nếu Man tộc không khó sinh sản, dân số không thưa thớt, đây nhất định cũng là một chủng tộc có thể vang danh tinh không, mà lại tuổi thọ của bọn hắn dường như phổ biến ngắn hơn rất nhiều so với tu sĩ các chủng tộc khác, hình như là do ảnh hưởng của môi trường Cổ Man giới gây ra, dù là có Man tộc tu hành đến Nhật Chiếu cũng không thể thay đổi được.
Hiện tại hắn xếp hạng thứ ba, theo quy tắc mà nói, đối tượng có thể khiêu chiến chỉ có một mình A Bặc La, trừ khi A Bặc La không ở Thiên Tu La Giới.
Đang định trực tiếp khiêu chiến thì Tu La lệnh có động tĩnh, hắn lập tức kiểm tra.
Vốn tưởng là Hạch Đào gửi tin, kết quả phát hiện lại là tin tức của Ngọc Yêu Nhiêu, ngữ khí đối phương rất kinh ngạc: "Ngươi đánh bại Thiên Nghiễn?"
Lục Diệp thầm nghĩ tin tức này truyền đi thật nhanh, hắn bên này vừa thắng trận, Ngọc Yêu Nhiêu vậy mà đã biết, chẳng lẽ vừa rồi nàng đang ở trong đấu chiến tràng quan chiến?
Kết quả sau một hồi hỏi thăm mới biết được, sự tình không phải vậy, chỉ là Ngọc Yêu Nhiêu vừa lúc đang tra xét bảng xếp hạng đấu chiến tràng của Nguyệt Dao, phát hiện tên Lục Diệp chen Thiên Nghiễn xuống dưới, lúc này mới có câu hỏi này.
"Đánh hay lắm!" Ngọc Yêu Nhiêu dường như có thành kiến với Thiên Nghiễn, "Lúc trước trong lịch luyện, đám cướp vũ trụ kia chính là do hắn tập hợp."
Lục Diệp bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu vì sao mình cảm thấy Thiên Nghiễn có chút quen mắt: "Hắn chính là Lôi Quang khôi thủ?"
Chủ yếu là Thiên Nghiễn chạy quá nhanh, hắn căn bản không kịp quan sát kỹ lưỡng, nếu không nhất định có thể nhận ra.
Bảo sao đường đường Nguyệt Dao xếp hạng thứ ba lại không đánh mà lui, thì ra trước đây đã từng giao thủ với mình rồi.
"Chính là hắn!" Ngọc Yêu Nhiêu nghiến răng ken két, "Ta suýt bị hắn dọa chết!"
Lục Diệp đang chờ hồi đáp, lại có một tin tức khác truyền đến, lần này là Hạch Đào, nàng rõ ràng biết Lục Diệp sẽ không dừng lại ở thứ ba, chẳng mấy chốc sẽ khiêu chiến A Bặc La thậm chí Cổ Sênh, nên mới gửi tin nói với Lục Diệp một chút tình báo về hai người này.
Vừa xem xong tin của Hạch Đào, lại có người thứ ba gửi tin đến, lần này là Quy Y, cùng lúc truyền đến cũng có một chút tình báo về A Bặc La và Cổ Sênh.
Nàng cùng Lục Diệp đều là Nguyệt Dao, bảng đấu chiến quyết toán ba ngày trước, chắc chắn cũng đang bận rộn đánh xếp hạng, chú ý tới sự thay đổi xếp hạng của Lục Diệp cũng không có gì lạ.
Hơn nữa Lục Diệp lại là do nàng đưa vào Tu La Tràng, nàng đương nhiên biết Lục Diệp hiểu biết ít ỏi về tin tức của hai người đứng đầu và thứ hai của Nguyệt Dao, chủ động gửi tin cũng là muốn Lục Diệp hiểu rõ hơn một chút, tránh bị thiệt thòi trong khi chiến đấu.
Lục Diệp cảm thấy mình thật bận rộn...
Trước tiên cảm ơn Quy Y, rồi trả lời tin nhắn cho Hạch Đào, lúc này mới có thời gian trả lời Ngọc Yêu Nhiêu.
"Nếu ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến thì phải cẩn thận một chút, ta nghe nói hai người đứng đầu bảng Nguyệt Dao của các ngươi mạnh có chút bất thường, Thiên Nghiễn vẫn luôn khiêu chiến bọn hắn, nhưng chưa bao giờ thành công."
"Hơi hiểu rồi." Lục Diệp đáp, bởi vì dù là tin tức của Hạch Đào hay Quy Y, đều gián tiếp chứng minh sự mạnh mẽ của hai người này.
Cũng cho đến lúc này, Lục Diệp mới hiểu được một việc, đó là vì sao tỷ lệ thắng của Cổ Sênh và A Bặc La đều không cao, lúc trước khi hắn tra xét tin tức của hai người này còn thấy rất kỳ lạ.
Chuyện này đối với hai vị cường giả xếp hạng cao nhất Nguyệt Dao của bọn hắn mà nói, không thể nghi ngờ có chút bất thường. Vào ngay hôm nay, cả hai vị đều thua trận, lại đều là do nhau ban cho.
Nguyệt Dao đấu chiến tràng có một lời đồn, đó là Cổ Sênh và A Bặc La đứng hàng một, Thiên Nghiễn hàng thứ hai, ba vị này ra ngoài mới đến hàng thứ ba.
Từ khi Cổ Sênh cùng A Bặc La chiếm giữ hai vị trí đầu bảng đến nay, chưa từng có ai lay chuyển được thứ tự của bọn hắn. Người có thể thay đổi xếp hạng của họ, chỉ có chính bọn hắn.
Điều này cũng trực tiếp tạo ra danh hiệu "Thiên Nghiễn vạn năm lão tam"!
Mỗi lần Nguyệt Dao đấu chiến tràng quyết toán, Cổ Sênh và A Bặc La đều sẽ đánh nhau một trận, có thắng có thua. Lần này Lục Diệp thấy Cổ Sênh hạng nhất, có thể lần trước là A Bặc La, lần trước nữa lại là Cổ Sênh....
Vì vậy, mỗi khi đến ba ngày trước lúc Nguyệt Dao bảng quyết toán, Nguyệt Dao đấu chiến tràng lại cực kỳ náo nhiệt. Không biết bao nhiêu tu sĩ sẽ tiến vào đấu chiến tràng, quan sát hai vị này tranh đấu. Mỗi trận giao tranh của họ đều khiến người xem hoa mắt, nhìn mà thán phục.
Như mọi khi, lúc này có rất nhiều tu sĩ đang chờ trận chiến của bọn hắn bắt đầu!
Trong lúc Lục Diệp và các nàng đang bận rộn liên lạc, thì bên ngoài một động phủ nào đó ở Thiên Tu La Giới, một hán tử thân hình khôi ngô, khoác áo da thú, trông như tháp sắt đang đứng sừng sững. Người này để trần ngực, trên ngực khắc họa hình đầu hổ gầm thét, sống động như thật. Tóc được cạo sạch, chỉ để lại một chỏm tóc dài sau gáy, tết thành bím tóc.
Hắn giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ, đập mạnh lên cửa động phủ trước mặt, khiến động phủ rung lên ầm ầm, miệng quát lớn: "Cổ Sênh, mở cửa!"
Bên trong lập tức truyền ra tiếng căm tức: "Trong nhà không có ai!"
Tráng hán như tháp sắt cười nhếch mép: "Bớt nói nhảm, mau mở cửa, gia gia đến thăm ngươi." Rồi tiếp tục đập ầm ầm vào cửa.
Chủ nhân động phủ bất đắc dĩ, biết nếu không cho tên mọi rợ này vào thì hắn sẽ tiếp tục làm ầm ĩ, bèn mở cửa động phủ, mặt đầy vẻ chán ghét nhìn hắn: "Ngươi đến làm gì!"
Chủ nhân động phủ này trông khá trẻ, lại có làn da trắng trẻo, dung mạo tú lệ đến cực điểm. Nếu không nghe hắn nói, lại không có những đặc điểm cơ thể của nữ tử, thì dù ai thấy cũng sẽ coi hắn là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Thực tế, xét về dung mạo, hắn quả thực vượt xa đại đa số những người được gọi là mỹ nhân.
Nhưng người biết hắn sẽ không bị dung mạo của hắn làm mờ mắt, bởi vì vị này chính là Cổ Sênh, một trong những cường giả đỉnh cao của Tu La Tràng, xuất thân từ Hoàng Long giới, danh chấn Nguyệt Dao.
Vị tráng hán đến tìm hắn, dĩ nhiên là A Bặc La, người Man tộc đến từ Cổ Man giới.
Trong Tu La Tràng, rất nhiều người chỉ biết hai người này cứ hai tháng lại đánh nhau một trận, vô cùng kịch liệt, cứ như có thù oán sống chết không đội trời chung. Nhưng ít ai biết, hai người họ lại có mối quan hệ rất thân thiết.
Cổ Sênh đứng trước mặt A Bặc La, chỉ cao đến ngực hắn. Không rõ vì sao, sắc mặt Cổ Sênh rất nhợt nhạt, không chút huyết sắc, trông như đang bệnh.
Nhìn từ xa, cảnh tượng này trông rất kỳ dị, như hổ ngửi hoa.
"Gia gia đến xem ngươi chết chưa." A Bặc La nhìn Cổ Sênh từ trên xuống dưới, "Sao thế tiểu lão đệ, nghe nói ngươi bị trọng thương trong lúc lịch luyện?"
"Chuyện vớ vẩn." Cổ Sênh hừ lạnh. Bị thương trong lúc lịch luyện là chuyện thường, chỉ là lần này hắn gặp hạn lớn, suýt nữa mất mạng. "Xem xong rồi chứ? Cút đi."
Nói liền muốn đóng lại cửa động phủ, A Bặc La vội nói: "Đến cũng đến rồi, không mời ta vào ngồi một chút?"
Cổ Sênh nói: "Trong nhà không rượu không thức ăn, không tiện tiếp khách!"
A Bặc La tay vừa lộn, nâng lên một bình rượu, cười khà khà nói: "Ta tự mang theo!"
Cổ Sênh mặt đầy bất đắc dĩ nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi tên mọi rợ này. . . . ."
Quả thực không lay chuyển được, bởi vì coi như cự tuyệt hắn, A Bặc La cũng sẽ không bỏ cuộc, chỉ có thể lấy Tu La lệnh ra đánh về phía hắn một đạo huyền quang, thả hắn vào.
A Bặc La hiển nhiên không phải lần đầu tới, động phủ tuy lớn, lại quen đường quen lối, dẫn đầu đi vào chỗ tẩm điện, sau đó chỉ vào giường ngọc bên cạnh nói: "Cởi quần áo nằm sấp lên!"
Cổ Sênh mặt giật giật, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đứng vững người, cảnh giác nói: "Ngươi làm gì?"
A Bặc La quay đầu nhìn hắn, vỗ vỗ vò rượu mình mang tới: "Ngươi nghĩ lão tử thật tới uống rượu với ngươi? Đây là rượu thuốc đặc chế của Man tộc ta, dựa vào bí pháp chữa thương đặc thù của tộc ta, bảo đảm ngươi trong vòng ba ngày vết thương khỏi hẳn! Mau chóng khôi phục thương thế cho lão tử, đánh với ta một trận, ta có thể nghĩ bị người khác nói là thắng mà không võ!"
"Không cần!" Cổ Sênh sắc mặt đại biến, dù trước đó lúc lịch luyện gặp phải nguy hiểm dù ác liệt, cũng không bối rối như bây giờ, mặc dù hắn cũng biết bí pháp chữa thương đặc thù của Man tộc cùng rượu thuốc đặc chế của bọn hắn quả thực hiệu quả chữa thương rõ rệt, nhưng hắn trước kia từng thử qua, đối với ký ức lần đó vẫn còn sợ hãi.
"Nói nhảm gì!" A Bặc La một bàn tay vỗ vào vai Cổ Sênh, làm hắn lùn người xuống, trực tiếp nắm lên ném lên giường, thuận tay liền kéo áo ngoài của hắn xuống.
"Ta tự cởi!" Thấy A Bặc La từng bước tiến về phía mình, trong mắt đầy hung quang, Cổ Sênh biết không thể cự tuyệt, vội vàng hô lớn.
Chốc lát, Cổ Sênh mặc quần đùi nằm sấp trên giường. Hai bàn tay to của A Bặc La như que hàn nung đỏ, hóa thành tàn ảnh đánh lên người Cổ Sênh, thanh âm ba ba ba vang lên cùng nhịp điệu vận vị.
Cổ Sênh sắc mặt đỏ bừng, trên mặt lộ ra vẻ sống không bằng chết.
Không khác, theo A Bặc La thôi động bí pháp chữa thương đặc thù của Man tộc, toàn thân khí huyết của hắn theo mỗi lần đánh ra mà phun trào, căn bản không thể tự chủ, cảm giác này cực kỳ khó chịu.
A Bặc La lại có chút hăng hái nói: "Tiểu tử ngươi sợ là đầu thai nhầm rồi, tư thế này cùng làn da so với tất cả nữ nhân lão tử từng thấy còn tốt hơn."
Cổ Sênh sắc mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy khuất nhục, tức giận mắng to: "Ngươi có bệnh à?"
Vừa dứt lời, một ngụm máu đen phun ra.
A Bặc La khà khà nói: "Thấy chưa, đã bảo ngươi rồi, lúc chữa thương không nên nói, gặp báo ứng rồi đấy?"
Cổ Sênh lúc này ngậm miệng không nói, chỉ coi mình đã chết.
Đột nhiên, A Bặc La ngừng động tác, ngữ khí ngạc nhiên: "Lại có người khiêu chiến ta?"
Nói xong lại tiếp tục đánh, lẩm bẩm: "Được rồi, để hắn chờ một lát, chỉ sợ lại là tên Thiên Nghiễn ngứa da."
Có thể khiêu chiến hắn, lúc này chỉ có Thiên Nghiễn, tên Thiên Nghiễn này tuy thực lực không bằng hắn cùng Cổ Sênh, nhưng lại rất bền bỉ, lúc thua lúc thắng, không biết đã thua bao nhiêu lần dưới tay hắn và Cổ Sênh, nhưng phàm là có cơ hội, hắn vẫn sẽ khởi xướng khiêu chiến.
Tu sĩ cần nhất chính là tinh thần bất khuất này, nên A Bặc La cũng không vì Thiên Nghiễn không phải đối thủ của mình mà xem nhẹ hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận