Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2204: Quy củ (length: 11811)

Đỗ Quyền cung kính nói: "Trấn thủ đại nhân là Đỗ gia dòng chính tu sĩ, ta là Đỗ gia chi thứ xuất thân."
Dòng chính cùng chi thứ, nói đúng ra, vẫn là người cùng họ.
Lục Diệp hiểu rõ trong lòng, nhìn hắn: "Có việc gì?"
Đỗ Quyền cười nói: "Vâng mệnh trấn thủ đại nhân, đến đây thu chiến lợi phẩm!"
"Ý gì?" Lục Diệp nhíu mày.
Vương Huân thật sự nhịn không được, chắp tay nói: "Đại nhân, hắn muốn chúng ta đưa hai phần mười chiến lợi phẩm thu được trận trước!"
Đỗ Quyền vội vàng nói: "Vị đạo huynh này, lời không thể nói bừa, không phải ta Đỗ Quyền muốn chiến lợi phẩm của các ngươi, đây là trấn thủ đại nhân trước đó định ra quy củ, nơi đây cứ điểm tất cả chiến lợi phẩm hai phần mười, đều thuộc về trấn thủ đại nhân, ta chỉ là vâng mệnh đến đây thu thôi."
Vương Huân tức muốn cười: "Quy củ quái gì vậy?"
Đỗ Quyền liếc mắt nhìn hắn: "Đó là ngươi kém hiểu biết, Đỗ Phong đại nhân là trấn thủ cứ điểm này, vừa là chiến lực mạnh nhất cũng là một loại bảo hộ, lại là một sự uy hiếp với bên ngoài, lúc đại chiến, trấn thủ xuất lực lớn nhất lẽ nào không có tư cách đạt được chiến lợi phẩm thuộc về mình? Trấn thủ tuy là Dung Đạo, nhưng trấn thủ cũng muốn tu hành, càng cần đạo lực để duy trì thực lực bản thân, nếu đều như ngươi không muốn nộp, vậy khi có địch nhân tập kích, trấn thủ đại nhân làm sao xuất lực? Đạo lực của trấn thủ cũng không phải từ hư không mà ra."
Vương Huân bị hắn nói cho tức trong bụng, lại không biết tại sao cảm thấy hắn nói có chút đạo lý, muốn phản bác cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tính tình hắn vốn lỗ mãng, tâm tư không kín đáo, nhịn nửa ngày mới nói: "Dù sao ta là chưa từng nghe qua quy củ như vậy."
Dương Minh Phương nói: "Trong các đại chiến khu, xác thực có rất nhiều trấn thủ định ra quy củ như vậy, Vương huynh ngươi trước kia một mực ở tại Lam Thủy, chắc hẳn chưa từng nghe nói, dù sao như Tử Anh đại nhân thương cảm cấp dưới như vậy, đã rất ít gặp."
Vương Huân quay đầu, nhìn về phía hắn: "Ngươi đứng về phía nào?"
Dương Minh Phương mỉm cười, không giải thích, mà nhìn về phía Đỗ Quyền: "Nhưng theo ta được biết, trên cơ bản các đại trấn thủ định ra quy củ, nộp chiến lợi phẩm chỉ cần một phần mười là được, tại sao bên này cần hai phần mười?"
Đỗ Quyền thản nhiên nói: "Trận chiến vừa rồi, đại nhân tiêu hao rất lớn, Dung Đạo khôi phục không dễ, cho nên liền muốn nhiều thu một phần, nghe ngươi vừa nói, cũng hiểu chuyện, nên biết, nếu lại có cường địch xâm phạm, cứ điểm muốn giữ vững, còn phải Đỗ Phong đại nhân nghênh chiến, hắn nhất định phải nhanh chóng khôi phục thực lực."
Dương Minh Phương cười nhạo một tiếng: "Nếu thật có cường địch xâm phạm, trấn thủ đại nhân của chúng ta còn dám nghênh chiến sao?"
Đỗ Quyền biến sắc, quát: "Ngươi hỗn xược!" Hắn cũng hiểu, Đỗ Phong lúc trước thấy tình thế không ổn bỏ chạy là điểm yếu, cứ điểm bây giờ giữ được, việc này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng nếu cứ điểm thất thủ, vậy hắn chắc chắn phải chịu trách nhiệm.
Dương Minh Phương thản nhiên nói: "Nếu lúc trước trấn thủ đại nhân tử chiến không lui, có lòng bảo vệ cấp dưới, chúng ta nộp chiến lợi phẩm tự nhiên cam tâm tình nguyện, dù sao có Dung Đạo tọa trấn, chúng ta xác thực an tâm hơn, nhưng trận chiến hôm nay thắng được là vì sao, mọi người đều rõ, hoàn toàn không liên quan đến trấn thủ đại nhân, còn ngươi, đừng quên, giờ phút này có thể sống sót lại là nhờ ai."
Đỗ Quyền lạnh lùng nói: "Ân cứu mạng của chư vị, Đỗ Quyền không dám quên, tin tưởng tất cả đạo hữu trong cứ điểm đối với chư vị đều mang ơn, nhưng các ngươi đừng thật sự cho rằng có thể giết Dung Đạo, trấn thủ đại nhân không có công lao gì chứ?"
Vương Huân ngạc nhiên: "Ta chẳng nhớ lúc tên Trùng tộc Dung Đạo chết, trấn thủ đại nhân có xuất hiện!"
Đỗ Quyền gật đầu: "Vâng, lúc đó trấn thủ đại nhân quả thật không có mặt tại chỗ, nhưng nếu không phải trấn thủ đại nhân trước đó cùng tên Trùng tộc Dung Đạo tử chiến một trận, tên Trùng tộc đó sao lại ở trong trạng thái nỏ mạnh hết đà? Mọi người có thể lấy yếu chống mạnh, chém giết Dung Đạo, chẳng phải là nhờ trấn thủ đại nhân đặt nền móng hay sao?"
Lời này là Đỗ Phong vừa mới nói với mấy người thân tín của hắn, nghĩ kĩ lại, lời ấy quả thật không sai.
Lúc đó, Đỗ Quyền cùng những người khác sau khi thấy tên Trùng tộc Dung Đạo bị giết, trong lòng tràn đầy sự chấn động và niềm vui mừng sống sót sau tai nạn, căn bản không suy xét quá nhiều, nhưng sau khi nghe Đỗ Phong nói một phen mới biết, Hạc Dực doanh đúng là nhặt được món hời lớn, tên Trùng tộc Dung Đạo kia cũng quá mức chủ quan, cho rằng mình cảnh giới cao liền có thể coi trời bằng vung, nếu không sao có thể chết dưới tay một đám Nhập Đạo.
Cho nên coi như biết ơn ân tình của Hạc Dực doanh, cũng không ngăn cản hắn đến đây thu nạp chiến lợi phẩm, huống chi đây là mệnh lệnh của Đỗ Phong.
Những lời này khiến Vương Huân và những người khác có chút không thể phản bác, bởi vì đứng ở lập trường của tất cả tu sĩ trong cứ điểm, lời Đỗ Quyền nói hình như... không sai!
Lúc đó giao chiến với Dung Đạo chỉ trong nháy mắt, sau đó đối phương liền chết, giống như không chịu nổi một kích.
Nhất thời không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nhóm người mình thật sự chiếm được tiện nghi lớn, tên Trùng tộc Dung Đạo kia thật sự ở trong trạng thái nỏ mạnh hết đà?
Chỉ duy nhất Lục Diệp rõ ràng, đối phương căn bản không phải nỏ mạnh hết đà, tên Dung Đạo kia sẽ chết, hoàn toàn là bởi vì chênh lệch về thực lực.
Hơn nữa, đồ vật đã ăn vào bụng làm sao có thể nhả ra? Đạo cốt hắn chia được đã luyện hóa gần hết, cho dù Đỗ Phong muốn, hắn cũng không thể đưa.
"Lục thống lĩnh." Đỗ Quyền thấy Vương Huân và những người khác im bặt, liền nhìn về phía Lục Diệp, ôm quyền nói: "Ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, mong Lục thống lĩnh đừng làm khó ta."
Lục Diệp suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Hiểu rồi."
Nói rồi, từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra mấy cây đạo cốt đưa cho hắn.
Đỗ Quyền kinh ngạc nhìn.
Lục Diệp nói: "Lúc đại chiến, Hạc Dực doanh ta xông pha trận mạc, chỉ lo giết địch, cũng không thu thập được bao nhiêu chiến lợi phẩm, đây là toàn bộ hai thành thu hoạch."
Đã là quy củ do trấn thủ quyết định, vậy thì cứ tuân theo một chút cũng không sao.
Dù sao Hạc Dực doanh có bao nhiêu chiến lợi phẩm, đó là chuyện chỉ người trong cuộc mới rõ ràng, Đỗ Quyền làm sao mà biết, hắn không thể nào lật từng cái nhẫn trữ vật của mọi người ra để kiểm tra.
Đỗ Quyền trừng mắt.
Vương Huân cùng Dương Minh Phương ở bên cạnh nhịn cười, bọn họ cũng không ngờ Lục Diệp sẽ ứng phó như vậy, mấy cây đạo cốt, giống như bố thí cho chó hoang vậy.
"Lục thống lĩnh!" Đỗ Quyền mặt lạnh xuống, "Như thế này ta không thể nào báo cáo được!"
Cho dù hắn không biết Hạc Dực doanh có bao nhiêu thu hoạch, cũng không thể chỉ có chút này, mấy cây đạo cốt này tính là gì?
"Cứ báo cáo chi tiết là được." Lục Diệp thản nhiên nhìn hắn, thấy hắn không có ý định nhận, liền trực tiếp ném đạo cốt xuống dưới chân hắn, sau đó nhắm mắt lại.
Càng giống bố thí cho chó hoang!
Trước mặt bao người, sắc mặt Đỗ Quyền lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng vẫn không dám nói gì thêm, xoay người nhặt mấy khối đạo cốt lên, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
"Thống lĩnh." Vương Huân lúc trước cùng Đỗ Quyền tranh cãi kịch liệt, lúc này lại có chút khẩn trương, "Làm như vậy, có thể sẽ đắc tội với Đỗ Phong."
Lục Diệp mở mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi bằng lòng nộp hai thành chiến lợi phẩm sao?"
Vương Huân lắc lắc đầu dao, che kín lấy nhẫn trữ vật của mình: "Đây chính là huynh đệ chúng ta liều mạng chém giết mới có được, tên Đỗ Phong kia nhát như chuột, lâm trận bỏ chạy, giờ cứ điểm giữ được, lại về ra oai, ta cho hắn đạo cốt, còn không bằng cho chó ăn."
"Chẳng phải sao." Lục Diệp bình tĩnh nói, "Về phần tội của hắn... Hạc Dực doanh là do Tử Anh đại nhân xây dựng, chúng ta là người của Tử Anh đại nhân, lần này chỉ là Phong Thái quân tình khẩn cấp, tiện đường tới giúp thôi."
Vương Huân hai mắt sáng lên: "Đúng vậy, chúng ta là người của Tử Anh đại nhân, chứ không phải thuộc hạ của hắn!"
Theo hành trình ban đầu, Hạc Dực doanh định đến hội hợp với Tử Anh, chỉ là tạm thời được điều tới hỗ trợ Hoàng Tuyền chiến tinh.
Việc này Lục Diệp đã hỏi Tử Anh, Hoàng Tuyền bên kia cũng đã bàn bạc với nàng.
Nên Lục Diệp chắc chắn, bọn họ ở đây không lâu, tình hình ổn định sẽ rời khỏi đây, đến hội hợp với Tử Anh, khi đó sẽ phục vụ dưới trướng nàng.
Vậy nên có đắc tội Đỗ Phong hay không cũng không sao, hơn nữa Lục Diệp cũng chẳng sợ đắc tội loại Dung Đạo này, nói thẳng ra, Dung Đạo như Đỗ Phong hắn thật sự không coi vào đâu.
Đang nói chuyện, Vương Huân lại nghĩ đến một việc: "Đỗ Phong lâm trận bỏ chạy, nếu cứ điểm thất thủ thì thôi, mấu chốt là cứ điểm giữ được, Hoàng Tuyền chiến tinh bên kia biết chuyện này, chắc chắn sẽ khiển trách hắn!"
Lục Diệp thản nhiên: "Chiến báo là hắn tự viết, muốn nói sao thì nói."
Tuy chưa từng trực tiếp tiếp xúc, nhưng chỉ qua cách hành sự của Đỗ Quyền, Lục Diệp cũng biết đại khái Đỗ Phong là loại người gì.
Người như vậy, sao có thể báo cáo chi tiết chiến sự? Hoàng Tuyền bên kia nhận được tin tức, rất có thể là Đỗ Phong anh dũng vô song, dẫn quân tác chiến, không chỉ giữ vững cứ điểm, còn giết một Dung Đạo địch.
Vương Huân ngẩn người: "Hắn không sợ chuyện bại lộ? Hoàng Tuyền bên kia chắc chắn sẽ phái người tới xác minh tình hình chiến sự."
Cứ điểm Phong Thái này có không ít người, đâu phải ai cũng là thân tín của Đỗ Phong, Hoàng Tuyền bên kia phái người đến xác minh, chỉ cần điều tra thêm chút là biết thực hư.
"Bại lộ thì sao." Lục Diệp chậm rãi nói, "Dù sao hắn cũng là Dung Đạo, Hoàng Tuyền bên kia dù biết, cũng chỉ bắt hắn lập công chuộc tội, vả lại... Tu sĩ trong cứ điểm này ai dám đắc tội hắn?"
Ở trong cứ điểm, nương nhờ Dung Đạo, đắc tội hắn, chết lúc nào không hay.
"Cũng đúng!" Vương Huân gật đầu, lại tức giận: "Thế này thật quá nham hiểm, vẫn là ở dưới trướng Tử Anh đại nhân thoải mái."
Dương Minh Phương lắc đầu: "Trấn thủ như Tử Anh đại nhân rất hiếm, hiện tại trong Chiến Minh, thế gia lộng hành, phần lớn đều là kẻ tư lợi."
"Thôi, mọi người nghỉ ngơi, mau luyện hóa đạo cốt trong tay đi." Lục Diệp nói.
Mọi người vội vàng tản đi.
Vừa trải qua một trận đại chiến, địch quân thậm chí mất một Dung Đạo, Trùng Mẫu chưa có đối sách thích hợp, sẽ không có động tĩnh gì lớn, với tu sĩ trong cứ điểm, đây là lúc hiếm hoi được nhàn nhã.
Tuy không thể ra trận giết địch lấy đạo cốt, nhưng khổ tu cũng có thể thu được đạo lực, chỉ là hiệu suất chậm hơn nhiều.
Lục Diệp luyện hóa số đạo cốt còn lại không nhiều trong tay, cũng bắt đầu khổ tu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận