Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2434: Chính là như vậy (length: 12100)

Mảnh vỡ không gian bên trong, cuộc va chạm thực sự đầu tiên bùng nổ, 100.000 tu sĩ chú ý xuống dưới, Lục Diệp cùng Khuyết Nguyệt đao thước chạm nhau, đạo lực riêng của mỗi người bắn ra.
Bởi vì gần như có thể đánh giá được thực lực của Khuyết Nguyệt, nên lần này Lục Diệp vận dụng thực lực ở mức khoảng 280 đạo.
Điều này chắc chắn là hơi vượt quá sức mạnh của Khuyết Nguyệt.
Cho nên vừa giao chiến, Khuyết Nguyệt liền cảm thấy không ổn.
Cảm nhận được đạo lực truyền đến từ trường đao của đối phương, thần sắc của hắn càng thêm ngưng trọng.
Hắn chưa bao giờ thấy qua Dung Đạo lục trọng nào mạnh mẽ như vậy, theo bản năng liếc nhìn Bàn Sơn Đao trong tay Lục Diệp.
Hắn hiển nhiên lầm tưởng đây là một kiện chúc bảo, hơn nữa là chúc bảo được uẩn dưỡng ở trình độ cực cao, nếu không thì không có lý nào một tên lục trọng có thể chống lại hắn về mặt thực lực.
Trong nháy mắt giằng co, ngay sau đó là màn công sát chớp nhoáng.
Khuyết Nguyệt có thể đánh ra thanh danh giữa tử đấu, dựa vào đương nhiên không chỉ đơn giản là thực lực bản thân, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng cực kỳ phong phú, kỹ xảo càng là xuất thần nhập hóa.
Chiến tích lớn nhất của hắn, chính là từng lấy yếu thắng mạnh, chém giết một tên Dung Đạo đỉnh phong, đây mới là nguồn gốc thanh danh lớn nhất của hắn.
Cho nên hắn rất tự tin, một tên trông non nớt như vậy, về mặt kỹ xảo chiến đấu tuyệt đối không thể nào sánh được với mình, coi như tuổi thật của đối phương không trẻ như vẻ ngoài, nhưng cuộc đời tu hành của hắn tuyệt đối dài hơn.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình sai lầm, bởi vì sau một phen chém giết, đối thủ cho dù là tấn công hay phòng thủ đều không có sơ hở, điều này rõ ràng cho thấy về kinh nghiệm chiến đấu và kỹ xảo, đối thủ lại không kém gì mình.
"Không ổn Lục Diệp."
Giữa lúc chiến đấu kịch liệt, giọng nói của Liêu bỗng truyền vào tai Lục Diệp: "Hình như không ổn!"
"Sao vậy?" Lục Diệp vừa ứng phó với công kích điên cuồng của Khuyết Nguyệt, vừa truyền âm hỏi.
Điều này ngược lại khiến Khuyết Nguyệt nghi thần nghi quỷ, những tu sĩ ngồi xem trên đài chỉ có thể nhìn thấy cảnh hai người liều mạng tranh đấu, lại không cảm nhận được quá nhiều.
Nhưng Lục Diệp truyền âm bằng thần niệm như vậy, Khuyết Nguyệt sao có thể không cảm nhận được.
Hắn nhất thời không biết Lục Diệp đang truyền âm cho ai, hoặc là chỉ đơn giản muốn quấy nhiễu tâm thần của mình, nếu là trường hợp sau thì đúng là trò hề cho thiên hạ.
"Dù sao cũng không ổn, tốt như vậy hình như không được." Liêu đáp.
"Không cảm nhận được thời cơ đột phá?" Trong lòng Lục Diệp chùng xuống, mặc dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý như vậy, nhưng khi hiện thực ập đến, vẫn có chút thất vọng.
Liêu rõ ràng là vì cảm nhận được thời cơ đột phá mới bị kinh động tỉnh lại, mà thời cơ tuyệt đối là ở trên chúc bảo, phương pháp sinh tử chém giết với người khác như vậy cũng là do nó nghĩ ra, nhưng nếu ngay cả như vậy cũng không được, Lục Diệp thật sự không biết nên làm thế nào.
"Không có, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó."
"Thiếu một chút gì đó?"
"Đúng vậy, thiếu một chút gì đó?"
Nếu Liêu có miệng, Lục Diệp thật muốn tìm kim khâu vá lại cho nó.
Đột nhiên chém ra một đao, trong lúc bực bội, một đao này nhất thời không khống chế tốt lực lượng của bản thân, lại trực tiếp đánh bay Khuyết Nguyệt ra ngoài.
Khuyết Nguyệt nhất thời trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc không chắc chắn.
Mỗi tu sĩ đều có thủ đoạn ẩn giấu hoặc là đòn sát thủ của riêng mình, hắn đương nhiên không cảm thấy Lục Diệp sẽ đơn giản như vẻ ngoài, nếu thật sự đơn giản, thì không thể nào có thực lực như vậy ở tu vi lục trọng.
Cho nên hắn kết luận Lục Diệp có đòn sát thủ của riêng mình, vẫn luôn phòng bị thời khắc này.
Lại không ngờ một đao này đến đột ngột và kỳ quái như vậy.
Khoảnh khắc vừa rồi. . .
Bên kia sức mạnh bùng lên, không sai biệt lắm chừng 300 đạo ư? Khuyết Nguyệt thầm nghĩ, hắn cũng có loại bí thuật tương tự, có thể trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng mạnh hơn, nhưng đó là để liều mạng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không dùng, một khi đã dùng thì di chứng rất lớn, nào giống tên Vô Danh Khách kia, phảng phất chỉ tiện tay chém một đao, có vẻ chẳng hề gì.
Tình huống này khiến đám tu sĩ đang quan chiến xôn xao.
Những người có tư cách đến xem trận đấu này, trải qua ba tháng tuyên truyền ở Đấu Chiến Tràng, ít nhất cũng là nhân vật nổi bật trong Dung Đạo, thậm chí có không ít Hợp Đạo.
Nguyên bản, những Hợp Đạo này không mấy hứng thú với trận đấu thế này, nhưng biến cố vừa rồi khiến họ hào hứng hẳn lên.
Xét cho cùng, trước đó tuy hai bên đánh nhau rất mãn nhãn nhưng coi như ngang tài ngang sức, ai ngờ trong chớp mắt đã phân cao thấp, mà kẻ mạnh lại là người có tu vi thấp hơn.
Trong mảnh vỡ tinh không, Khuyết Nguyệt nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Lục Diệp, hắn không biết Vô Danh Khách có dùng bí thuật gì không, nhưng tình hình này dĩ nhiên phải cẩn thận, 300 đạo lực lượng, hiện tại hắn không thể nào chống đỡ nổi.
Mà sau khi chém ra một đao đó, Lục Diệp bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Phỏng đoán trước đó của Liễu, muốn đột phá thăng cấp thì nhất định phải thông qua một trận liều mạng giữa Lục Diệp, chủ nhân của nó, với kẻ địch.
Mà nó vừa nói, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Như vậy xem ra, đại khái phương hướng là đúng rồi, chỉ là một vài chi tiết, mình có thể chưa làm đúng chỗ.
Nếu vậy…
Lục Diệp giơ trường đao trong tay, nhanh chóng xông về phía Khuyết Nguyệt.
Nếm mùi thiệt thòi vừa rồi, Khuyết Nguyệt nào dám tùy tiện lại gần Lục Diệp? Hắn vung Lượng Thiên Xích, từng đạo xích ảnh đánh tới Lục Diệp, sau đó nhanh chóng phát hiện, Lục Diệp ứng phó có chút chật vật.
Điều này nằm ngoài dự đoán của hắn, bởi vì dựa vào thực lực Lục Diệp vừa thể hiện, hắn không nên yếu như vậy.
Hắn lập tức phản ứng lại, có thể là di chứng của bí thuật bắt đầu phát tác.
Đương nhiên, cũng có thể là đối phương đang giả vờ yếu thế, nhưng dù thế nào, thử một chút sẽ biết, cho nên thấy Lục Diệp muốn áp sát, hắn cứ giữ khoảng cách.
Từng đạo xích ảnh oanh kích, va chạm với đao mang chói lọi.
Nếu như nói lúc trước là cận chiến mãn nhãn, thì lúc này là đấu lôi kéo trong cự ly gần.
Lục Diệp đã rơi vào thế hạ phong.
Hắn cố ý áp chế thực lực xuống còn 240 đạo, thực lực này kém hơn Khuyết Nguyệt một chút, nên dây dưa thế này tự nhiên không chiếm được lợi lộc gì.
Đuổi đánh một hồi, Khuyết Nguyệt cuối cùng cũng xác định một điều, thực lực đối phương thật sự đã suy yếu, hẳn là do di chứng của bí thuật.
Tuy rằng hắn có thể dùng cách này liên tục tiêu hao đạo lực của địch nhân, cuối cùng giành chiến thắng, nhưng khi thực lực hai bên không chênh lệch nhiều thì đây là cách đánh kém hiệu quả nhất, bởi vì hao phí quá lớn.
Khuyết Nguyệt chỉ là Dung Đạo cửu trọng, làm gì có nhiều đạo lực để phung phí? Đánh đến giờ, đạo lực của hắn đã mất hai phần, tuy còn nhiều đạo lực dự trữ, nhưng hắn không muốn lãng phí trong trường hợp này.
Trong nháy mắt, Khuyết Nguyệt đột ngột đổi hướng, lần nữa nghênh chiến Lục Diệp.
Một cái chớp mắt thay đổi tình thế, khiến cho tất cả tu sĩ ngồi trên khán đài đều nhận ra một điều, sau khi màn thăm dò giữa hai người trên sân kết thúc, e là sắp phân định sống chết. Rốt cuộc thì thần bí Vô Danh Khách có thể sống đến cuối cùng, hay là Khuyết Nguyệt đã có chút danh tiếng giành chiến thắng, đây mới là điều bọn hắn mong đợi. Suy cho cùng, hầu như mỗi tu sĩ trên khán đài đều đã đặt cược.
Hai bóng người lại va chạm, Lượng Thiên Xích trong tay Khuyết Nguyệt cuốn theo trùng trùng xích ảnh, ầm ầm giáng xuống. Lục Diệp giơ đao nghênh đón, sát na va chạm, hắn chỉ cảm thấy cánh tay nặng trĩu, thân hình chấn động.
Sau khi áp chế tu vi xuống mức này, quả thật có phần không phải đối thủ của Khuyết Nguyệt, nhất là trên tay đối phương lại cầm bảo vật.
Nhận ra sự "yếu ớt" của Lục Diệp lúc này, Khuyết Nguyệt nhíu mày, thế công càng thêm mãnh liệt.
Hắn lại không phát hiện, trong mắt Lục Diệp chợt lóe lên một tia sáng.
Bởi vì ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, giọng nói phấn khích của Liêu bỗng nhiên vang lên: "Đúng rồi, chính là như vậy, ha ha ha, ta đã biết, ta rốt cuộc biết!"
Nghe được giọng nói của Liêu, Lục Diệp lập tức hiểu rõ, suy nghĩ trước đó của mình là đúng.
Đã muốn chém giết sống còn, dĩ nhiên phải thế lực ngang nhau mới được. Ban đầu vì lý do an toàn, Lục Diệp vận dụng 280 đạo lực lượng giao đấu với Khuyết Nguyệt, cách này tuy bảo hiểm, nhưng lại không phù hợp với yêu cầu thăng cấp của Liêu, bởi vì dù với thực lực như vậy, vẫn vượt trội hơn Khuyết Nguyệt, bản thân Lục Diệp không hề có cảm giác nguy hiểm nào.
Cho đến khi hắn lại lần nữa áp chế thực lực.
Trận đấu bỗng nhiên trở nên kịch liệt, trong mắt các tu sĩ đang quan chiến, bất kể là Khuyết Nguyệt hay Lục Diệp, lúc này đều bộc phát ra mặt mạnh mẽ và hung ác nhất của mình, so với giao phong kịch liệt trước đó, cảnh tượng dưới mắt mới thực sự là liều mạng tranh đấu.
Máu tươi bắn ra, chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi va chạm, cả hai bên đều đã bị thương.
"Chém cây thước của hắn!" Liêu lại gào thét trong đầu Lục Diệp.
Lục Diệp không biết nó muốn làm gì, nhưng chỉ có thể phối hợp.
Vì vậy, sau khi trao đổi một chút thương thế, Khuyết Nguyệt phát hiện đối thủ của mình có chút ngốc nghếch, thế công của đối phương không nhắm vào mình, mà lại cứ nhìn chằm chằm vào Lượng Thiên Xích trong tay hắn, cố hết sức ngăn cản công kích của Lượng Thiên Xích.
"Ta ăn vào rồi, ô, thật là mỹ vị a..." Liêu lải nhải, Lục Diệp không biết nó rốt cuộc đã ăn cái gì, nhưng giọng nói quả thật có chút ú ớ, như đang thật sự ăn thứ gì đó.
Thân hình di chuyển, đao quang xích ảnh cuồn cuộn, trong mắt các tu sĩ đang quan chiến, đây miễn cưỡng được xem là một trận chiến đặc sắc, nhưng nếu bỏ qua nguyên nhân chênh lệch thực lực của hai bên đang đấu, chỉ nhìn vào hiện tại, thì tuyệt đối không xứng đáng với ba tháng vận hành tuyên truyền của Đấu Chiến Tràng.
Hơn nữa, nhìn vào kết quả hiện tại, dường như người có tu vi yếu hơn đang rơi vào thế hạ phong, bởi vì thương tích trên người hắn ngày càng nhiều, ngược lại Khuyết Nguyệt, khí thế càng lúc càng mạnh.
Theo cục diện trên sân thay đổi, tỷ lệ cá cược bên ngoài Đấu Chiến Tràng cũng đang không ngừng điều chỉnh.
Trong gian phòng sương mù, Liên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nguyên Hề: "Ngươi đang khẩn trương cái gì?"
"Ta có sao?" Nguyên Hề ngạc nhiên.
Liên lặng lẽ nói: "Ngươi có phải hay không quen biết Vô Danh Khách kia?"
Nguyên Hề nhíu mày, một lát sau thành thật nói: "Ban đầu ta tưởng rằng ta biết hắn, nhưng hiện tại xem ra dường như không phải."
Vị đại đô thống hộ thành của mình, nếu muốn giải quyết một tên Dung Đạo cửu trọng, tuyệt đối không thể vất vả như vậy mới đúng.
Bên ngoài thành Lưu Quang, trước sau chết dưới tay hắn Dung Đạo những hơn ba mươi người, trong đó không ít kẻ ở cảnh giới Dung Đạo đỉnh phong, nên nếu thật sự là hắn, muốn giết một tên Dung Đạo cửu trọng, e rằng chỉ vài đường đao là xong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận