Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1154: Ai mạnh ai yếu (length: 12245)

"Sư huynh?" Khóe mắt Mạch Hải Thánh Tôn giật giật dữ dội.
Nếu không tận tai nghe thấy, hắn gần như không thể tin, đường đường một Huyết tộc thánh chủng, thế mà lại có cách xưng hô thân mật như vậy với Nhân tộc.
Hơn nữa, cách xưng hô này còn mang theo chút tôn kính.
Điều này khiến hắn tức tím mặt. Trong Huyết Luyện giới, Thánh tộc cao quý, thánh chủng lại càng cao cao tại thượng, Nhân tộc chỉ là gia súc, huyết thực do Huyết tộc nuôi nhốt, đừng nói Lam Tề Nguyệt là một thánh chủng, dù là Thánh tộc bình thường cũng có quyền sinh sát đối với Nhân tộc.
Vậy mà hôm nay, ngay trước mắt hắn, một thánh chủng lại tôn kính gọi một Nhân tộc là sư huynh.
Còn thể thống gì nữa?
Lúc Lam Tề Nguyệt thống trị vùng này, có rất nhiều chính sách ưu đãi đối với Nhân tộc, ví dụ như nàng chưa bao giờ cho phép Thánh tộc dưới trướng tùy ý sát hại Nhân tộc, huyết thực cần thiết cho Thánh tộc, đều được định kỳ định lượng thu thập từ các căn cứ của Nhân tộc.
Những việc này hắn đều nghe nói qua, hắn chỉ cho là Lam Tề Nguyệt trời sinh lương thiện, giống như trong Nhân tộc cũng có người yêu thích heo chó, yêu thích thì yêu thích, nhưng cũng không ảnh hưởng việc ăn như gió cuốn khi đói bụng.
Hắn đương nhiên cho rằng Lam Tề Nguyệt cũng tương tự như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra, sự việc hình như không phải như hắn nghĩ, Lam Tề Nguyệt là thật sự tán đồng Nhân tộc từ tận đáy lòng, nếu không sao có thể gọi một Nhân tộc là sư huynh?
Mạch Hải Thánh Tôn không nhịn được cơn giận, Lam Tề Nguyệt, thánh chủng như thế này, không thể nghi ngờ là dị đoan trong thánh chủng! Tuyệt đối không thể giữ lại, đến lúc này, hắn mới coi như thật sự động sát tâm với Lam Tề Nguyệt.
Thần niệm thúc giục, hóa thành trùng kích vô hình đánh tới Lam Tề Nguyệt, đồng thời điều động lực lượng huyết hà, áp chế tứ phía.
Lam Tề Nguyệt không khỏi rên lên, sự chênh lệch về huyết mạch và thực lực khiến nàng gần như không có sức phản kháng khi đối mặt với Mạch Hải Thánh Tôn, trước đó đối phương hạ thủ lưu tình nàng còn có thể gắng gượng chống đỡ, bây giờ sát cơ đã nổi lên, lại không nương tay, nàng lập tức cảm nhận được sự bất lực của bản thân.
Lam Tề Nguyệt tuyệt vọng, bởi vì nàng phát hiện, Lục Diệp không hề rút lui, ngược lại còn đang lao đến với tốc độ nhanh hơn.
Ngay lúc Mạch Hải Thánh Tôn tung ra một quyền với khí thế tuyệt luân về phía đầu Lam Tề Nguyệt, Lục Diệp đã kịp thời đuổi đến, ánh đao lướt qua, Bàn Sơn Đao chém xuống cánh tay Mạch Hải Thánh Tôn.
Công địch tất cứu!
Hắn không chắc chắn có thể ngăn cản công kích của đối phương trước khi Mạch Hải Thánh Tôn đánh nát đầu Lam Tề Nguyệt, vậy thì chỉ còn cách lựa chọn như vậy.
Trong lúc giao chiến, thế cục thường xuyên thay đổi trong nháy mắt, rất nhiều lúc căn bản không có nhiều thời gian để suy nghĩ, lựa chọn của các tu sĩ, cơ bản đều là phản ứng theo bản năng, điều này cần tích lũy kinh nghiệm qua từng trận chiến đấu sinh tử.
Lựa chọn của Lục Diệp lúc này không thể nghi ngờ là chính xác, bởi vì đối mặt với một đao như vậy, Mạch Hải Thánh Tôn lại cảm nhận được một tia uy hiếp!
Điều này gần như không thể nào, mỗi Huyết tộc đều là thể tu và pháp tu bẩm sinh kết hợp, Huyết tộc như Mạch Hải Thánh Tôn, thể phách cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, Lục Diệp chỉ là Thần Hải cảnh tầng năm, dù dốc hết toàn lực chém ra một đao này, cũng không nên tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hắn.
Nhưng trên thực tế, hắn xác thực cảm nhận được uy hiếp.
Phải nói rằng, bản năng của Mạch Hải Thánh Tôn rất nhạy bén.
Một đao này của Lục Diệp quả thực không thể chặt đứt cánh tay của hắn, qua lần giao thủ trước với nữ thánh chủng kia, Lục Diệp cũng coi như đã lĩnh hội được thể phách cường đại của địch nhân cấp độ này, nhục thân cứng rắn như Linh Bảo cấp không phải dễ dàng phá hủy được.
Trước đây, hắn cũng đã dốc toàn lực bổ một đao vào tay nữ thánh chủng kia, cũng chỉ gây ra cho đối phương một chút vết thương nhẹ.
Mạch Hải Thánh Tôn và nữ thánh chủng kia ai mạnh ai yếu, Lục Diệp vẫn chưa rõ ràng lắm, bởi vì thực lực giữa các thánh chủng, cuối cùng là phải dựa vào huyết mạch cao thấp mà định.
Nhưng hắn biết rõ một đao của mình cùng lắm chỉ có thể gây ra cho đối phương chút thương tích ngoài da.
Thế nhưng Trảm Hồn Đao theo sát phía sau, uy năng đủ để khiến đối phương trở tay không kịp, một khi thần hồn đối phương bị uy năng của Trảm Hồn Đao trùng kích, thế công của Lục Diệp sẽ liên miên bất tuyệt, như cuồng phong bão tố.
Đến lúc đó, vết thương nhỏ tích tụ thành vết thương lớn, rồi thành trọng thương, hắn sẽ chiếm được quyền chủ động trong trận chiến, khi ấy dù lui hay tiến đều có thể tùy cơ ứng biến, nhìn cục diện mà hành động.
Nhưng dự định của hắn cuối cùng vẫn thất bại, bởi vì đối mặt với một đao như vậy, Mạch Hải Thánh Tôn nhanh chóng rụt cánh tay lại, đồng thời thân hình lùi nhanh về phía sau.
Hắn phải hiểu rõ nỗi lo lắng cùng kinh hãi thoáng qua vừa rồi từ đâu mà đến, nếu không làm rõ được chuyện này, vậy trận chiến này với hắn mà nói sẽ vô cùng bất lợi.
Mạch Hải Thánh Tôn rút lui kịp thời, Lam Tề Nguyệt cũng thoát khỏi nguy hiểm, Lục Diệp đưa tay nắm lấy vai nàng, chạy về phía sâu trong huyết hà, cứ việc không thể thoát khỏi sự giám sát của Mạch Hải Thánh Tôn, nhưng lúc này càng xa đối phương càng tốt.
Chốc lát sau, hai người dừng lại, Lam Tề Nguyệt nhìn Lục Diệp với ánh mắt phức tạp: "Sư huynh, ngươi không nên đến."
Nơi như huyết hà này, vào dễ ra khó, dù có nàng hỗ trợ, nhưng huyết hà dung hợp, Mạch Hải Thánh Tôn vẫn nắm giữ phần lớn quyền chủ động, nếu Mạch Hải Thánh Tôn không buông tha, Lục Diệp không thể nào rời đi.
"Không nói chuyện đó nữa, ngươi thế nào?" Lục Diệp vừa hỏi, vừa dùng thần niệm dò xét động tĩnh của Mạch Hải Thánh Tôn.
"Ta không sao." Lam Tề Nguyệt lắc đầu, nàng quả thực không có gì đáng ngại, may là Mạch Hải Thánh Tôn vẫn luôn không muốn trở mặt hoàn toàn với nàng, nên ra tay không nặng, tuy có bị thương, nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ, ngoài ra chỉ là tiêu hao hơi nhiều.
"Vậy thì tốt." Lục Diệp đáp. Tuy hắn đến kịp thời, ngăn Lam Tề Nguyệt khỏi phải tự bạo, nhưng tình cảnh trước mắt lại là điều hắn không muốn thấy nhất.
Trước đó đại chiến với nữ thánh chủng kia, bên cạnh hắn ít ra còn có ba vị tiền bối Nhân tộc, cuối cùng vẫn phải vất vả lắm mới ép được đối phương tự bạo.
Giờ chỉ có hắn và Lam Tề Nguyệt hai người, đối mặt với cường giả như Mạch Hải Thánh Tôn, không khỏi có chút thế đơn lực bạc, nhất là trong trận chiến này, Lam Tề Nguyệt không có nhiều đất dụng võ.
Thậm chí, Lục Diệp cũng không biết mình có thể phát huy đến mức nào.
Bởi vì trước khi thi triển huyết thuật, hắn không thể xác định huyết mạch của mình cao thấp ra sao so với Mạch Hải Thánh Tôn.
Có thể đoán được, huyết mạch của Mạch Hải Thánh Tôn sẽ không thấp, dù sao đây cũng là một thánh chủng có uy tín lâu năm, nhiều năm qua chắc chắn đã có được không chỉ một giọt thánh huyết.
Lục Diệp cũng không kém, hắn đã luyện hóa thánh huyết của nữ thánh chủng kia để lại, thánh tính của bản thân mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Nhưng rốt cuộc ai mạnh ai yếu, còn phải thi triển huyết thuật mới có thể rõ ràng.
Lục Diệp cảm thấy, dù thánh tính của mình hiện tại không bằng đối phương, hẳn là cũng sẽ không xuất hiện tình trạng bị áp chế toàn diện nữa.
Hơn nữa, thực lực bản thân của hắn sẽ không bị suy yếu vì bị áp chế thánh tính, đây là ưu điểm mà thánh chủng Huyết tộc không có, hắn bị áp chế chỉ là việc thi triển huyết thuật mà thôi.
Có thể đấu chiến bên trong, hắn khi nào lấy huyết thuật làm chủ rồi? Hắn dựa vào từ trước đến nay đều là trường đao trong tay.
Hít một hơi thật sâu, Lục Diệp nhẹ nhàng mở miệng: "Chiếu cố tốt chính mình!"
Dứt lời trong nháy mắt, quanh thân huyết khí ầm ầm tràn ngập, tại Lam Tề Nguyệt chấn kinh tột độ nhìn soi mói, một dòng huyết hà ầm ầm trải rộng ra.
Nàng căn bản không nghĩ ra, Lục Diệp thế mà có thể thi triển ra Huyết Hà Thuật loại này độc thuộc về Huyết tộc bí thuật, mà lại theo Huyết Hà Thuật thi triển, một loại khó nói nên lời lực áp bách từ trên người Lục Diệp truyền lại tới.
Cái kia rõ ràng là thánh chủng huyết mạch áp chế!
Lam Tề Nguyệt không khỏi tâm thần hoảng hốt, sư huynh. . . . . . Lúc nào cũng thay đổi thành thánh chủng rồi?
Càng làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ, Lục Diệp trên người truyền đến áp chế, so với Mạch Hải Thánh Tôn lại càng mãnh liệt hơn một chút.
Nếu như nói khi đối mặt Mạch Hải Thánh Tôn, giống như đang đối mặt một con sói dữ, vậy thì lúc này Lục Diệp, giống như một con hổ dữ!
Uy thế mạnh mẽ, rõ ràng hơn hẳn Mạch Hải Thánh Tôn.
Cùng Lam Tề Nguyệt cùng nhau khiếp sợ, còn có Mạch Hải Thánh Tôn.
Từ khi Lục Diệp hiện thân, hắn lui về phía sau, một mực mượn nhờ lực lượng huyết hà chú ý Bàn Sơn Đao trong tay Lục Diệp, bởi vì hắn cảm thấy một tên Nhân tộc Thần Hải năm tầng cảnh không có khả năng đối với mình tạo thành uy hiếp gì, vậy thì cảm giác nguy cơ của mình bắt nguồn từ đâu, rất có thể chính là thanh trường đao nhìn giản dị tự nhiên này.
Thanh trường đao này có thể là có huyền diệu gì, có thể làm bị thương hắn.
Về phần rốt cuộc có đúng hay không, thử một chút sẽ biết, nhưng khi trong lòng hắn hạ quyết tâm, Lục Diệp thúc giục Huyết Hà Thuật.
Trong khoảnh khắc, Mạch Hải Thánh Tôn sắc mặt đại biến, bởi vì có lực áp chế rõ ràng tột độ từ trên người đối phương truyền tới, lực lượng kia vô hình, lại khiến hắn tâm thần chấn động, khí huyết khuấy động, dòng huyết hà vắt ngang trên bầu trời, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu thu nhỏ lại, mà khí thế cường đại của bản thân hắn càng là bị áp chế ở một mức độ nhất định.
Thánh chủng, hơn nữa là một cái huyết mạch cao quý hơn chính mình!
Mạch Hải Thánh Tôn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, một người sống sờ sờ bỗng nhiên lại không hiểu thấu thi triển ra lực lượng thánh chủng, lại còn duy trì hình dáng Nhân tộc.
Lục Diệp lại là trong lòng vững vàng!
Tình hình tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, ban đầu hắn cảm thấy mình bên này không bị áp chế chính là kết quả tốt nhất, nhưng bây giờ xem ra, lại là hắn đánh giá cao Mạch Hải Thánh Tôn!
Huyết mạch của gã này, còn không bằng nữ tính thánh chủng bị chém hai tháng trước.
Xuất hiện loại này nhận định sai lầm thật sự không thể trách Lục Diệp, đối với rất nhiều ngọn ngành giữa các thánh chủng, hắn cũng mới hiểu rõ không lâu, mà lại gặp phải thánh chủng số lượng không nhiều, tự nhiên không cách nào phán đoán mạnh yếu huyết mạch giữa các thánh chủng.
Nữ tính thánh chủng bị giết kia, chỉ riêng về huyết mạch mà nói, kỳ thực rất cường đại, chỉ là loại cường đại này, đối với Nhân tộc lão tiền bối và Lục Diệp mà nói, không có tác dụng quá lớn, cho nên nàng chết rồi, sau khi chết thánh huyết để lại đều làm lợi cho Lục Diệp.
Mà Lục Diệp hoàn toàn kế thừa thánh huyết của nữ tính thánh chủng kia, về cường độ thánh tính, sẽ chỉ mạnh hơn, bởi vì bản thân hắn vốn đã luyện hóa một giọt thánh huyết.
Nếu như hắn tiếp xúc nhiều hơn với Huyết tộc thánh chủng, sẽ phát hiện, những thánh chủng kia đại đa số đều như Mạch Hải Thánh Tôn, thánh tính của bọn hắn không phải là có thể trưởng thành vô hạn, mà là có một giới hạn vô hình, đương nhiên, hạn mức cao nhất của mỗi thánh chủng đều không giống nhau, cho nên thánh tính cũng có mạnh có yếu.
Vì hạn chế này, xung đột bùng nổ giữa các thánh chủng thật ra cũng không nhiều lắm, điều này khác với những gì Lục Diệp nghĩ trước đó.
Rốt cuộc, vẫn chưa hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận