Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 159: Tiểu Hữu Là Tán Tu?

Chương 159: Tiểu Hữu Là Tán Tu?
Lưu Tô phường là một phường thị phụ cận, không khác gì mấy phường thị mà Lục Diệp từng vào trước đó, kiến trúc vô cùng hỗn loạn, bao hàm phong cách của các nơi trên Cửu Châu.
Kiến trúc lớn nhất chính là phân minh của Thiên Cơ Thương Minh.
Lục Diệp cũng được coi như khách hàng cũ của Thiên Cơ Thương Minh. Hôm nay hắn đi theo đám người Hoa Từ đến phường thị, sau đó dứt khoát đi thẳng tới nơi này.
Không có cách nào khác, linh đan trong tay hắn còn quá ít rồi.
Trong nửa tháng chữa thương này, chỉ tính riêng chỗ linh đan cần trả cho Hoa Từ đã là hơn một trăm viên, khiến nữ nhân tim đen này kiếm được đầy bốn đầy bát, lại cộng thêm nhu cầu tu hành mỗi ngày của hắn, khiến cho hơn ba trăm hạt linh đan lúc đầu đã ra đi hơn phân nửa. Trước mắt hắn đã mở được ba mươi lăm khiếu, chỗ linh đan còn lại không thể đủ cho hắn tu hành tới Linh Khê tứ tầng.
Đương nhiên hắn cũng có thể mượn hiệu quả Tụ Linh linh văn chậm rãi tăng lên tu vi, nhưng với hắn, chỗ tốt Tụ Linh linh văn mang đến chỉ là phụ, phương pháp chủ yếu tu hành của hắn vẫn là cắn đan.
Người ăn quen sơn hào hải vị, đâu có tâm tư đi nhai gạo?
Gần như bố cục bên trong của mỗi phân minh Thiên Cơ Thương Minh đều giống nhau, dưới sự dẫn dắt của thị nữ, Lục Diệp đi vào một gian phòng chờ đợi.
Đương nhiên hắn vẫn uống mấy ấm linh trà...
Lần này người tới giao dịch với hắn là một nam tu khoảng chừng ba mươi, hào hoa phong nhã.
Lục Diệp lập tức lấy ra bốn khối Nguyên Từ Quáng, trong tay hắn chỉ còn lại sáu khối Nguyên Từ Quáng cuối cùng.
Tiếp theo, Lục Diệp lại lấy ra một đống túi trữ vật của nhóm bốn người thiếu tông chủ Cửu Tinh tông, nhờ nam tử kia xử lý một chút.
Hắn đã mang bốn cái túi trữ vật này trên người một đoạn thời gian rồi. Hắn không cần quá để ý tới ba cái túi trữ vật trong đó, chỉ sợ bên trong cũng không có thứ gì tốt, cho nên dứt khoát đóng gói bán cho Thương Minh, với giá mười lăm khối linh thạch...
Lúc trước hắn đã từng bán túi trữ vật kiểu này rồi. Món đồ chơi ấy không đáng giá, bởi vì mở túi có nguy hiểm, tu sĩ cấp thấp vốn không có thứ gì tốt, cho nên bình thường Thương Minh đều thu mua với giá năm khối linh thạch một cái. Đương nhiên hắn cũng có thể lựa chọn mời Thương Minh mở khóa cấm chế, sau đó những thứ nhận được ở bên trong túi trữ vật, đều dựa vào nhân phẩm và vận khí.
Nếu vận khí tốt, có thể kiếm được một khoản, vận khí không tốt có thể mất cả chì lẫn chài.
Về phần túi trữ vật của thiếu tông chủ Cửu Tinh Tông, bất kể như thế nào Lục Diệp cũng không bán ra dễ dàng như vậy. Là thiếu tông chủ cơ mà, hiển nhiên gia hỏa này phải có chút đồ tốt.
Lục Diệp đưa ra yêu cầu của mình, Thương Minh bên này đồng ý ngay lập tức, bọn họ chẳng cần quan tâm xem túi trữ vật của ngươi từ đâu tới, chỉ thu tiền là làm việc thôi.
Trong toàn bộ Linh Khê chiến trường, Thiên Cơ Thương Minh là một tồn tại rất đặc biệt, bọn họ không thuộc về bất kỳ một trận doanh nào.
Quản sự Thương Minh kia mời Lục Diệp đến một gian mật thất, gặp một lão tu sĩ lớn tuổi, sau đó liền rời đi.
Lão tu sĩ này là người chuyên môn mở khóa cấm chế, thủ đoạn mở khóa xuất thuần nhập hóa, loại người này có một danh xưng chuyên môn ở Tu Hành giới.
Khai thợ khóa!
Lục Diệp lấy túi trữ vật của thiếu tông chủ Cửu Tinh Tông ra, lão tu sĩ cầm lấy cảm giác một lát rồi báo giá.
Lục Diệp sảng khoái trả tiền, tiếp theo ngồi một bên lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ nửa canh giờ, trong tay lão tu sĩ kia đã hiện lên một luồng hào quang, lão nhanh chóng đưa túi trữ vật cho Lục Diệp: "Đã xong. ”
Lục Diệp tiếp nhận, cũng không kiểm ra, lại lấy ra chuông nhỏ có vẻ ngoài như linh khí kia, mở miệng nói: "Xin lão tiên sinh hỗ trợ mở cấm chế của vật này!"
Trước đó qua một trận đại chiến với Đổng Thúc Dạ, hắn đã cảm nhận được sự vô lực và khó có thể giữ được tính mạng của tu sĩ cấp thấp khi đối mặt với tu sĩ cấp cao nghiền ép.
Nhưng nếu lúc ấy trong tay hắn có một kiện linh khí phòng ngự, có khả năng hắn sẽ không thê thảm đến vậy. Dù Ngự Thủ linh văn rất tốt, nhưng nó quá tiêu hao linh lực.
Và không còn nghi ngờ gì nữa, linh khí chuông nhỏ này chính là một kiện linh khí phòng ngự không tồi, cho nên Lục Diệp muốn giữ nó làm của riêng.
Trên thực tế, sau khi hắn đạt được cái chuông nhỏ này đã thử thúc giục uy năng của nó rồi, đáng tiếc thứ này rất khó tiếp nhận linh lực từ bên ngoài, khi Lục Diệp thúc giục linh lực rót vào bên trong, hắn cảm nhận được rõ ràng sự bài xích của một loại lực lượng gì đó.
Cảm giác đó giống như hắn đang muốn mở một túi trữ vật không thuộc về mình vậy.
Cho nên Lục Diệp suy đoán, có phải thứ này cũng có khóa cấm chế hay không?
Hắn không dám tiếp tục mù quáng thử nghiệm, bởi vì lúc trước ở Thanh Vân Sơn, hắn từng thử mở một cái túi trữ vật ra, kết quả là đã kích phát cấm chế bên trong, khiến túi trữ vật kia trực tiếp bị hủy sạch sẽ.
Túi trữ vật của một tu sĩ cấp thấp bị hủy không đáng tiếc, nhưng chuông nhỏ linh khí bị hủy sẽ quá thiệt thòi.
Lão tu sĩ kia lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Lục Diệp, rồi đưa tay tiếp nhận linh khí chuông nhỏ, hơi điều tra một chút đã trả lại.
Lục Diệp cảm thấy khó hiểu nhìn lão.
Lão tu sĩ bưng ấm trà bên cạnh uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: "Tiểu hữu là tán tu?"
Làm sao lão có thể nhìn ra được?
Hắn cũng vội tiếp lời: "Vâng."
Lão tu sĩ khẽ gật đầu: "Tán tu thật không dễ dàng mà. Được rồi, nể tình ngươi khá sảng khoái, lão phu dạy ngươi một lần."
Lão nói xong, lập tức chỉ vào linh khí chuông nhỏ trong tay Lục Diệp: "Linh khí không giống túi trữ vật, mỗi một đạo cấm chế trong linh khí đều cực kỳ quan trọng, điều này liên quan đến phẩm chất của linh khí, cho nên dưới tình huống bình thường, trong linh khí sẽ không có cấm chế dẫn đến tự hủy, bởi vì như vậy sẽ làm giảm uy năng của linh khí, nhất là những linh khí có phẩm chất không cao. Dù linh khí này của ngươi còn chưa đến trung phẩm, nhưng cũng là linh khí đứng đầu trong hạ phẩm rồi. Về cơ bản cấm chế bên trong đều có tính chất phòng hộ. Nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận