Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 2664: Chính là nó

"Chính là ý này!" Lục Diệp gật đầu, không chỉ Chúc Nhân có ý nghĩ này, Lục Diệp cũng vậy muốn đem t·h·i hài kia thu lại. Lần này hắn ở Phượng tộc bên này nhận ân huệ rất nhiều, không thể báo đáp, đem t·h·i hài kia mang ra ngoài giao cho Phượng tộc cũng coi như một chút đền đáp. Hơn nữa, trong quá trình này, hắn còn có thể có thu hoạch. Đã xác định đám Hư Không Thú kia sẽ không rời t·h·i hài quá xa, vậy chuyện này liền rất có triển vọng. "Trước chỉnh đốn một chút." Lục Diệp mở lời. Trận chiến này, cả hai đều bị thương không nhẹ, may mà dù là ai thì thể xác cũng cường đại, khôi phục không có gì phiền phức, về phần vết thương miệng còn lưu lại lực lượng không gian, đối với cả hai cũng không phải chuyện gì khó, bản thân đã tinh thông đạo này, hóa giải đơn giản. Hơn nữa Lục Diệp còn cần thời gian để lĩnh hội những tinh túy của không gian đã tích lũy, để phát huy tốt hơn loại sức mạnh đạo của bản thân. "Hai viên đạo chủng này sư muội luyện hóa." Lục Diệp đưa hai viên đạo chủng cho Chúc Nhân. Cũng chỉ còn lại hai viên, mà lại là khi vừa mới c·h·é·m g·iết hai đầu Hư Không Thú đoạt được, về phần những thu hoạch trước đó, đều bị Lục Diệp khẩn cấp luyện hóa, điều này khiến cho sự tích lũy không gian của hắn lúc này rất nồng nặc. Chúc Nhân gật đầu. Cả hai liền ngồi xuống, chữa thương, điều chỉnh. Thời gian trôi qua. Lần lượt từng bóng người lướt qua trong hành lang gấp khúc không gian, đó chính là những cường giả Phượng tộc đang vào đây tìm kiếm bóng dáng của hai người, nhưng vô số cường giả đã tìm kiếm nhiều ngày, vẫn không thu được gì. Bên trong hành lang gấp khúc không gian này rắc rối phức tạp, lại còn biến ảo khó lường, cho nên căn bản không có bản đồ địa hình nào, có thể tìm được Lục Diệp và Chúc Nhân hay không, trong lòng đám người Phượng tộc cũng không chắc, chỉ có thể dựa vào vận may. Mấy ngày sau, trong đường hành lang, thân hình Lục Diệp chạy vội, trên người linh động khí tức lưu chuyển, trông rất hốt hoảng, nhưng thực tế thì lại thản nhiên, tự tại. Mấy ngày nay, hắn phát huy lực lượng Đạo chủng Không gian của bản thân đã nâng cao một bước. Phía sau rất nhiều Hư Không Thú bị kinh động, đuổi theo không tha, về số lượng tuy không bằng mấy ngày trước, nhưng cũng không phải là cái mà hắn hiện tại có thể một mình ứng phó được. Phía trước xuất hiện một bóng hình nhỏ nhắn, đó là Chúc Nhân đang đợi ở đây. Hai người nhìn nhau, Lục Diệp vừa chạy tới bên cạnh nàng thì đã giơ đao trong tay. Thấy rất nhiều Hư Không Thú xông tới, tiếng rồng ngâm vang vọng, như trước đó, thân hình Cự Long màu trắng xuất hiện, quấn quanh Chúc Nhân, nhất thời một vùng lực trường tản ra, đám Hư Không Thú rơi vào đó thì thân hình cứng lại. G·i·ế·t chóc bắt đầu! So với lần hợp tác trước, lần thứ hai này cả hai phối hợp càng thành thục. Sau một trận chiến, lại chém mấy chục con Hư Không Thú, đến khi Chúc Nhân không còn sức chống đỡ thì cả hai nhanh chóng tháo chạy. Một lát sau, đám Hư Không Thú phía sau quả nhiên cũng giống như lần trước, tan tác như chim muông. Sau đó Lục Diệp và Chúc Nhân liền phân chia chiến lợi phẩm. Hắn đương nhiên là muốn chia đôi, nhưng lại không muốn Chúc Nhân chỉ lấy ba viên: "Lục sư huynh dường như có t·h·ủ đoạn luyện hóa đạo chủng rất nhanh, vậy những thứ này đều cho ngươi." Nàng không rõ t·h·ủ đoạn kia của Lục Diệp đến tột cùng là gì, nhưng ở chung một thời gian dài như vậy, làm sao có thể không có chút phát hiện nào? Trước đây, Lục Diệp vừa lấy được đạo chủng thì rất nhanh liền luyện hóa hết. Lục Diệp nói: "Việc này không ổn, bọn ta cùng ra sức, đương nhiên là phải chia đều." Chúc Nhân chậm rãi lắc đầu: "Đạo chủng Hư Không Thú không thể bảo tồn quá lâu, trong khoảng thời gian này ta chỉ có thể luyện hóa ba viên, có nhiều hơn cũng vô dụng, chỉ là uổng phí." "Còn có chuyện này sao?" Lục Diệp kinh ngạc, hắn thật sự không biết. "Đương nhiên sẽ không lừa gạt sư huynh." Chúc Nhân cười nói, "Nói thật, những tiền bối Phượng tộc đến lịch luyện, chỉ sợ cũng không có thu hoạch nhiều như chúng ta, số lượng Hư Không Thú trong hành lang gấp khúc tuy không ít, nhưng đều rất phân tán, muốn gặp được chúng thật ra phải xem vận may." Lục Diệp gật đầu, chỉ từ kinh nghiệm của bọn hắn trước đây cũng có thể thấy rõ điểm này, nếu không phải vô tình va vào một hang ổ của Hư Không Thú, thì hai người cũng không thể có thu hoạch lớn như vậy. Hiện tại những thu hoạch này hắn chiếm phần lớn, còn phần Chúc Nhân chỉ có một phần nhỏ mà thôi. "Vậy ta sẽ không khách khí nữa, đa tạ sư muội." Lục Diệp nói lời cảm tạ. Lúc này nội tình đạo chủng của hắn đã rất cường đại, nếu như luyện hóa tiếp, khẳng định lại có sự trưởng thành lớn, Lục Diệp hiện giờ chỉ lo mình lĩnh hội không đủ, sức mạnh đạo chủng trước sau không thể phát huy toàn bộ. Sau mấy ngày luyện hóa tu hành, Lục Diệp nghênh ngang mò tới trước cái hang động kia, lần trước hắn cũng đến như vậy, người vừa xuất hiện thì rất nhiều Hư Không Thú liền xông ra đuổi theo. Và sau hai lần g·i·ế·t chóc, số lượng Hư Không Thú còn lại đã không bằng một nửa trước kia. Lục Diệp và Chúc Nhân vừa bàn bạc, lần này liền dồn hết sức g·i·ế·t hết lũ Hư Không Thú này, sau đó sẽ thuận thế thu lại t·h·i hài của tiền bối Phượng tộc. Tiếp theo thì phải tìm đường ra, bọn họ cũng không thể cứ mãi bị vây ở đây. Kế hoạch rất tốt, chỉ có điều sau một lúc, Chúc Nhân nghi ngờ nhìn về phía Lục Diệp đang lao tới, thấy phía sau hắn lại trống trơn, không có dấu vết của Hư Không Thú đang truy sát. "Sao vậy?" Chúc Nhân hỏi. Lục Diệp cau mày nói: "Chúng không ra ngoài!" Vừa rồi hắn thử một chút, cho dù hắn xông vào trong cái hang đó, những Hư Không Thú đang tản mát bên trong khung xương khổng lồ cũng không có động tĩnh, nhưng khi hắn thử động thủ, lũ Hư Không Thú lại bắt đầu phản kích, chờ hắn rời khỏi hang thì Hư Không Thú lại rút về. "Sao lại thế?" Chúc Nhân kinh ngạc. Lục Diệp nghiêm nghị nói: "Ta nghi ngờ có phải trong đám Hư Không Thú này có sinh ra linh trí?" Nếu không sao lại không dụ ra được, nhìn tình huống hai lần trước, những Hư Không Thú này sẽ chỉ làm theo bản năng, lần này đáng lẽ rất dễ dụ mới đúng. Hết lần này đến lần khác chúng lại trú đóng ở bên trong cái hang kia. "Cũng không đến mức đấy chứ..." Chúc Nhân nhíu mày, "Không nghe nói Hư Không Thú có linh trí." Lục Diệp nói: "Nếu những Hư Không Thú này thật sự do t·h·i hài của Phượng tộc thai nghén sinh ra, vậy chưa chắc không có khả năng." "Sư huynh muốn làm gì?" Chúc Nhân hỏi. "Chúng không ra, vậy thì chỉ có bọn ta g·i·ế·t vào trong thôi, bất quá cẩn thận một chút, nếu thật có sinh linh trí, cũng không dễ đối phó." Chúc Nhân nghe vậy liền gật đầu. Một lúc sau, trước hang động, Lục Diệp và Chúc Nhân đứng cạnh nhau. Bàn Sơn đao chậm rãi ra khỏi vỏ, Lục Diệp giơ đao trong tay, bước lên một bước, Chúc Nhân theo sát phía sau. Theo một đao hung hãn c·h·é·m ra, đại chiến lập tức bùng nổ. Những Hư Không Thú vốn tản mát bên trên bộ xương khổng lồ, biến thành từng đạo bóng đen đánh giết tới, Lục Diệp và Chúc Nhân liền canh giữ trước cửa hang, ai nấy đều hung hãn bộc phát sức mạnh. Chúc Nhân không có thúc giục lực lượng long hồn của mình, bởi vì trong thời gian vừa qua g·i·ế·t chóc, thì nghệ thuật không gian của Lục Diệp đã khác xa so với lúc vừa mới đến. Lực lượng không gian càng mạnh, khiến hắn g·i·ế·t Hư Không Thú càng thêm dễ dàng, thường một đao c·h·é·m xuống liền có thể tạo ra tổn thương to lớn cho Hư Không Thú. Thân hình hắn lướt ngang, chập chờn, phiêu hốt quỷ mị đến cực điểm. Trong thời gian lĩnh hội và tu hành vừa qua, khiến trong lòng hắn có rất nhiều ý tưởng muốn thực hiện kiểm chứng, chiêu Thung Lược này là một trong số đó. Vốn chiêu này vốn dĩ là dùng để lấy một chọi nhiều, nhưng trước kia cho dù thân hình của hắn có nhanh nhẹn đến đâu, động tác có nhanh như thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ có thể bị bắt vết tích. Nếu có nhãn lực đầy đủ, đối thủ có t·h·ủ đoạn đủ sắc bén, sẽ có thể phá giải chiêu này. Nhưng hiện tại, khi Lục Diệp đã dung hòa sức mạnh không gian vào chiêu này, thì thực sự đã không còn bắt được dấu vết, thân hình của hắn ở nơi này biến mất, ngay một khoảnh khắc sẽ xuất hiện ở một nơi khác, một cái nháy mắt sau, sẽ xuất hiện tại vị trí thứ ba. Cái này đã không thể nói là Thung Lược đơn giản nữa, Lục Diệp đặt tên cho nó là Hư Không Thung Lược. Nếu là hắn của hiện tại, gặp lại hư không loạn lưu trước kia, hoàn toàn có thể ung dung mang theo Chúc Nhân tránh đi, hơn nữa còn sẽ không bị lực lượng hư không loạn lưu quấy nhiễu. Đã có được t·h·ủ đoạn g·i·ế·t địch như vậy thì cũng không cần phối hợp với Chúc Nhân nữa, bí t·h·u·ậ·t của nàng tiêu hao quá lớn, không duy trì được thời gian quá dài, nàng bên này chỉ cần lo liệu cho tốt chính mình là được. Từng đầu Hư Không Thú đều thành vong hồn dưới lưỡi đao, từng viên đạo chủng một bị thu thập. Theo việc thúc giục sức mạnh không gian của bản thân, Lục Diệp thi triển Hư Không Thung Lược càng thuận buồm xuôi gió, xem ra thực chiến quả nhiên là phương pháp tuyệt hảo để nâng cao nghệ thuật không gian của bản thân, còn có hiệu suất hơn rất nhiều so với lĩnh hội tu khổ.
Ngay khi thân hình Lục Diệp lại một lần nữa lóe lên, hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía Chúc Nhân, ngay sau đó thân hình lại lần nữa biến mất khỏi vị trí cũ. Khi đao quang lóe lên, một tiếng "cạch" vang lên, thân thể Lục Diệp chấn động, lộ ra vẻ kinh ngạc. Chúc Nhân cũng lập tức nghiêng đầu nhìn lại, giờ phút này, Lục Diệp đã chắn ngay bên cạnh nàng, trường đao trong tay đang chặn một cái gai nhọn không biết từ lúc nào đâm tới. Gai nhọn này xuất phát từ một con Hư Không Thú thoạt nhìn không có gì đặc biệt, trong một mảnh hỗn loạn, nó lặng lẽ tiếp cận Chúc Nhân, ngang nhiên phát động tấn công. Chúc Nhân thầm kinh hãi, vừa rồi nếu không có Lục Diệp kịp thời chạy tới ngăn cản, nàng căn bản không thể tránh được, lần này không trọng thương thì cũng tàn phế. “Lục sư huynh...” Chúc Nhân kinh hô một tiếng. "Chính là nó!" Ánh mắt Lục Diệp sáng lên, vừa rồi hắn đã đoán rằng, trong những Hư Không Thú này có lẽ có một hoặc nhiều con đã sinh ra linh trí. Bây giờ xem ra, đúng là có! Con Hư Không Thú này ẩn nấp rất kỹ, trước khi bất ngờ gây khó khăn hắn căn bản không phát hiện ra, thậm chí, nếu như hắn không diễn hóa Túng Lược thuật thành hư không Túng Lược thuật, dù có nhận ra cũng không thể nào cứu viện. Bất quá đối phương đã bại lộ hành tung thì cũng không cần lo lắng nhiều nữa. Khoảnh khắc va chạm vừa rồi đã cho Lục Diệp sự tự tin để hạ gục nó, con Hư Không Thú này có lực lượng vượt xa những con khác, nhưng vẫn chưa đến mức khiến hắn không thể đối kháng. Ngay khi Lục Diệp vừa dứt lời, một cảnh tượng kinh ngạc xuất hiện. Từ trong cơ thể con Hư Không Thú đó bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu cổ quái, nghe có chút giống tiếng phượng gáy, nhưng lại nghẹn ngào hơn nhiều, và theo tiếng kêu này, những con Hư Không Thú khác như nhận được sự dẫn dắt, nhao nhao hướng về phía này hội tụ lại. Lục Diệp biến sắc, khẽ quát: "Ngăn chúng lại!" Chúc Nhân cũng ý thức được tình huống không ổn, long hồn chi lực được giải phóng, long ảnh hiện ra, thời tự lực trường tràn ngập. Lục Diệp dốc sức tấn công con Hư Không Thú kia, nhưng đối phương không chịu quá nhiều ảnh hưởng từ thời tự lực trường, nhanh chóng lùi tránh, và trong quá trình đó, nó trực tiếp dung nhập vào một con Hư Không Thú khác. Hai con lập tức hợp làm một!
Bạn cần đăng nhập để bình luận