Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1596: Loạn cục (length: 12263)

Lục Diệp bỗng nhiên nhớ tới, lúc đại chiến vừa mới bắt đầu, Trùng tộc tại sao lại có hành động cổ quái như vậy, bọn hắn không tập trung lực lượng vào một hướng, mà phân tán ra, nhìn như hành động vô thức, nhưng trên thực tế lại là dùng cách đó để kiềm chế sự chú ý của tu sĩ tứ phương tinh hệ, tiện thể cho Huyết tộc hoàn thành việc bao vây chiến trường này.
Sự thật chứng minh kế sách của bọn hắn rất thành công, tất cả tu sĩ tứ phương tinh hệ, thậm chí cả tu sĩ tam giới bên Lục Diệp đều đắm chìm trong thành tựu và niềm vui săn giết Trùng tộc, căn bản không hề chú ý đến bên ngoài.
Cho đến khi bóng dáng Huyết tộc lộ ra, thì việc phát hiện lúc này đã không còn ý nghĩa gì.
Huyết Triều đột kích từ bốn phương tám hướng, lại còn với tốc độ cực nhanh, tốc độ như vậy hiển nhiên là do có cường giả trong huyết hải khống chế, không mất nhiều thời gian, toàn bộ chiến trường gần như bị huyết hải vây kín, mà xu thế lan tràn của huyết hải vẫn chưa dừng lại, dường như muốn bao phủ toàn bộ chiến trường.
Một khi huyết hải giáng xuống, tu sĩ Nhân tộc ở trong đó sẽ bị động, trái lại Huyết tộc và Trùng tộc lại có thể tung hoành như cá gặp nước.
Bản thân Lục Diệp cũng từng dùng huyết hải giết địch, nên rất hiểu rõ sự huyền diệu trong đó.
Trong đầu hắn rất nhiều suy nghĩ lóe lên như tia chớp, ý nghĩ đầu tiên là nhanh chóng tập hợp tu sĩ tam giới chạy trốn! Huyết hải hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hình thành vòng vây, nên vẫn còn có lỗ hổng, chưa chắc là không có cơ hội.
Nhưng sự sắp xếp của Khang Thành trước đó đã khiến tính toán của hắn thất bại, bởi vì lúc này tu sĩ tam giới phân tán khắp chiến trường, hắn muốn tập hợp tất cả mọi người lại trong thời gian ngắn là điều không thể.
Trong tình huống này, đừng nói chi đến việc tập hợp tu sĩ tam giới trong thời gian ngắn, mà ngay cả việc chỉ tập hợp tu sĩ Cửu Châu thôi cũng là điều không tưởng, tất cả mọi người, bao gồm cả tu sĩ tứ phương tinh hệ đều bị cuốn vào chiến sự, căn bản không thể nào thoát ra dễ dàng.
Phải làm sao bây giờ? Lục Diệp liên tục tự hỏi, nhưng không nghĩ ra cách nào.
Hơn nữa hắn còn nghĩ đến một hậu quả nghiêm trọng hơn, nếu Trùng tộc và Huyết tộc thật sự chiếm được tứ phương tinh hệ, thì Ngọc Loa sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó hai tộc này thăm dò ra bên ngoài, chắc chắn sẽ đi qua Thiên Khâu Phần và Loạn Bạo khu, một khi tiến vào tinh hệ Ngọc Loa....
Có thể nói Ngọc Loa và Vô Định cơ bản là quan hệ môi hở răng lạnh.
Lực lượng ba động mãnh liệt hơn so với trước đó truyền ra từ trùng sào, Lục Diệp theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trùng sào to lớn kia bỗng nhiên vỡ vụn.
Trùng sào này tuy kiên cố vô song, nhưng không chịu nổi việc mấy vị cường giả Nhật Chiếu tranh đấu bên trong trong thời gian dài, đến lúc này cuối cùng bị đánh nổ, tan thành vô số mảnh vỡ.
Sáu bóng người hiện ra từ đó, ba người trong số đó chính là Ninh Bất Ngạo, Lý Quản và Đại La La Tà của Vô Định.
Ba người còn lại có hai người nhìn là Trùng tộc Nhật Chiếu, còn một người rõ ràng là Huyết tộc, dung mạo giống Bạch Tấn đến bảy phần, nhưng so với Bạch Tấn trước đó, hắn cao lớn hơn rất nhiều, da dẻ trên người một màu huyết sắc.
Sáu đại Nhật Chiếu, lúc này đang đối đầu giao tranh kịch liệt.
Tu sĩ Bắc Huyền tinh hệ không thấy bóng dáng Trần Tông, lúc này mới thật sự nhận ra Trần Tông đã vẫn lạc, từng người đều đau buồn.
Còn tâm tình của tu sĩ Tĩnh Nguyệt Tinh Túc thì phức tạp hơn, nhân vật vốn là trụ cột vững chắc của bản giới như Bạch Tấn, thế mà lại là Huyết tộc giả mạo, hơn nữa còn giết một Nhật Chiếu minh hữu, điều này khiến trong lòng bọn họ vừa hổ thẹn vừa bất an.
Hoảng sợ vì uy thế ầm vang tràn ngập, từ nơi xa trong biển máu, có ba đạo huyết quang từ những hướng khác nhau lao tới. Trong ba đạo huyết quang ấy, bất ngờ đều tràn ngập khí tức của cường giả Nhật Chiếu!
Cảnh tượng này khiến tất cả tu sĩ đều lạnh sống lưng, biết lần này thật sự tiêu rồi.
Bên Huyết tộc thế mà tới ba vị Nhật Chiếu, mà đây mới chỉ là những kẻ lộ diện, không ai biết còn có kẻ nào chưa lộ diện hay không.
Ban đầu một đối một, Ninh Bất Ngạo và những người khác còn có thể duy trì bất bại, nhưng ba vị Huyết tộc gia nhập chiến trường, bây giờ đến phiên bọn họ phải lấy một địch hai, tình thế lập tức trở nên bất ổn.
"Lục đạo hữu, mau đi theo ta!" Bỗng nhiên một vị Nguyệt Dao sắc mặt kinh hoàng lao về phía Lục Diệp, vừa tới gần vừa hô lớn. Nhìn linh lực dao động quanh người hắn, rõ ràng chỉ là một Nguyệt Dao tiền kỳ.
Lục Diệp quay đầu liếc nhìn, đáp lời rồi lập tức lao về phía hắn.
Ngay khi hai người đến gần nhau, vẻ kinh hoàng trên mặt tên Nguyệt Dao tiền kỳ biến mất, hắn vươn tay chụp về phía Lục Diệp. Pháp lực nơi lòng bàn tay phun trào, hóa thành một vòng xoáy, lập tức xuất hiện một lực lượng vô hình trói buộc thân hình Lục Diệp.
Lục Diệp vẫn giữ nguyên biểu cảm, dường như đã lường trước được, huyết quang quanh thân bùng phát, trong nháy mắt một vùng biển máu trải ra, bao phủ hắn và tên Nguyệt Dao kia.
Đối phương hiển nhiên không ngờ sẽ có biến cố như vậy, nhất thời không kịp trở tay đã bị biển máu bao vây, lập tức kinh ngạc. Bởi vì theo hắn biết, Lục Diệp là một binh tu, vậy mà có thể thi triển Huyết Đạo bí thuật tinh diệu như vậy, thật không phổ biến.
Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của tên Nguyệt Dao này liền thay đổi, bởi vì từ trong biển máu kia, lại truyền đến một uy áp vô cùng nồng đậm khiến hắn không thể nào chống đỡ được.
Dưới uy áp thần diệu bao phủ, tên Nguyệt Dao này chỉ cảm thấy toàn thân lực lượng đều bị áp chế cực lớn, pháp lực trong cơ thể lưu chuyển khó khăn, thậm chí ngay cả khí huyết cũng trở nên như sắp đông cứng lại.
Ngay sau đó, một vòng ánh đao lướt qua, hung hăng chém vào gáy hắn.
Thần Phong Bàn Sơn Đao được gia trì thế mà cũng không thể chém đứt đầu tên Nguyệt Dao này, chỉ chém vào được một nửa, có thể thấy thể phách hắn mạnh mẽ đến nhường nào.
Tên Nguyệt Dao này lộ vẻ đau đớn, nghiêng đầu, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lục Diệp: "Thánh chủng?"
Binh tu trước mặt này đâu có thi triển Huyết Đạo bí thuật gì, đó chính là huyết hải thuật thuần túy của Huyết tộc. Càng khiến hắn kinh hãi hơn chính là thánh tính dâng trào trong biển máu kia gần như muốn ngưng tụ thành thực thể. Thánh tính mãnh liệt như vậy, là thứ hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Dưới gầm trời này, còn có thánh chủng nào có thánh tính nồng đậm đến vậy? Cần phải luyện hóa bao nhiêu thánh huyết mới có thể đạt tới trình độ này?
"Đạo hữu hãy nương tay, ta là Huyết tộc!" Tên Nguyệt Dao kinh hãi vội vàng hô lớn, mặc dù không hiểu tại sao Lục Diệp lại có thánh chủng, nhưng đã là thánh chủng thì chính là người một nhà.
Lục Diệp thản nhiên: "Biết!" Tay kia bỗng nắm lấy chuôi Bàn Sơn Đao, hai tay cùng nhau dùng sức, thanh trường đao đã cắm ngập một nửa vào cổ hắn được rút ra một cách lưu loát!
Đầu lâu bay lên, đôi mắt mở to đầy vẻ chết không nhắm mắt. Hắn thật sự không hiểu, mình đã nói rõ thân phận Huyết tộc, tại sao Lục Diệp vẫn hạ sát thủ.
Biển máu biến mất, thân ảnh Lục Diệp hiện ra, Bàn Sơn Đao không dính một giọt máu.
Ngay khi đối phương đến gần, hắn đã phát hiện ra điều gì đó. Tên Nguyệt Dao này mang đến cho hắn một cảm giác hơi giống với Bạch Tấn, nên hắn lập tức hiểu, tên này cũng là Huyết tộc giả dạng.
Nếu là Nguyệt Dao bình thường, Lục Diệp muốn giết cũng không dễ dàng như vậy, có thể Huyết tộc Nguyệt Dao đang bị hắn khắc chế, nhớ ngày đó từ Lam Ngọc giới sau khi rời đi, có một vị Huyết tộc Nguyệt Dao hậu kỳ truy sát mà đến, đều bị hắn chém mất, huống chi lần này đối mặt chỉ là một Nguyệt Dao tiền kỳ.
Đương nhiên, lần đó có thể giết Nguyệt Dao hậu kỳ, cũng may nhờ Ly Thương nhấc lên hồn chiến, nếu không lấy lực lượng của hắn ngay lúc đó, thật đúng là không tốt xử lý người ta thế nào.
Bây giờ khác biệt, Bàn Sơn Đao là Liêu biến thành, sắc bén vô địch, nhục thân Nguyệt Dao tiền kỳ mặc dù cường đại, bị thánh tính áp chế dưới căn bản không ngăn được Liêu chém giết.
Loạn, toàn loạn.
Lúc đầu tại Lý Quản hạ đạt để tu sĩ Tĩnh Nguyệt trở về chiến hạm chờ lệnh mệnh về sau, tình hình cũng có chút hỗn loạn, bây giờ Huyết tộc quy mô lớn tập kích, tình hình thì càng loạn.
Các tu sĩ Tĩnh Nguyệt không có khả năng trở lại chiến hạm, trong đó không biết ẩn giấu bao nhiêu Huyết tộc, cái này khiến tu sĩ ba tinh hệ khác cùng địch tranh đấu đứng lên trở nên bó tay bó chân, ai cũng không biết có bị người âm thầm đánh lén hay không.
Lục Diệp nhìn qua chiến trường hỗn loạn tưng bừng, nhìn xem huyết hải từ bốn phương tám hướng trải ra mà tới, biết mình nếu không làm gì đó, liên quân tứ phương tinh hệ thậm chí tu sĩ tam giới đều phải chôn vùi nơi đây!
Thậm chí ngay cả chính hắn cũng chưa chắc có thể chạy thoát!
Có thể lớn như vậy một mảnh chiến trường, đừng nói hắn một Tinh Túc, chính là thật tu hành đến Nhật Chiếu, thật có vốn liếng để xoay chuyển tình thế sao?
Lục Diệp đột nhiên đưa tay lật một cái, trên tay xuất hiện một vật.
Cúi đầu liếc mắt nhìn, cũng không biết ý nghĩ này của mình có thể thành công hay không, mà lại coi như thành công, có thể phát huy tác dụng lớn bao nhiêu cũng không nói chính xác, có thể việc đã đến nước này, chỉ có thể liều một phen.
Hắn đem vật trên tay đặt ở bên miệng, ngón tay đè xuống mấy cái lỗ âm thanh, cổ động khí tức, nhẹ nhàng thổi.
Cho dù là ở trong tinh không, cũng có thanh âm trầm thấp từ vật trong tay truyền ra.
Các tu sĩ bốn phía kinh hoảng sau khi hiếu kỳ nhìn lại, ai cũng không biết đã lúc này, Lục Diệp vì cái gì còn lấy ra một cái sáo xương mà thổi, hơn nữa còn thổi khó nghe như vậy!
Có thể đã không ai chú ý hắn đi theo huyết hải tới gần, người người đều đang nghĩ làm sao tự vệ.
Một bóng người bỗng nhiên di chuyển đến bên cạnh Lục Diệp, chính là Loan Hiểu Nga.
Nàng xem ra không có gì đáng ngại, trên trường thương trong tay còn dính đầy máu tươi, hẳn là vừa rồi chém giết trùng tộc, dù sao cũng là Nguyệt Dao hậu kỳ, Nhật Chiếu không ra, trên chiến trường này cơ hồ không có ai có thể đe dọa tính mạng của nàng.
Nhìn qua Lục Diệp, Loan Hiểu Nga một mặt áy náy: "Xin lỗi!"
Nguyên bản Khang Thành bên này là để bọn hắn đi trước tới Vô Định, chờ bên này chiến sự kết thúc lại thương nghị xuất phát Vạn Tượng Hải, kết quả Loan Hiểu Nga cảm thấy cơ hội này khó được, liền muốn tham dự vào đó cảm thụ một chút, bây giờ thì hay rồi, tham gia náo nhiệt lại gây ra chuyện.
Tu sĩ tam giới hùng tâm bừng bừng từ Thanh Lê Đạo Giới xuất phát, kết quả còn đang trên nửa đường, cái này sắp bị Huyết tộc Trùng tộc tiêu diệt.
Lục Diệp tiếp tục thổi sáo xương, lại thổi một trận, lúc này mới thất vọng thu hồi, mở miệng nói: "Tham dự chiến sự bên này là ta cùng đạo hữu cùng nhau quyết định, nếu có hậu quả gì cũng là ta cùng đạo hữu cùng chịu, đạo hữu không nên tự trách, mà lại coi như chúng ta thật đi trước đến Vô Định, cũng chưa chắc có thể tránh được trận tai kiếp này, Trùng tộc Huyết tộc chiếm được liên quân tứ phương tinh hệ sau, đầu tiên muốn đối phó chính là tinh hệ Vô Định, đến lúc đó chúng ta tại Vô Định cũng phải bị cuốn vào trong đó."
Mà lại một khi Huyết tộc Trùng tộc chiếm cứ tứ phương tinh hệ, đầu tiên phải xui xẻo chính là tinh hệ Ngọc Loa.
Bạn đạo, xin hãy cùng ta dốc hết sức tập hợp tu sĩ tam giới, tình hình hiện giờ, chỉ có đoàn kết lại mới có chút khả năng tự vệ!" Lục Diệp nói.
Loan Hiểu Nga gật đầu: "Ngươi và ta chia nhau hành động."
Thân hình Lục Diệp lóe lên rồi biến mất, khi xuất hiện lại thì đã đến một nơi trên chiến trường, gần đội của Đinh Cửu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận