Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 1050: Thứ này có thể thiếu? 2

Chương 1050: Thứ này có thể thiếu? 2
“Phó huynh, sau khi Lục Nhất Diệp ra tay giết người, Thiên Cơ có giáng xuống trừng phạt không?”
Tu sĩ họ Phó nói: “Để ta hỏi một chút.”
Đưa tin về bản tông hỏi thăm tình huống, rất nhanh đã nhận được đáp lại, mở miệng nói: “Có, từ sau khi hắn ra tay giết người đầu tiên, liền có Tử Lôi quấn thân.”
Đại điện đường to lớn, gần trăm Thần Hải Cảnh, tất cả đều trầm mặc.
Bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc bên phía Lục Nhất Diệp là tình huống gì, vốn dĩ suy đoán hắn có thủ đoạn đặc biệt có thể áp chế Thiên Cơ trừng phạt, nhưng từ tình báo trước mắt biết được, dường như lại có chút không thích hợp.
Nếu thật sự có thủ đoạn áp chế, không có đạo lý còn có tử lôi quấn thân, nhưng nếu nói không bị áp chế, Lục Nhất Diệp kia làm sao có thể bình yên vô sự?
Một lúc lâu sau, lão giả ngồi ngay ngắn ở thủ vị kia mới mở miệng nói: “Mấy tháng trước, bên Vạn Ma lĩnh ta đã ủy khuất cầu toàn một lần, lúc này mới vẻn vẹn mấy tháng trôi qua, Lục Nhất Diệp lại nói ra yêu cầu vô lễ như thế, tà khí lệch gió không thể kéo dài, nếu không ngày sau cứ cách mấy tháng hắn lại tới một lần, chẳng lẽ mỗi lần chúng ta đều phải thỏa hiệp?”
Mọi người trầm mặc.
Ngẫm nghĩ lại, tuy Lục Nhất Diệp kia có hơi đáng ghét nhưng thật ra hắn vẫn là người nói đạo lý.
Lần trước sau khi thu tiền Bình An, cũng không làm khó tông môn Vạn Ma lĩnh nữa, hơn nữa cũng không lâu lắm đã tấn thăng Vân Hà, rời khỏi Linh Khê chiến trường.
Lần này cũng coi như là có nguyên nhân, nếu không phải hắn ở trong khu vực săn bắn gặp phải nhằm vào như vậy, chỉ sợ cũng sẽ không chạy đến Linh Khê chiến trường.
Đương nhiên, nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ không nói ra.
“Trần lão có ý tưởng gì?” Có người mở miệng hỏi.
“Tìm một số người tiến vào chiến trường Linh Khê đi, nói rõ quan hệ lợi hại với hắn. Ta thấy kẻ này làm việc cũng không phải hạng người ngu ngốc, nghĩ hắn cũng có thể biết, nếu quá mức trắng trợn không kiêng nể gì sẽ dẫn phát hậu quả ác liệt gì.”
Ngay sau đó, Trần lão nói kế hoạch của mình ra, rất nhiều Thần Hải Cảnh nghe xong đều gật đầu đồng ý.
Dù sao Lục Nhất Diệp cũng giống như lần trước đã đưa ra kỳ hạn mười ngày, cho nên mặc kệ kết quả như thế nào, vẫn nên cùng hắn nói chuyện một chút thì hơn.
Mặc dù hy vọng không lớn nhưng vạn nhất đàm phán thỏa đáng thì sao?
Coi như nói chuyện không ổn, có mười ngày kỳ hạn chuẩn bị cũng kịp.
Cũng không thể để hắn muốn cái gì thì cho hắn cái đó, sau này tu sĩ Vạn Ma lĩnh ra ngoài làm người như thế nào, bọn họ không cần mặt mũi sao?
Lúc đám Thần Hải cảnh đang nghị sự ở đây, trong trụ sở Vân Dương tông, Lục Diệp đắm chìm trong tâm trí điều tra tình huống của Thiên Phú thụ.
Trên cây dấy lên mảng lớn sương mù màu xám, chứng tỏ nhiên liệu vẫn khá đầy đủ.
Chủ yếu là lần này hắn không giết quá nhiều người.
Không phải là không muốn, mà là không giết được.
Sau khi ý thức được Lục Diệp tiến vào nơi đóng quân, tu sĩ bên Vân Dương Tông liền nhanh chóng bắt đầu rút lui, trong khoảng thời gian ngắn chạy không còn một mống.
Vừa vặn cũng làm cho Lục Diệp bớt đi một chút phiền toái.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ là, công đức của mình...
Lúc trước hắn đã tiêu hết toàn bộ công đức mua Địa Tâm Hỏa, bổ sung nhiên liệu cho thiên phú thụ.
Kết quả chuyến đi này, cột tin tức biểu thị công đức trong ấn ký chiến trường của mình lại biến thành: Thiếu bốn trăm ba mươi điểm.
Lần đầu tiên Lục Diệp biết, thứ công đức này còn có thể mắc nợ!
Quả thực là mở rộng tầm mắt.
Như thế xem ra, Thiên Cơ tuyệt đối sẽ không làm mua bán lỗ vốn, Lục Diệp cũng coi như chịu phục.
Cũng may còn thu hoạch được một chút chiến lợi phẩm, chọn lựa một chút, sau đó đem chiến lợi phẩm ném vào Thiên Cơ Bảo Khố mới đem công đức thiếu nợ trả hết, có một chút nhập sổ sách.
Lục Diệp không biết thua lỗ Thiên Cơ công đức sẽ dẫn phát hậu quả gì, bởi vì loại chuyện này không có người nào từng thử qua, dù sao ai lại thiếu công đức chứ?
Nhưng trong thời gian hắn nợ Thiên Cơ công đức luôn có một chút cảm giác bất an, dường như bất cứ lúc nào cũng có chuyện không tốt xảy ra trên người mình.
Như vậy xem ra, nếu như mắc nợ Thiên Cơ công đức, vô cùng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến vận thế bản thân, làm cho mọi việc không được toại nguyện.
Hắn vận thế kinh người, sau khi thiếu công đức đều có cảm giác như vậy, có thể tưởng tượng, nếu là người bình thường thiếu công đức sẽ là kết quả gì, chỉ sợ ngay cả đi đường cũng té ngã, uống nước cũng nhét răng.
Theo Thiên Phú thụ không ngừng đốt cháy, tử lôi quanh quẩn bên ngoài thân chậm rãi tiêu trừ.
Đào Chính Vũ bước ra khỏi Thiên Cơ điện, vẻ mặt hưng phấn hỏi: “Ngũ sư huynh, nhà tiếp theo ở đâu?”
Hắn cũng là ăn tủy biết vị rồi, đi theo Ngũ sư huynh, nửa điểm nguy hiểm cũng không có, còn có thể cướp đoạt trụ sở của nhà người khác, hơn nữa còn là trụ sở của tông môn ở vòng trung tâm, hai nhà trước sau để cho hắn thu hoạch đầy bồn đầy bát, tuy nói gia trì cướp đoạt đến là cần trở lại trụ sở của tông môn chuyển hóa thành công đức tông môn, nhưng hắn thân là trấn thủ sứ hiện giờ ở trụ sở Bích Huyết tông, cũng có thể cấp cho mình chút ít lửa nhỏ, phát chút lương tháng.
Khỏi cần phải nói, sau này mua công trạng Thiên cấp công pháp không cần phải lo lắng.
Đây cũng coi như là chuyến đi ra ngoài làm việc của hắn với Lục Diệp, tin tưởng nhị sư tỷ bên kia cũng cho phép.
Nhìn chung Bích Huyết tông qua mấy đời trấn thủ sứ, cũng chỉ có hắn và Ngũ sư huynh lướt qua trụ sở của tông môn quân địch, những người khác đều chưa từng có cơ hội này.
Hắn vô cùng tự hào có thể bái nhập Bích Huyết tông. Nhớ ngày đó, hắn chỉ là tán tu, lẻ loi hiu quạnh, ngay cả tài nguyên tu hành của bản thân cũng không thể bảo đảm, nhưng sau khi gia nhập Bích Huyết tông, ngày sau càng dễ chịu hơn ngày trước. Bây giờ mỗi tháng hắn nhận được lương tháng từ tông môn, đãi ngộ có thể so với đệ tử nhất phẩm tông môn. Chỉ một điểm này đã làm cho chín phần tu sĩ Linh Khê cảnh của Cửu Châu cực kỳ ghen tị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận