Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 922: “Chúng ta không hợp nhau!” 2

Chương 922: “Chúng ta không hợp nhau!” 2
Lục Diệp vẫn như cũ dựa vào vách thịt, hắn bị Ngưu Mãnh chính diện đánh một quyền, tuy nói kịp thời thì triển linh văn ngự thủ, nhưng mà uy lực của một quyền kia vẫn như cũ đánh hắn trọng thương, giờ phút này hơi động một chút, chỗ ngực bụng liền đau đớn, hẳn là có xương cốt đứt gãy, đâm vào trong nội tạng.
Hộp vũ khí bên hông vù vù, chín đạo lưu quang bắn ra ngoài, linh hoạt công tới Quỳ Ngưu kia.
Đám người hợp lực, Quy Ngưu này dù tương đương với một vị tu sĩ Vân Hà tầng chínl cũng khó thoát khỏi cái chết, không đến thời gian nửa nén hương, toàn thân yêu thú này đầy vết thương bổ nhào trên mặt đất, không nhúc nhích, dưới thân tràn đầy máu tươi.
Bên kia Bàng Đại Hải cùng Đại trưởng lão liên thủ, cũng cùng Ngưu Mãnh chiến khí thế ngút trời, bất quá hai người thiếu đi loại thủ đoạn dứt khoát này, cho nên mặc kệ bọn hắn đối với Ngưu Mãnh tạo thành bao nhiêu thương thế, dựa vào sức sống Ngưu Mãnh đều có thể nhanh chóng khôi phục.
Mãi đến khi Chu Hải phi kiếm rút tay tới, kiếm quang như lôi đình xoay quanh cổ Ngưu Mãnh một vòng, thân ảnh Ngưu Mãnh cao lớn bỗng nhiên dừng lại.
Tiếp theo một cái chớp mắt, huyết quang phóng lên tận trời, đầu bay lên cao, thi thể Ngưu Mãnh không đầu ngã nhào trên mặt đất.
Chiến trường cháy bỏng kịch liệt yên tĩnh xuống, chỉ có tiếng mọi người há mồm thở dốc.
Bàng Đại Hải hùng hùng hổ hổ đáp lại, đặt mông ngồi bệt xuống đất. Tu hành cho đến bây giờ, chưa từng có trận chiến nào gian khổ như ngày hôm nay. Chiến đấu như vậy đúng là quá mệt mỏi, cả đời này y không muốn trải qua lần thứ hai.
Chủ yếu nhất chính là, với tư cách một thể tu xông lên phía trước, bị đánh rất đau!
Hắn sợ nhất là đau, cho nên cho tới nay, hắn đều nguyện ý làm một pháp tu ở xa thi pháp công kích địch nhân hơn. Lần này nếu không phải bất đắc dĩ bị buộc, nói gì hắn cũng sẽ không lộ bản lĩnh làm thể tu của mình.
Trong trầm mặc, một chút kim quang bỗng nhiên nở rộ, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Quay đầu nhìn lại, kim quang kia rõ ràng đến từ thi thể Ngưu Mãnh không đầu...
“Cẩn thận!” Chu Hải hét lên chói tai, một đạo phi kiếm chém tới, thẳng hướng kim quang kia chém xuống, nhưng mà tốc độ kim quang kia cực nhanh, vừa mới xuất hiện liền hóa thành một đạo kim tuyến, đánh thẳng tới Lục Diệp cách chiến trường xa nhất.
Lục Diệp vẫn luôn dựa vào vách thịt ở chỗ này để điều tức, không ngờ cuộc chiến đã kết thúc, còn có thể gặp phải tai bay vạ gió, mắt thấy kim quang bổ nhào tới, hộp vũ khí bên hông rung lên, chín đạo lưu quang liền chặn lại.
Kim quang kia xê dịch trái phải, linh hoạt tránh né tất cả công kích của ngự khí, bổ nhào tới trước mặt Lục Diệp, khẽ run lên, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Lục Diệp liền cảm thấy sau cổ truyền đến một chút cảm giác đau đớn, hắn trở tay vỗ xuống một cái tát, nhưng lại chỉ đập trúng vào một cái bọc cổ.
Hơn nữa bao lớn đang nhanh chóng biến mất, Lục Diệp rõ ràng nhận thấy có thứ gì đó chui vào trong cơ thể của mình, nằm ở trên xương sống sau cổ của mình.
Là Trùng tộc! Hơn nữa là loại Trùng tộc có thể ký sinh khống chế tu sĩ đó!
Nói như vậy, ký sinh khống chế yêu thú hoặc tu sĩ Trùng tộc, sau khi đối tượng ký sinh tử vong, chúng cũng sẽ chết đi, đây cũng là nguyên nhân khiến tu sĩ Vạn Thú Vực không thể tìm ra căn nguyên yêu thú phát bệnh.
Bởi vì tu sĩ Vạn Thú Vực vẫn không tìm được côn trùng gì, ngay cả tu sĩ Cửu Châu tới giết nhiều yêu thú như vậy, kiểm tra nhiều yêu thú như vậy, cũng không thể phát hiện.
Cuối cùng vẫn là ký sinh Hổ Phách, Trùng tộc mới lộ ra.
Ngưu Mãnh bị ký sinh khống chế, trong cơ thể hiển nhiên cũng có Trùng tộc đấy, bất quá con Trùng tộc này cùng Trùng tộc khác tựa hồ có chút không quá giống nhau, chẳng những màu sắc hiện ra màu vàng rực rỡ, sau khi kí chủ chết, nó rõ ràng còn có thể lựa chọn một kí chủ khác...
Chiến đấu gian khổ như vậy cuối cùng cũng chém giết được kẻ địch mạnh mẽ như Ngưu Mãnh, tâm trí mọi người đều buông lỏng xuống, không ngờ vẫn còn một con sâu chưa chết.
Trước vách tường thịt, Lục Diệp như bị sét đánh, thân thể vốn mềm oặt đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Hắn chợt sinh ra một loại cảm ứng khó hiểu, hắn cảm ứng được trên đỉnh đầu đám người có đại lượng khí tức, hắn còn từ một phương hướng khác cảm ứng được sinh mệnh lấy ngàn vạn để tính...
Phương hướng kia chính là phương hướng của thành Lưỡng Giới!
Càng có rất nhiều tin tức không hiểu từ trong đầu sinh ra.
Tuy nhiên còn không đợi hắn cảm ứng được nhiều hơn, phía sau bỗng truyền đến cảm giác đau đớn, cùng với tiếng côn trùng kêu, Trùng tộc chui vào trong cơ thể hắn lại chạy ra.
Ánh sáng vàng lần nữa hiển lộ, có điều lần này không đợi nó rời đi, Lục Diệp đã trở tay dùng một cái tát bắt lấy nó.
Xoát xoát xoát...
Từng bóng người xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Lục Diệp ngẩng đầu, nhìn đám người trước mặt với thần sắc kinh nghi, dáng vẻ chật vật, khóe mắt giật giật: “Chớ hoảng hốt!”
Bàng Đại Hải ngạc nhiên nói: “Sao nó lại chạy ra nữa?”
Mọi người đều có nghi ngờ này, vốn thấy Lục Diệp bị ký sinh, mọi người vội vàng chạy tới, nhưng không nghĩ tới con trùng này lại tự mình chạy ra, khiến mọi người không hiểu ra sao.
Giờ phút này con côn trùng đang không ngừng giãy dụa trên tay Lục Diệp, nhưng một con côn trùng nho nhỏ như nó, làm sao có thể thoát khỏi trói buộc của Lục Diệp?
“Có lẽ là ta và nó không hợp nhau?” Lục Diệp thuận miệng nói bậy một câu.
Người khác không biết vì sao con côn trùng này lại chạy ra ngoài nhưng hắn hiểu rất rõ.
Bởi vì trong nháy mắt khi đám côn trùng tiến vào cơ thể, hắn cảm giác được Thiên Phú thụ đã có phản ứng, Thiên Phú thụ, thứ đồ chơi này thậm chí có thể thiêu hủy cả đan độc trong cơ thể, chứ đừng nói chi đến Trùng tộc xâm nhập vào trong cơ thể.
Nếu nó không chạy nhanh thì chỉ sợ trong chốc lát sẽ bị Thiên Phú thụ đốt cháy sạch sẽ.
Chỉ có thể nói, nó chọn sai đối tượng ký sinh, ở đây có nhiều người như vậy, chỉ có Lục Diệp là cách xa nó nhất, nhưng nó lại một mực lựa chọn Lục Diệp, đương nhiên, cho dù nó lựa chọn những người khác, thì kết quả cũng sẽ không tốt đẹp gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận