Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1641: Tam Giới đảo có biến (length: 11637)

Bốn người, bốn cần câu, tràn đầy phấn khởi và mong đợi chạy đến thả câu, kết quả hiện tại chỉ còn lại một cái cần không, đừng nói mồi câu, ngay cả dây câu cũng mất.
Mấy người bàng hoàng không hiểu, sau khi nhìn nhau, đều thấy được sự hồ nghi đậm đặc trong mắt đối phương.
Tình huống không đúng, trước khi Lục Diệp đến đây, bên bọn hắn không có chút động tĩnh nào.
Thế mà Lục Diệp vừa đến, liền có động tĩnh lớn như vậy, ngay cả cần câu cũng mất, nói chuyện này không liên quan đến Lục Diệp, bọn hắn dù thế nào cũng không tin.
Nhưng nói đây là do Lục Diệp gây ra, bọn hắn cũng không tin.
Không thể nào Lục Diệp giở trò gì mà lấy mất cần câu của họ được chứ?
Đây chính là dưới Vạn Tượng Hải, cho dù Lục Diệp có thứ gì đó giống phân thân, cũng không thể nào xâm nhập vào trong đó mới đúng.
Tuy nhiên... Đây dù sao là Lục Nhất Diệp, nếu nói có chuyện gì vượt quá tầm thường, khó có thể lý giải xảy ra trên người hắn, cũng không phải là không thể chấp nhận!
"Về thôi!" Trong không khí ngột ngạt, Lục Diệp mở miệng.
Mấy người khóe miệng giật giật, càng khẳng định việc này có liên quan tới Lục Diệp, xem ra hắn quả nhiên không muốn để bọn họ dính dáng đến chuyện câu cá này, cho nên mới dùng thủ đoạn khó tin như vậy.
"Về về!" Vô Thường liên tục gật đầu, cần câu đã mất, không về thì làm gì? Lại đi mua một cái à? Không nói đến việc tốn kém, chỉ riêng việc thử qua lần này, bọn hắn phát hiện chuyện câu cá này thật sự không đáng tin cậy.
Nguyệt Cơ thu lại ghế dựa cùng cái bàn đặt bên cạnh, câu cá không được, đành phải quay về.
"Nhất Diệp, có muốn cùng nhau về không?" Vô Thường hỏi.
Lục Diệp nói: "Mấy vị về trước đi, ta còn có chút việc."
Vô Thường gật đầu: "Vậy chúng ta chờ ngươi trên đảo, ngươi về sớm một chút."
Tứ đại chiến tướng vội vàng rời đi.
Cùng lúc đó, dưới biển, Yên Miểu tò mò nhìn Lục Diệp bản tôn thu từng cái cần câu một, nhịn không được hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Lục Diệp không giải thích nhiều: "Không có gì, giúp người bỏ cờ bạc thôi, đại trưởng lão, chúng ta lên thôi." Thu hồi cần câu xong, lại dặn dò: "Đại trưởng lão vẫn nên cẩn thận một chút, tốt nhất đừng lập tức ra biển."
Tuy nói cơ bản có thể kết luận chú độc trong cơ thể Yên Miểu đã được hóa giải, nhưng trước khi xác nhận rõ ràng vẫn nên cẩn thận hơn.
Yên Miểu nghiêm trọng gật đầu, cuối cùng cũng đến lúc này, nàng đã có chút không thể chờ đợi.
Lục Diệp ra khỏi biển trước, thu hồi phân thân, sau đó đứng trên mặt biển lặng lẽ chờ đợi, một lát sau, một cái đầu từ từ nhô lên khỏi mặt nước, lộ ra dung nhan đoan trang của Yên Miểu.
Nàng chỉ để lộ một cái đầu, yên lặng cảm nhận, thần sắc dần dần vui mừng, bởi vì nếu chú độc chưa hoàn toàn tiêu trừ, dù chỉ lộ ra một cái đầu, nàng cũng sẽ cảm thấy khác thường.
Nhưng trên thực tế lúc này nàng không cảm thấy gì khác thường, chỉ là lần đầu tiên ra biển, cuối cùng có chút không quen với hoàn cảnh bên ngoài.
Chờ đợi một lát, thân hình nàng mới từ từ rời khỏi mặt nước, vừa rời khỏi vừa cẩn thận cảnh giác.
Cho đến khi toàn thân nàng đều rời khỏi Vạn Tượng Hải, vẫn hoàn toàn bình thường!
Yên Miểu gần như muốn vui đến phát khóc!
Không biết bao nhiêu năm chờ đợi, khát vọng của bộ tộc cuối cùng đã đạt thành ở thế hệ của nàng, hơn nữa nàng còn là người đầu tiên rời khỏi Vạn Tượng Hải, bước vào thế giới bên ngoài.
"Đại trưởng lão, bên này." Lục Diệp dẫn Yên Miểu, đáp xuống hoang đảo kia, nhưng chỉ đứng ở bờ biển, đề phòng bất cứ điều gì bất thường.
Yên Miểu đặt chân lên đất liền, trải nghiệm cảm giác khác hẳn với cuộc sống dưới biển, dù là tu vi Nguyệt Dao hậu kỳ, cũng không khỏi cảm thấy mới lạ.
Đây chính là thế giới bên ngoài, hoàn toàn khác biệt với thế giới dưới biển!
Nàng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên, thực sự không kìm nén được sự phấn chấn trong lòng. Rất lâu sau, tâm trạng mới dần dần bình phục, đi tới trước mặt Lục Diệp, nhẹ nhàng thi lễ: "Đa tạ tiểu hữu!"
"Đại trưởng lão khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi."
Đúng là tiện tay, chỉ bất quá tốn chút nhiên liệu của Thiên Phú Thụ và thời gian.
Bất quá, Lục Diệp rất nhanh lại nghĩ tới một việc, mở miệng nói: "Trước kia ta nghe công chúa nói, quý tộc trúng chú độc, tuy không thể rời khỏi Vạn Tượng Hải nhưng cũng nhờ vậy mà có thể sống ở đó. Bây giờ chú độc đã giải, có ảnh hưởng gì đến việc sinh tồn của quý tộc dưới Vạn Tượng Hải không?"
Nhìn biểu hiện của Yên Miểu gần đây, hẳn là không có ảnh hưởng gì, bởi vì nếu có thì đã sớm biểu hiện ra rồi.
Trên thực tế, chú độc của Yên Miểu đã được giải từ một tháng trước, nhưng nàng vẫn bình yên sống dưới biển.
"Cũng không có." Yên Miểu lắc đầu.
Như vậy xem ra, trải qua nhiều đời truyền thừa và biến đổi một cách vô thức, dù giải được chú độc thì thể chất của tộc Nhân Ngư vẫn có khả năng sống dưới biển. Điều này rất tốt.
Bởi vì cho dù tộc Nhân Ngư thật sự giải được chú độc, cũng không thể đường hoàng ra biển mà sống. Giống tộc này được xem như giống loài hiếm, giống như Hồn tộc, đều có một số năng lực đặc biệt, rất dễ bị các thế lực lớn dòm ngó.
Mấy vị đại trưởng lão thì không sao, đều đã lập gia đình, nên nhìn từ bên ngoài cũng không có quá nhiều đặc thù của Nhân Ngư tộc. Vẻ ngoài của các nàng không khác người thường là mấy, chỉ cần không thi triển năng lực của Nhân Ngư tộc, người ngoài gần như không nhìn ra sơ hở.
Nhưng thiếu nữ như Bạch Lộ thì khác, với hình dáng người đuôi cá, dù ai gặp cũng nhận ra nàng là Nhân Ngư tộc.
Cho nên tộc Nhân Ngư này cần nơi ở dưới biển, nếu vì giải chú độc mà mất đi khả năng sống dưới Vạn Tượng Hải thì rắc rối.
"Tiểu hữu, có thể dẫn ta đi dạo không?" Yên Miểu có chút kích động.
Nàng nghe Bạch Lộ kể không ít chuyện về Vạn Tượng Hải, giờ tự mình đến đây, tự nhiên muốn trải nghiệm một phen. Đây chính là cảnh tượng mà vô số năm qua tộc nàng chưa từng thấy.
"Đương nhiên!" Lục Diệp gật đầu, liền lấy tinh chu của mình ra, mời Yên Miểu lên.
Đang suy nghĩ có nên dẫn Yên Miểu đến Vạn Tượng đảo xem náo nhiệt không thì âm phù bỗng nhiên có động tĩnh. Lấy ra xem, thì ra là Thang Quân nhắn tin: "Tiểu tử ngươi đi đâu, sao liên lạc không được, mau trở lại, Tam Giới đảo có biến!"
Gần một tháng nay, Lục Diệp luôn ở dưới biển, Thang Quân làm sao liên lạc được?
Lúc này liên hệ được hắn, hiển nhiên là Vô Thường và những người khác đã truyền tin tức ra ngoài, Thang Quân biết Lục Diệp đã trở về.
Tam Giới đảo có biến... Lục Diệp không cần hỏi cũng biết đại khái chuyện gì đã xảy ra, bởi vì tính toán thời gian thì hơn mười ngày trước đã có biến.
Vạn Tượng đảo tạm thời không cần đi, vẫn nên đến Tam Giới đảo trước, vừa vặn trở về mở cửa, để Yên Miểu về lãnh địa của Nhân Ngư tộc báo bình an.
Một tháng không có tin tức, chắc Nhân Ngư tộc đang lo lắng lắm.
Đang định thúc giục tinh chu rời đi thì Yên Miểu ngăn hắn lại, chỉ xuống dưới nói: "Hai đứa chúng bây giờ thế nào?"
Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai cái đầu hải mã lơ lửng trên mặt nước, nhìn bọn hắn từ xa, tội nghiệp.
Lại quên mất chúng...
Hai con hải mã này coi như tài sản của Nhân Ngư tộc, không thể bỏ mặc chúng ở đây, trông chờ chúng tự bơi về là không thực tế, nói không chừng giữa đường đã thành vật no bụng của loài tinh thú hung tàn nào đó.
Lục Diệp nghĩ xem trên người mình có túi linh thú hay không, rồi quyết định: "Mang theo cùng luôn đi."
Dù sao chỉ cần về đến Tam Giới đảo, mở cửa hộ là có thể đưa chúng về qua đó, chỉ cần cẩn thận trên đường không để người khác phát hiện là được.
Lần này đi về hướng Tam Giới đảo, một đường hoang vắng, cũng không có quá nhiều tu sĩ ẩn hiện, mà lại cho dù bị nhìn thấy, vấn đề cũng không lớn, chắc chẳng ai nghĩ hai con hải mã này lại là sản phẩm từ Vạn Tượng Hải, sẽ chỉ nghĩ là mang đến từ nơi khác.
Đưa hai con hải mã tội nghiệp lên tinh chu, hướng Tam Giới đảo mà đi.
Trên đường, Yên Miểu và hai con hải mã đều tò mò nhìn ngắm bốn phía, giống như Lục Diệp lần đầu đến Vạn Tượng Hải, cái gì cũng thấy lạ.
Phản ứng của họ còn mạnh hơn cả Lục Diệp.
Dù sao đây là lần đầu tiên ra biển, so với cái hoàn cảnh u ám, thâm thúy dưới đáy biển trước kia thì bên ngoài thật rộng lớn, tràn ngập khí tức tự do.
Yên Miểu còn có thể kìm nén sự kích động, hai con hải mã lại hí vang không ngừng, tỏ ra rất phấn khích.
Dọc đường gặp vài tu sĩ, tuy cũng thấy hai con hải mã, nhưng không ai để ý nhiều.
Gần nửa ngày sau, đến Tam Giới đảo. Nhìn từ xa, toàn bộ Tam Giới đảo được bao phủ bởi một tầng đại trận, trên đảo khắp nơi đều có bóng dáng tu sĩ hoạt động, nhìn thì phòng thủ kiên cố, nhưng thực tế đại trận của Tam Giới đảo chỉ là hàng mẫu, chẳng có mấy lực lượng phòng hộ.
Nhưng cũng chính là tầng đại trận này ngăn cách bên trong và bên ngoài, nên trừ phi lên đảo, nếu chỉ đi ngang qua thì sẽ không phát hiện ra sự thay đổi của Tam Giới đảo.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, chờ sau này Tam Giới đảo thay đổi lớn hơn, chỉ một tầng pháp trận phòng hộ sẽ không che giấu được nữa.
Thang Quân và Loan Hiểu Nga đứng cạnh nhau, hình như đang đợi Lục Diệp, vẻ mặt có chút phức tạp, vừa phấn khởi vừa lo lắng.
Tinh chu đáp xuống, lơ lửng trước mặt hai người.
Lão Thang vừa mở miệng đã nói: "Nhất Diệp, chuyện lớn rồi!"
Lục Diệp thản nhiên hỏi: "Việc gì mà khẩn trương vậy?" Rồi bước xuống tinh chu, Yên Miểu theo sát phía sau, hai con hải mã cũng lồm cồm xuống.
"Ngươi cảm nhận thử xem."
Lục Diệp liền cảm nhận một chút, Tam Giới đảo vốn chỉ là hoang đảo, không có chút năng lượng tinh không nào, nhưng giờ đã khác, trên đảo đã có năng lượng tinh không nhất định, tuy chưa đến mức để Tinh Túc tu sĩ tu hành, nhưng sự thay đổi này chính là dấu hiệu hoang đảo chuyển hoạt!
Thang Quân chưa từng trải qua hoang đảo chuyển hoạt, lúc trước Lục Diệp đưa hắn đến Vô Song đảo, Vô Song đảo đã là linh đảo.
Nhưng Tiểu Ngốc, Tiểu Oai, Thải Tinh, Thải Nguyệt, Hạnh Vận Tinh thì đã từng trải qua, có thể nói họ là nguyên lão ban đầu của Vô Song đảo, cùng Vô Song đảo trải qua toàn bộ quá trình biến đổi.
Vì vậy, khi Tam Giới đảo có biến hóa, mấy cô gái đã phát hiện ra trước, rồi báo cho Thang Quân biết, khẳng định đây là dấu hiệu hoang đảo chuyển hoạt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận