Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1266: Bão Thạch (length: 11872)

Ngọc Yêu Nhiêu vừa dứt lời, mặt đất liền rung chuyển dữ dội, khí lãng cuộn trào, nàng thoáng nhìn thấy bóng dáng Lục Diệp phóng lên trời, thẳng hướng đám yêu vân khổng lồ kia lao tới.
"Cái này..." Ngọc Yêu Nhiêu mắt tròn mắt dẹt, nàng rõ ràng đã nhắc nhở Lục Diệp phải cẩn thận yêu nguyên quỷ quyệt của đối phương, thế mà Lục Diệp hiển nhiên không để trong lòng, cũng không biết nên nói hắn tự tin hay là tự đại.
Nhưng rất nhanh Ngọc Yêu Nhiêu liền biết đây không phải tự đại, bởi vì từ trong yêu vân nhanh chóng truyền đến tiếng động giao tranh kịch liệt, ban đầu tiếng gầm rú của Thiên Lang tộc còn đầy hùng hồn, uy thế kinh người, nhưng chỉ trong ba hơi thở đã biến thành tiếng kinh hô kêu thét, tiếp theo là tiếng rên rỉ thảm thiết.
Vài hơi thở sau, đám yêu vân khổng lồ ầm ầm tan biến, giữa không trung một bóng người sừng sững, một tay cầm đao, trên tay kia xách một cái đầu sói to lớn, đầu sói trợn trừng hai mắt, trong mắt tràn ngập kinh hãi, bộ dạng chết không nhắm mắt.
Tí tách, máu tươi từ miệng vết thương nhỏ xuống, âm thanh tuy nhỏ, lại như búa tạ nện vào lồng ngực Ngọc Yêu Nhiêu.
Lục Diệp bay trở về, tiện tay ném đầu sói sang một bên, sắc mặt bình thản, như chỉ vừa ra ngoài hái được một đóa hoa dại, chứ không phải một cái đầu sói.
Ngọc Yêu Nhiêu chấn động tâm thần, hiệu suất giết địch gọn gàng dứt khoát như vậy, dù nhìn bao nhiêu lần cũng khó mà thích ứng, ban đầu nàng ít nhiều vẫn có chút tự tin về thực lực của mình, khi cùng Triệu Vân Lưu, Đinh Ưu kết bạn cũng nhiều lần chứng minh được thực lực, nhưng đến giờ phút này mới phát hiện, trước mặt yêu nghiệt thực sự, cái gọi là yêu nghiệt bản giới vực như nàng, cũng chẳng khác gì Thần Hải cảnh bình thường.
Triệu Vân Lưu xuất thân Bá Tinh là giới vực đỉnh cấp, bản thân hắn trong số những yêu nghiệt tiến vào Thái Sơ cảnh cũng được coi là phi phàm, nhưng so với vị Lục sư đệ này, vẫn kém không ít.
Ngọc Yêu Nhiêu dần dần nhận ra một vấn đề, vị Lục sư đệ tu vi chỉ Thần Hải tám tầng cảnh này, có thể sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trong toàn bộ Thái Sơ cảnh, bất kỳ kẻ nào dám khinh thường hắn vì tu vi thấp, chắc chắn phải trả giá cực kỳ đắt.
Nàng phải mau chóng hồi phục, Lục sư đệ nán lại, hiển nhiên là đang quan tâm vết thương của nàng, nhưng nàng không thể cứ để hắn ở lại đây mãi, nàng phải nhanh chóng bình phục, rồi rời đi, tránh liên lụy đến hắn.
Nghĩ vậy, Ngọc Yêu Nhiêu lại nuốt một viên Liệu Thương Đan quý giá, lặng lẽ luyện hóa.
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra, tình hình có vẻ phức tạp hơn, bởi vì chưa đầy một canh giờ sau khi Lục Diệp chém giết tu sĩ Thiên Lang tộc kia, lại có người tìm đến, sau một trận giao tranh ngắn ngủi mà kịch liệt, kẻ đến không nằm ngoài dự đoán bị Lục sư đệ chém chết.
Sau đó cứ cách một khoảng thời gian, lại có người từ các hướng khác nhau tìm đến, rồi giao thủ với Lục sư đệ, nhưng bất kể là chủng tộc nào, xuất thân giới vực nào, đều không ngoại lệ, không chết cũng bị thương.
Những kẻ phản ứng nhanh, giao đấu vài chiêu rồi bỏ chạy còn có thể bảo toàn tính mạng, kẻ phản ứng chậm, một khi giao tranh kéo dài quá mười hơi thở, cơ bản không còn đường sống.
Bên cạnh nơi hai người nghỉ ngơi, thi thể đẫm máu cứ thế tăng lên, chưa đầy hai ngày, đã có bảy tám người bỏ mạng tại đây.
Ngọc Yêu Nhiêu không biết Lục sư đệ là vô tình hay cố ý, dù sao thi thể của những tu sĩ bị hắn chém giết, cứ thế nằm ngay ngắn ở một bên, ai đến cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây rõ ràng là một sự uy hiếp, cũng là một lời cảnh cáo.
Hai ngày tĩnh dưỡng, Ngọc Yêu Nhiêu thương thế hồi phục nhiều, theo kế hoạch ban đầu của nàng, là nên rời khỏi Lục Diệp hành động một mình, nhưng tình thế hai ngày nay lại khiến nàng không thể rời đi.
Bởi vì nàng có thể cảm giác rõ ràng, bốn phương tám hướng có những luồng khí tức ẩn nấp.
Nói cách khác, nàng và Lục Diệp đã bị bao vây! Chỉ là bảy, tám bộ thi thể nằm la liệt trên mặt đất đủ sức uy hiếp và chấn nhiếp, nên tạm thời không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, kẻo lại chung số phận với những kẻ kia.
Vì sao lại như vậy? Ngọc Yêu Nhiêu nghĩ mãi không ra, nhưng nàng biết mình chắc chắn đã bỏ sót điều gì đó, nếu không những yêu nghiệt và tu sĩ rải rác khắp nơi này không thể nào cùng tụ tập về đây, trước đó những người bị Lục Diệp giết đều là tìm thẳng đến hắn.
Ngọc Yêu Nhiêu nhanh chóng hiểu ra mình đã bỏ sót điều gì, bởi vì Luân Hồi Thụ lại lần nữa ban xuống gợi ý.
Trong đầu trống rỗng chợt xuất hiện một lượng lớn thông tin, bao gồm tên của hai mươi người, cả mười người đứng đầu và mười người cuối bảng xếp hạng hiện tại.
Cái tên đứng đầu bảng, lại chính là Cửu Thiên giới Lục Nhất Diệp, con số hai trăm mười sáu phía sau khiến nàng hoa cả mắt.
Hai trăm mười sáu! Nhìn riêng con số này thì chẳng có gì, nhưng phải biết, nó đại diện cho thành quả của tu sĩ trong Thái Sơ cảnh, mỗi một đơn vị tăng thêm đều là máu tươi của yêu nghiệt tích lũy.
Thành quả Ngọc Yêu Nhiêu có được đến nay, cũng chỉ lèo tèo bốn mà thôi, so với hai trăm mười sáu này, chẳng đáng là gì. Điều này... làm sao có thể?
Ngọc Yêu Nhiêu kinh ngạc nhìn Lục Diệp cách đó không xa, thực sự không hiểu nổi, một người trẻ tuổi trông có vẻ trầm mặc ít nói, không hề có khí thế bức người như thế, sao lại có thể giết nhiều người như vậy!
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao những người này lại kéo đến đây, chắc chắn Luân Hồi Thụ đã ban xuống gợi ý một lần, hơn hai trăm thành quả thật sự khác thường, lại thêm Lục sư đệ xuất thân Cửu Thiên giới không mấy tiếng tăm, nên tất nhiên sẽ gây chú ý.
Kẻ tự phụ thực lực cao cường, muốn dẫm lên hắn để leo lên tất nhiên sẽ tìm đến, cũng có người tò mò muốn đến xem náo nhiệt, như vậy, nơi này tự nhiên trở thành trung tâm tụ tập của các tu sĩ.
"Lục sư đệ..." Ngọc Yêu Nhiêu không nhịn được gọi khẽ, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lời đến miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không thể hỏi thẳng Lục Diệp về hơn hai trăm thành quả kia.
Lục Diệp đại khái đoán được suy nghĩ của nàng, cũng không giải thích, nếu Luân Hồi Thụ đã tính cả đám Trùng tộc cận vệ vào thành quả của hắn, vậy thì hắn đáng được hưởng, còn một trùng sào nữa, nếu người khác không phục, hoàn toàn có thể thử xem có nhổ được không.
"Ngọc sư tỷ tốt nhất nên ở lại đây."
Nếu là trước đó, Ngọc Yêu Nhiêu muốn đi thì cứ đi, dù nàng thương thế chưa lành, cuối cùng vẫn có chút thực lực, gặp nguy hiểm cũng không đến nỗi không có sức phản kháng, nhưng tình hình hiện tại, nàng không nên rời đi nữa, bây giờ bốn phương tám hướng ẩn nấp không biết bao nhiêu tu sĩ, đều thấy Ngọc Yêu Nhiêu đi cùng hắn, nàng mà rời đi lúc này, rất dễ bị người để mắt tới, với tình trạng hiện tại, nàng không chống đỡ nổi quá nhiều cuộc tập kích.
Lục Diệp đại khái cũng đoán được tâm tính của những tu sĩ ẩn nấp xung quanh.
Bọn hắn có lẽ cũng không phải hoàn toàn đến tìm mình gây phiền phức, có lẽ rất nhiều người chỉ đến xem náo nhiệt, dù sao mình thu hoạch quá mức kinh người, chỉ sợ là ai cũng sẽ muốn xem thử chính mình có phải hay không có ba đầu sáu tay.
Nhưng xem náo nhiệt, không có nghĩa là bọn hắn sẽ không bỏ đá xuống giếng, bây giờ thế cục tạm thời ổn định, đó là vì có vết xe đổ bày ra đó, trên mặt đất bảy, tám cỗ thi thể đẫm máu chắc chắn tạo nên sự răn đe cực lớn, phàm là ai có ý định tìm mình gây chuyện, đều phải cân nhắc xem mình có mạnh hơn đám người đã chết kia hay không.
Hiện tại tình hình coi như duy trì một sự cân bằng kỳ lạ, những kẻ có ý định thử sức mình không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn những kẻ xem náo nhiệt đang chờ người khác làm trước, cho nên toàn cục nhìn có vẻ yên ắng.
Nhưng sự yên tĩnh này chắc chắn sẽ bị phá vỡ, Lục Diệp không nghĩ rằng mình có thể cứ an ổn chờ Thái Sơ cảnh đóng lại, chưa nói đến những người khác, trong số những kẻ đứng đầu bảng xếp hạng, chắc chắn có kẻ thèm muốn vị trí thứ nhất, những kẻ này mới là cường giả thực sự, bọn hắn muốn đứng đầu, thì phải lật đổ mình.
Lục Diệp đang chờ đợi, chờ một đối thủ thực sự xứng tầm, chỉ có như vậy, mới có thể một lần giải quyết dứt điểm vấn đề, nếu không những kẻ rình rập xung quanh với dụng ý khó lường này sẽ không dễ dàng bỏ đi.
Đang chờ đợi như vậy, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển nhẹ, ban đầu còn không rõ ràng, nhưng càng lúc càng mạnh, như có quái vật khổng lồ đang từng bước ép sát tới.
Lục Diệp ngẩng lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh, quả nhiên thấy một thân ảnh to lớn đang chậm rãi đi tới.
Thân ảnh kia to lớn một cách khác thường, dù Lục Diệp mặc giáp trụ Long Tọa, cũng chưa chắc cao bằng người ta, người đến ở trần, phần dưới chỉ quấn da thú đơn giản, da trên người ánh lên màu đồng cổ, cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn không hề có chút mềm mại nào, ngược lại như được xếp bằng từng khối đá.
Thân thể hắn dường như cực kỳ nặng nề, mỗi bước chân đều in hằn dấu vết sâu trên mặt đất, khiến cả đất rung chuyển.
Giọng Ngọc Yêu Nhiêu vang lên bên tai, có vẻ hơi nghiêm trọng: "Là Thạch tộc, hẳn là Bão Thạch!"
Lục Diệp khẽ gật đầu, nhận ra thân phận người đến, tuy chưa từng chạm mặt, nhưng trong gợi ý của Luân Hồi Thụ, Bão Thạch đến từ Ngũ Sắc vực này đứng thứ bảy.
Ngũ Sắc vực có phải đỉnh cấp giới vực hay không Lục Diệp không rõ, nhưng có thể xếp thứ bảy trong Thần Hải chi tranh này, Bão Thạch chắc chắn không phải hạng tầm thường, trên thực tế, Lục Diệp cũng cảm nhận được áp lực từ khí thế của đối phương.
Lục Diệp phát hiện mình hình như đã tính sai một việc.
Hắn vốn nghĩ người có khả năng nhất tìm đến mình là Hoàng Long giới Cổ Ngọc Lâu, hoặc Bắc Minh Quỷ Vực U Bình, bởi vì hai người này nếu muốn tranh vị trí thứ nhất, nhất định phải tìm cách xử lý mình, còn những người khác... Dù có đến gây sự cũng không có nhiều ý nghĩa, bởi vì cho dù may mắn giết được hắn, cũng chỉ tăng hạng được một bậc, không có lợi ích thiết thực.
Hắn vẫn luôn chờ đợi hai người xếp sau mình, nhưng không đợi được họ, lại đợi được Bão Thạch xếp thứ bảy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận