Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 137: Linh Phù Cũng Dùng Rồi, Còn Ngại Vận Dụng Linh Khí Sao?

Chương 137: Linh Phù Cũng Dùng Rồi, Còn Ngại Vận Dụng Linh Khí Sao?
Trong khe núi, hai người không còn sót lại bao nhiêu linh lực, bắt đầu chuyển qua so sánh linh phù, đủ loại linh phù không ngừng bị kích phát, hào quang đủ màu sắc lấp lóe bay lên.
Động tĩnh huyên náo truyền khắp bốn phương, khiến cho tu sĩ hai đại tông môn phụ cận chú ý, nhưng sau khi xem xét tình huống ở xa xa, ai cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Cái loại đánh nhau cường độ cao thề phân sinh tử này, đã không có chỗ cho bọn họ nhúng tay vào, ngược lại, nếu không cẩn thận bị cuốn vào trong đó tất phải chết không thể nghi ngờ.
Có lẽ cảnh giới ngũ tầng có thể nhúng tay vào chiến đấu như vậy, nhưng hai đại tông môn vốn không thể điều động quá nhiều tu sĩ cảnh giới này. Từ khi khai chiến đến nay, tu sĩ cảnh giới ngũ tầng của song phương đều ở trung tâm Liệt Thiên hạp kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không thể động đậy. Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày qua Lục Diệp không gặp phải một tu sĩ ngũ tầng nào.
Giờ phút này trời đã sáng, Lục Diệp há mồm thở hổn hển, hắn hoàn toàn không nghĩ tới một trận chiến đấu sẽ đánh thành như vậy, nhưng ánh rạng đông thắng lợi đang ở ngay trước mắt, bởi vì hắn phát hiện dường như đối phương không còn linh phù công kích nữa!
Đây là chuyện đương nhiên, bản thân La Kích là một pháp tu, tinh thông các loại thuật pháp cấp thấp, uy năng thuật pháp do gã thi triển ra còn cường đại hơn linh phù bình thường, cho nên trên người chỉ dự phòng không tới mười tấm linh phù công kích, phần nhiều hơn là linh phù dùng để phòng ngự.
Về cơ bản, sau một hồi kịch chiến với Lục Diệp, tất cả linh phù công kích đều bị gã đánh ra ngoài cả rồi, điều này cũng khiến gã cảm thấy xấu hổ khó đỡ.
Trong quan niệm của gã, một pháp tu chân chính nên khinh thường vận dụng uy lực linh phù, đó là biểu hiện của sự vô năng!
Nhưng bây giờ... vô năng thì vô năng đi, cũng tốt hơn là bị tên mãng phu kia một đao chém chết.
Mắt thấy Lục Diệp lại cầm đao giết tới, La Kích cảm thấy không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng tiếng truy kích phía sau càng ngày càng gần, gã quay đầu nhìn lại đã thấy Lục Diệp tiếp tục cưỡi lên lưng con hổ trắng như tuyết kia rồi.
"Không biết xấu hổ!" La Kích thầm mắng to, đồng thời mở miệng giận dữ quát: "Đừng đuổi theo, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Lục Diệp chẳng thèm để lời uy hiếp ngây thơ như vậy vào trong lòng, hổ lớn càng đuổi càng dữ.
"Đây là ngươi bức ta." La Kích cắn răng, xoay người lại đối mặt với Lục Diệp, sau đó vươn tay lấy ra một vật từ trong túi trữ vật.
Lục Diệp không biết rốt cuộc đối phương đã lấy ra cái gì, nhưng tư thái này của La Kích khiến hắn cảm thấy không ổn!
Đang nghĩ như vậy, La Kích đã ném đồ vật trong tay ra, Lục Diệp đưa mắt nhìn lại, mới phát hiện đó chỉ là một con dấu bốn mặt vuông vức, kích thước lớn bằng bàn tay, toàn thân trắng nõn, cũng không biết do tài liệu gì chế tạo thành.
Tuy nhiên ngay sau đó, hắn đã sợ tới sởn cả gai ốc.
Chỉ vì con dấu nhỏ kia bỗng nhiên lớn lên, thoáng chốc đã có kích thước như mặt bàn, sau đó hung mãnh đập tới Hổ Phách.
Hổ Phách cũng mạnh mẽ, đột ngột thay đổi phương hướng di động, cõng Lục Diệp trốn sang bên cạnh.
"Ầm" một tiếng, vị trí đại ấn đập xuống đã xuất hiện một cái hố sâu hai thước...
Mặt đất rung chuyển!
Mắt thấy cảnh này, mí mắt Lục Diệp nhảy dựng lên, đồ chơi này tuyệt đối là một món linh khí cực kỳ ghê gớm, nếu vừa rồi bị đè xuống, chỉ sợ hắn và Hổ Phách đều trở thành thịt xay.
Hổ Phách thử mang theo hắn đột kích La Kích từ hướng bên kia, song đại ấn nọ nhìn như vụng về, kì thực lại linh hoạt dị thường, lần lượt từ trên trời đập xuống, hổ lớn chật vật né tránh, nhiều lần suýt nữa không kịp thoát.
"Chạy!" Lục Diệp gầm nhẹ ở trên lưng Hổ Phách.
Hổ lớn cũng biết tình huống không ổn, vội vàng xoay người mang theo Lục Diệp chạy về phía xa xa.
"Ngươi chạy đâu?" La Kích được thế không tha người, trên mặt hiện ra nụ cười điên cuồng: "Không phải vừa rồi đuổi theo rất sung sướng sao? Đến quyết một trận tử chiến nào, mãng phu! ”
Thế cục nghịch chuyển, mới vừa rồi là Lục Diệp đuổi giết La Kích, hiện giờ lại là gã đuổi giết Lục Diệp, chỉ có thể nói rằng Thiên đạo biết luân hồi, trời xanh không bỏ qua cho ai hết.
Rầm rầm rầm...
Mỗi lần đại ấn hạ xuống đều khiến mặt đất rung động, đá vụng bắn tung tóe, thứ này hẳn là linh khí dùng để bảo mệnh của La Kích, lúc trước gã không vận dụng bởi vì rất tự tin vào thực lực của bản thân, cũng do kiêu ngạo của mình quấy phá, nhưng sau khi bị Lục Diệp bức đến đường cùng, gã đã triệt để cởi bỏ trói buộc về thể xác và tinh thần.
Linh phù cũng dùng rồi, còn ngại vận dụng linh khí sao?
Tốc độ đại ấn đập xuống càng lúc càng nhanh, lực trùng kích khổng lồ kia khiến bóng dáng Hổ Phách chạy trốn cũng càng ngày càng chật vật, cuối cùng có một lần nó bị lực trùng kích làm cho lảo đảo ngã xuống đất, đại ấn thuận thế đập xuống, bóng râm bao trùm.
Hổ Phách vội vàng đứng dậy, nhưng đã không còn kịp. Vào thời điểm nguy cơ sinh tử, Lục Diệp thúc giục linh lực còn lại không nhiều lắm trên người mình, nhanh chóng hình thành một đạo Ngự Thủ linh văn chắn ở phía trên.
Đại ấn đập xuống, Ngự Thủ linh văn chỉ kiên trì được trong nháy mắt đã bị nghiền nát, nhưng ngay sau đó đạo Ngự Thủ thứ hai đã thành hình, lại nghiền nát, rồi đạo thứ ba xuất hiện...
Cuối cùng cũng ngăn được đại ấn nhưng chỉ giằng co trong chớp mắt đã khiến hào quang trên đại ấn bắt đầu trở nên tối nghĩa, nó nhanh chóng thu nhỏ lại, khôi phục bộ dáng vốn có, tiếp theo vẻ trơn bóng biến mất.
Lục Diệp giơ tay chộp về phía đại ấn, nhưng vì quá mệt mỏi khiến tay hắn run rẩy kịch liệt, chộp thẳng vào khoảng không. Đại ấn rơi trên đầu hắn, khiến trán hắn sưng u một cục, hiển nhiên nó không còn uy năng lúc trước nữa.
Từ xa xa truyền đến một tiếng cười to, đại ấn "vèo" một tiếng bay về phía trước, rơi vào trong tay La Kích.
Giờ phút này, đôi bên đứng cách nhau chừng ba mươi trượng, La Kích không còn chút hình tượng tựa lưng vào một tảng đá, cười to nhìn Lục Diệp bên kia, tựa như gã là người thắng.
Khe núi giữa hai người có rất nhiều hố to to nhỏ nhỏ, dư âm kịch chiến lắng lại, song chiến đấu còn chưa chấm dứt.
Lục Diệp mạnh mẽ chống người đứng lên, từng bước đi về phía La Kích, khiến gã cười không nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận