Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1381: Tinh không kỳ quan khuếch trương (length: 11883)

Cách này tuy khó khăn, nhưng tốt hơn là cứ ngồi đây chờ trùng đạo ổn định.
Mà trùng đạo này có ổn định được hay không cũng còn chưa biết, cho dù được, ai mà biết phải chờ bao lâu? Có khi vài năm vài chục năm, có khi vài trăm vài ngàn năm, hoàn toàn không thể phán đoán chính xác được.
"Nghe nói nơi này có Vạn Tượng Hải, là nơi tụ hội của tu sĩ tứ phương!" Thang Quân mở miệng, "Cứ tìm người hỏi thăm phương vị của Vạn Tượng Hải, chúng ta đến đó trước đã."
Nếu muốn dò la tin tức thì dĩ nhiên nên đến chỗ đông người mới tiện.
Lục Diệp tiện tay ném cho hắn một tấm tinh đồ.
Thang Quân nhận lấy, xem qua một chút rồi quay đầu nhìn Lục Diệp với vẻ mặt khó hiểu.
Hai người mới đến vạn tượng tinh hệ này có mấy ngày, ngay cả Nguyệt Dao hắn còn chưa có tinh đồ của tinh hệ này, vậy mà Lục Diệp đã có.
Điều này rất đáng suy ngẫm.
Hơn nữa nhìn cái dáng vẻ xuất thủ của Lục Diệp thì e là hắn có trong tay không chỉ một tấm tinh đồ.
Mới được bao lâu chứ? Thằng nhãi này đã bắt đầu ra tay rồi à?
Ổn định tâm thần, xem xét kỹ tấm tinh đồ rồi quay người nhìn về một hướng: "Chắc là ở chỗ này, đi thôi."
Nói rồi, hắn bay đi trước, Lục Diệp theo sát phía sau, nhịn một hồi mới lên tiếng: "Lão Thang, chúng ta không cần phải bay như thế này chứ?"
Thang Quân quay đầu nhìn hắn: "Vậy ngươi cõng ta đi? Lão phu tuổi cao chân yếu, ngươi còn trẻ khỏe, ra chút sức cũng là nên."
Lục Diệp cố nén xúc động muốn rút đao: "Ngươi không có thứ gì có thể tăng tốc độ di chuyển lên sao, ví dụ như Tinh Chu chẳng hạn?"
Thang Quân hừ một tiếng: "Nhẫn trữ vật của lão phu đều bị ngươi thu hết rồi, lấy đâu ra Tinh Chu?"
Lục Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Lão già này không có Tinh Chu thì Lục Diệp có chết cũng không tin, Triệu Thiên Mục là Tinh Túc hậu kỳ mà còn có Tinh Chu cơ mà.
Bay thêm một đoạn nữa, chắc là Thang Quân cũng cảm thấy bay kiểu này quá tốn thời gian nên bỗng nhiên làm ra vẻ như vừa sực nhớ: "Ngươi không nói lão phu suýt quên mất, tuổi già rồi, trí nhớ kém quá!"
Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc Tinh Chu, hình dáng giống Ngân Ngư, nhưng kích thước không lớn bằng Ngân Ngư, chỉ có thể chứa được ba bốn người là cùng.
Thang Quân lên thuyền trước, Lục Diệp theo sau.
Sờ trái sờ phải...
Ngân Ngư hiện đang ở chỗ Niệm Nguyệt Tiên, hắn không có Tinh Chu khác, hôm trước ở vạn tượng tinh hệ, cũng không gặp được ai có vẻ dễ bắt nạt để cướp Tinh Chu.
"Lão Thang..."
"Đừng hòng! Lão phu chỉ có cái này thôi!"
"Nguyệt Dao của ngươi to như vậy, còn tiếc gì cái thứ nhỏ bé này chứ?"
Thang Quân tức đến bật cười, khi đối địch với Lục Diệp thì chỉ thấy hắn tàn nhẫn vô cùng, giờ cùng chung hoạn nạn mới thấy hắn vô sỉ, keo kiệt đến mức ai cũng nghe thấy.
"Dù sao ngươi cũng đừng mơ tưởng, lão phu không cho ngươi đâu." Thang Quân kiên quyết nói.
Lục Diệp bĩu môi, đi sang một bên ngồi xuống, Thang Quân còn nghe loáng thoáng hắn lầm bầm gì đó về việc keo kiệt.
Đi tiếp một đoạn đường, không vực xung quanh dần dần náo nhiệt hơn, thỉnh thoảng lại gặp một vài tu sĩ đi ngang qua, có người ngự không phi hành, có người điều khiển linh chu lướt nhanh, cơ bản đều đi theo nhóm, hiếm khi thấy ai đi một mình.
Những linh chu kia muôn hình vạn trạng khiến Lục Diệp hoa cả mắt.
Càng đi về phía trước, tinh không càng náo nhiệt.
Mà lại thấy người, không khỏi là Tinh Túc phía trên, ngẫu nhiên cũng có Nguyệt Dao cảnh khí tức lướt qua, mảnh tinh hệ này, quả nhiên là Tinh Túc khắp nơi, Nguyệt Dao nhiều như chó, tu sĩ hội tụ đông đúc, khiến Lục Diệp cùng Thang Quân hai kẻ đến từ thâm sơn cùng cốc quê mùa không khỏi mở mang tầm mắt.
Mà đây vẫn chỉ là ở bên ngoài Vạn Tượng Hải, thật không biết tiến vào nơi trong truyền thuyết ấy, lại sẽ là cảnh tượng náo nhiệt đến nhường nào.
Người càng đông, càng dễ xảy ra sai sót, nhất là tu sĩ lui tới nơi này đến từ hàng trăm hàng ngàn tinh hệ khác nhau, tất cả đều là liếm máu trên lưỡi đao mà sống, tranh đấu là điều không thể tránh khỏi.
Dọc đường đi, gặp phải những trận chiến lớn nhỏ cũng phải đến mười mấy lần, Thang Quân cảm nhận được từ xa, đều điều khiển Tinh Chu của mình tránh đi.
Đây cũng là lẽ thường tình khi di chuyển trong tinh không, nếu gặp tranh đấu, chớ nên tùy tiện đến gần, nếu không rất dễ gây ra địch ý của cả hai bên, nếu bị họ hợp sức tấn công, tình cảnh sẽ rất khó coi.
Bay thẳng gần một tháng, từ xa, hai người đã thấy một kỳ cảnh trong tinh không!
Ở nơi xa xôi trong tinh không ấy, một vùng xanh thẳm bao phủ khu vực rộng lớn, như có một đại dương mênh mông treo lơ lửng giữa không trung, hùng vĩ tráng lệ.
Vạn Tượng Hải đã đến!
Vạn Tượng Hải tuy được gọi là biển, nhưng tồn tại trong tinh không, tự nhiên không phải biển cả thực sự.
Trong ngọc giản của Tiểu Nhân tộc có ghi chép, ba kỳ quan tinh không lớn của Vạn Tượng tinh hệ, đứng đầu chính là Vạn Tượng Hải này, cũng là căn nguyên khiến Vạn Tượng tinh hệ nổi danh khắp tinh vực.
Trong trời sao mênh mông vô tận, kỳ quan vô số, nhiều không kể xiết, đều có muôn hình vạn trạng, Vạn Tượng Hải chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nhìn từ rất xa, quy mô của Vạn Tượng Hải này dường như cũng không quá lớn, nhưng càng đến gần, càng cảm nhận được sự rộng lớn của nó.
Một kỳ quan như thế này, phạm vi bao phủ không biết bao nhiêu ức vạn dặm, sự tồn tại của nó, gần như chiếm cứ một phần mười quy mô toàn bộ Vạn Tượng tinh hệ, có thể thấy được sự to lớn của nó.
Tuy nhiên, so với những kỳ quan khác trong tinh không, quy mô của Vạn Tượng Hải thực ra không tính là lớn, Lục Diệp thấy ghi chép trong ngọc giản của Tiểu Nhân tộc, có kỳ quan tinh không, quy mô thậm chí có thể bao trùm một hoặc vài tinh hệ, nếu Tinh Túc cảnh tiến vào trong đó, dù điều khiển Tinh Chu như Ngân Ngư, cũng phải bay nhiều năm mới có thể xuyên qua.
Trên Tinh Chu, một già một trẻ đứng cạnh nhau, cảm nhận từ xa áp lực từ biển cả mênh mông ấy mang lại, đều im lặng rất lâu.
"Thái Bạch tiểu hữu!" Thang Quân bỗng nhiên lên tiếng, "Lão phu nghĩ lại, chúng ta vẫn nên tách ra hành động, như vậy, cũng có thể âm thầm hỗ trợ lẫn nhau, dù một trong hai bên gặp chuyện gì, cũng không đến nỗi không có người cứu viện, tiểu hữu thấy sao?"
Lục Diệp trầm ngâm một chút: "Ta thấy, ngươi nói có lý!"
Bỗng nhiên đến nơi đất khách quê người, lại là nơi cường giả tụ tập, quả thực không thích hợp cùng nhau hành động, tách ra sẽ hiệu quả hơn, và cũng như Thang Quân nói, nếu một trong hai bên xảy ra chuyện gì, bên kia cũng có thể âm thầm cứu viện.
Tụ tập cùng một chỗ cũng rất dễ bị người tiêu diệt hoàn toàn.
"Trao đổi ấn ký âm phù đi, có việc cũng tiện liên lạc." Thang Quân lấy âm phù của mình đưa cho Lục Diệp.
Lục Diệp làm theo, một lát sau, hắn thu hồi âm phù của mình, phi thân nhảy khỏi Tinh Chu.
"Nếu có tin tức, lão phu sẽ báo cho tiểu hữu trước, lão phu đi trước một bước." Tinh Chu của Thang Quân đi xa, chỉ còn một câu nói vọng lại từ đằng xa. Lục Diệp nhìn Tinh Chu của hắn biến mất khỏi tầm mắt, cũng thong thả đi về hướng Vạn Tượng Hải.
Thang Quân muốn tách ra hành động, hẳn là có suy tính riêng, lý do hắn nói ra chỉ sợ chỉ là một phần nguyên nhân, khả năng lớn nhất đoán chừng là sợ bản thân liên lụy hắn.
Từ lúc mình đưa tinh đồ cho hắn, Thang Quân hẳn là đã nhận ra điều gì, đối với lão già quê mùa sống an phận như hắn, theo đuổi nhiều nhất là sự ổn định, đi cùng một người trẻ tuổi như mình, lúc nào cũng chém chém giết giết, tự nhiên là không thoải mái.
Lục Diệp cũng không vạch trần hắn, vì chia ra hành động xác thực hiệu quả hơn.
Hơn nữa, hai người tuy xuất thân cùng một tinh hệ, bây giờ lưu lạc đến đây xem như cùng cảnh ngộ, nhưng quan hệ dù sao cũng chưa tốt đến mức cùng nhau hành động.
Bay lượn giữa không trung, Lục Diệp sờ lên cổ tay phải của mình.
Kỳ thực hắn có một cách rời khỏi Vạn Tượng tinh hệ này, đó là thôi động ấn ký Luân Hồi Thụ ban cho, như vậy, có thể trực tiếp đến chỗ Luân Hồi Thụ.
Đến lúc đó hỏi Luân Hồi Thụ về vị trí Cửu Châu, hẳn là có thể tìm được đường về nhà, nếu nói tồn tại nào hiểu rõ nhất về mảnh tinh vực này, thì ngoài Luân Hồi Thụ ra không còn ai khác, phân thân của nó trải rộng khắp các tinh hệ, đối với mỗi tinh hệ đều rõ như lòng bàn tay.
Nhưng vị trí Luân Hồi Thụ cách Cửu Châu bao xa, trên đường phải đi qua bao nhiêu tinh hệ, Lục Diệp không rõ, đến lúc đó dù biết đường về, nếu trên đường cần tốn hao mấy trăm nghìn năm thì cũng không có lợi.
Lục Diệp giữ cách này làm dự phòng, so ra, đề nghị của Thang Quân mới là nhanh nhất, tìm hiểu những tinh hệ lân cận ngọc xoắn ốc tinh hệ, sau đó mượn trùng đạo của bọn họ, như vậy mới có thể về nhanh hơn.
Bay thêm mấy ngày, dần dần đến gần Vạn Tượng Hải.
Vạn Tượng Hải rộng lớn, là một tồn tại lập thể, theo một nghĩa nào đó, Lục Diệp có thể tiến vào từ bất kỳ hướng nào.
Nhưng thực tế không đơn giản như vậy.
Nước biển Vạn Tượng Hải nhìn như nước biển, thực chất là tinh không năng lượng hội tụ.
Nếu chỉ đơn thuần như vậy, nơi này tuyệt đối là bảo địa tu hành của tu sĩ thượng tam cảnh, vì tu sĩ thượng tam cảnh tu hành, cần hấp thu luyện hóa chính là tinh không năng lượng, linh ngọc, linh tinh đều có thể xem là tinh không năng lượng ngưng kết.
Nhưng nước biển Vạn Tượng Hải không chỉ có tinh không năng lượng hữu dụng cho tu sĩ, là một kỳ quan tinh không ra đời từ thời xa xưa, nó tự có những quy tắc đặc biệt vận hành.
Nói đơn giản, nước biển ở đây có tính ăn mòn mạnh hơn tinh không năng lượng bình thường, loại ăn mòn này, ngay cả tu sĩ thượng tam cảnh cũng không thể ngăn cản.
Vì vậy nếu tùy tiện xâm nhập nước biển, dù là thượng tam cảnh cũng không thể chống đỡ quá lâu, một khi thể nội bị ăn mòn quá nhiều tạp chất, tất sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì tu vi tụt giảm.
Điều này khiến cho dù Vạn Tượng Hải rộng lớn, hội tụ lượng tinh không năng lượng khiến tu sĩ thượng tam cảnh thèm nhỏ dãi, lại không ai dám tùy tiện xâm nhập.
Các tu sĩ đều tiến vào từ trên không Vạn Tượng Hải.
Lục Diệp lướt vào từ biên giới Vạn Tượng Hải, nhìn từ xa, thấy trên mặt biển chi chít hòn đảo.
Những hòn đảo này sinh ra cùng với Vạn Tượng Hải, mỗi hòn đảo đều chịu được sự ăn mòn vô số năm của nước biển, có thể nói là kiên cố vô song, dù là Nhật Chiếu cường giả ra tay, cũng không thể dễ dàng phá hủy.
Các tu sĩ đến từ khắp các tinh hệ, lấy những hòn đảo này làm căn cứ đặt chân, qua vô số năm, tu sĩ nơi đây đời trước nối đời sau, duy trì sự phồn hoa hưng thịnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận