Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 292: Tro Tàn Lại Cháy!!!

Chương 292: Tro Tàn Lại Cháy!!!
Tại Thương Minh sơn.
Khi Đường lão vẫn một mực chờ đợi tại bản tông Thương Minh sơn nghe được tin tức này, lão cũng ngẩn ra, không tự chủ được bắt đầu nhớ lại tiểu tử với dáng vẻ sa sút mất tinh thần, mới khai một khiếu vừa được lão nhận làm môn hạ đệ tử từ nửa năm trước, so sánh với đủ loại hành động vĩ đại mà hắn làm ra trước mắt, gần như lão cũng hoài nghi không biết hai hình ảnh trên có phải cùng một người hay không.
Nửa năm đạt tới tu vi ngũ tầng cảnh đã quá khoa trương nhưng nếu tính trên trường hợp hắn gặp được một ít kỳ ngộ cũng có thể giải thích được.
Nói gì thì nói, trong Linh Khê chiến trường có nhiều nhất chính là đủ loại kỳ ngộ.
Nhưng lấy tu vi ngũ tầng cảnh lại giết được nhiều lục tầng cảnh như vậy, lại khiến người ta không sao tin nổi.
Ban đầu khi lão thu nhận tiểu tử kia, cũng không nhìn ra hắn có tiềm chất lớn như vậy.
Nhưng không thể không nói rằng, Lục Diệp đánh một trận trên Kim Quang đỉnh đã khiến Binh châu Bích Huyết tông vốn im lìm suốt vài chục năm lại một lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Phe Vạn Ma lĩnh vốn tưởng rằng lá cờ xí này sẽ lập tức bị gỡ xuống, ai biết đâu bây giờ nhìn lại, mới biết, bọn họ đang có khuynh hướng tro tàn lại cháy.
Còn có loại chuyện này ư?
Cho nên chưa tới một canh giờ sau khi tin tức một trận đánh trên Kim Quang đỉnh truyền ra, rất nhiều tông môn Vạn Ma lĩnh đã lập tức truyền mệnh lệnh cho môn hạ đệ tử, nếu Lục Nhất Diệp kia không tới thì thôi, Bích Huyết tông đã định trước sẽ bị xoá tên nhưng nếu hắn thật sự vượt qua một kiếp này, thì ngày sau, nếu bất cứ ai gặp phải hắn ở trong Linh Khê chiến trường, dưới điều kiện tiên quyết là quy tắc chiến trường cho phép, nhất định phải không từ một thủ đoạn này, diệt trừ hắn.
Muốn diệt trừ nhân vật như vậy, nhất định phải thừa dịp hắn còn non, nếu không chờ đến lúc hắn đủ lông đủ cánh, sẽ khó làm.
Ở mấy chục năm về trước, một phe Vạn Ma lĩnh đã ăn qua một lần thiệt thòi như vậy rồi, lần này bọn họ sẽ dẫm lên vết xe đổ ấy nữa đâu.
Tại bản tông của Binh châu Đan Tâm tông.
Đan Tâm tông vốn là một nhà nhị phẩm tông môn, cho nên nội tình tuyệt đối là vô cùng mạnh mẽ. Thậm chí, ở mấy chục năm về trước, nó còn có hy vọng đánh sâu vào nhất phẩm. Chẳng qua, chỉ vì một trận đại chiến đã khiến cường giả bên trong tông tổn thất thảm trọng, khiến phẩm cấp rơi xuống.
Mãi tới mấy năm trước, bọn họ mới miễn cưỡng khôi phục lại nguyên khí.
Vào giờ phút này, rất nhiều cao tầng đang tập trung tại đại điện nghị sự của Đan Tâm tông, đại đa số mọi người đều nhắm mắt không nói, chỉ có duy nhất một trung niên nam tử đang nói đủ loại nhận xét về đại chiến Kim Quang đỉnh lần này.
Người này là Vu Quán Giáp, vốn là một vị phó môn chủ Đan Tâm môn, quyền cao chức trọng, bản thân lại là tu sĩ Thần Hải cảnh. Lúc ấy, hắn đang cất giọng ôn hòa, kể lể khách quan, mấy câu nói đơn giản đã thuật lại đầy đủ về nguyên nhân hậu quả của chuyện vừa xảy ra kia.
Mọi người ở nơi này đều có con đường tin tức riêng của mình, cho nên, dù bọn họ không thể tùy ý tiến vào Linh Khê chiến trường nhưng đại chiến trên Kim Quang đỉnh gây lớn động tĩnh lớn như vậy, bọn họ đã sớm nghe được tin đồn rồi.
Vu Quán Giáp nói xong, lại tiếp tục: "Lần này, bản tông cũng có hai vị đệ tử tham dự vào trong đại chiến Kim Quang đỉnh. Một người là Lý Bá Tiên, một người khác là Phong Nguyệt Thiền! Hai đệ tử này phân biệt là trấn thủ sứ và phó sứ của bản tông ở trụ sở tại Linh Khê chiến trường, không nhận được lệnh điều động đã tự tiện rời khỏi trụ sở, không để tới cơ nghiệp bản tông, vi phạm tông quy. Trước mắt, môn chủ đang bế quan, bởi vậy nên xử lý việc này ra sao, xin chư vị cùng đưa ra phương án.”
Một vị trưởng lão cau mày nói: "Trấn thủ sứ và phó sứ cùng rời khỏi trụ sở, tính chất quá mức ác liệt, nếu là những tông môn đối nghịch khác nhân cơ hội nào tới xâm phạm, chẳng phải là mấy trăm năm tích lũy của Đan Tâm môn ta đã hóa thành số không ư? Nếu những đệ tử khác cũng làm theo bọn họ, thì Đan Tâm môn ta còn có tương lai đáng nói nữa hay không? Nhất định phải nghiêm trị!"
Lập tức có mấy người phụ họa.
Lại có người nói: "Dường như cứ là chuyện liên quan đến Bích Huyết tông, Lý Bá Tiên kia sẽ không kiên nhẫn, nhìn tình trạng này đúng là dưỡng bất thục (mặc kệ mình tốt với người ta bao nhiêu người ta cũng không một lòng với mình), còn Phong Nguyệt Thiền. . ."
Hắn đang nói chuyện, chợt ngẩng đầu nhìn vị đoan trang phụ nhân đối diện một cái, mới tiếp tục: "Ta đã nhìn Nguyệt Thiền dần dần trưởng thành, tiểu nha đầu ấy vốn là đứa khôn khéo hiểu chuyện, bình thường sẽ không phạm sai lầm, đại khái là bị Lý Bá Tiên kia đầu độc rồi!"
"Không sai, Nguyệt Thiền là hài tử nghe lời nhất. Hơn nữa, mười mấy năm nay không một ai dám tới xâm chiếm trụ sở của bản tông. Nguyệt Thiền cũng lao khổ công cao (làm việc chịu khổ chịu khó mang lại công lao to lớn). Thỉnh thoảng tiểu hài tử phạm một ít sai cũng không thể tránh được."
"Nhưng tóm lại là nàng vẫn xúc phạm môn quy. Thôi được rồi, giao trách nhiệm cho nàng lập tức bế quan, sớm ngày tấn thăng Vân Hà cảnh. Nàng cũng dừng lại ở Linh Khê cảnh quá lâu rồi."
"Làm vậy rất tốt!"
"Còn về Lý Bá Tiên. . . Để cho hắn lập tức trở lại bản tông báo cáo, không được sai lầm, còn hình phạt sau này, phải xem thái độ của hắn mới quyết định được."
Mấy người bọn họ ngươi một câu ta một câu, đã bố trí rõ ràng hình phạt cho hai đệ tử xúc phạm môn quy nhưng đãi ngộ của hai người này lại khác nhau một trời một vực, Phong Nguyệt Thiền nhận được che chở, ngược lại Lý Bá Tiên kia y như hài tử do mẹ kế sinh ra vậy, đúng là nãi nãi không yêu cữu cữu không thương.
Vu Quán Giáp nghiêng đầu nhìn về phía phụ nhân đoan trang kia: "Khâu sư muội cảm thấy thế nào?"
Phụ nhân đứng dậy, hai tay ôm trước ngực, lập tức bước ra bên ngoài đại điện, từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào.
Vu Quán Giáp vội vàng nói với mọi người: "Những chuyện còn lại, chư vị tự bàn đi."
Sau đó, hắn cũng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận