Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1359: Gấp rút tiếp viện (length: 12264)

Dĩ nhiên, còn có một khả năng.
Đối thủ giao tranh với Mông Kiệt không phải sinh linh có trí tuệ nào cả, mà là tinh thú, nếu như thế, thì chẳng cần phải quá lo lắng.
Bởi vì tinh thú, loại sinh vật này, cơ bản sẽ không giáng lâm vào trong giới vực, chúng bình thường đều rong ruổi trong tinh không, tự do tự tại.
Nhưng mọi việc đều có thể xảy ra, không thể không đề phòng, Lục Diệp chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, ứng phó một cách thích đáng nhất.
Mệnh lệnh được truyền đạt, Lục Diệp đứng dậy, đi ra khỏi nơi bế quan.
Đối diện có hai người vội vã đi tới, là hai vị Cửu Châu tinh túc mấy ngày trước đã từ tinh không trở về, lần này đến để xem rất nhiều ngọc giản tin tức.
Họ hiển nhiên cũng đã nhận được tin tức.
Liếc nhìn nhau, Lục Diệp gật đầu, ra hiệu mình đã biết tình hình, đồng thời nói: "Hai vị đợi lát."
Thần niệm phun trào, truyền tin ra ngoài: "Tiểu Cửu, hiện tại có bao nhiêu Tinh Túc ở trong giới vực?"
Giọng nói của Tiểu Cửu vang lên bên tai: "Chỉ có Niệm Nguyệt Tiên."
Nửa năm nay, Lục Diệp tu hành ở Trấn Thủ điện, Niệm Nguyệt Tiên thì ở Bích Huyết tông, vì trên tay có đủ linh ngọc, nên cũng không vội vã tiến vào tinh không.
Còn những Tinh Túc khác, đến đi vội vã, coi như trở về Cửu Châu cũng không dừng lại quá lâu.
Đối với họ mà nói, tinh không mới là nơi quan trọng nhất, trừ phi tìm được đủ linh ngọc, trở về bế quan tu hành.
"Mở quyền hạn truyền tống Thiên Cơ Trụ cho Niệm Nguyệt Tiên." Lục Diệp phân phó đồng thời, truyền tin cho Niệm Nguyệt Tiên, để nàng dùng Thiên Cơ Trụ truyền tống đến Trấn Thủ điện.
Hỏi Tiểu Cửu thêm lần nữa: "Nếu ta từ Cửu Châu bay thẳng tới Vô Song đại lục, trên đường có thể kịp thời tiếp ứng được bao nhiêu Tinh Túc?"
Tiểu Cửu có thể cảm ứng được vị trí cụ thể của những Tinh Túc kia, miễn là ở trong phạm vi cảm ứng.
Nên việc này hỏi Tiểu Cửu là thuận tiện và nhanh chóng nhất.
Một lát sau, Tiểu Cửu đưa ra đáp án.
Lục Diệp hiểu rõ, căn cứ vào đáp án của Tiểu Cửu, lần lượt truyền tin qua, bảo họ đến địa điểm cố định, lặng lẽ chờ đợi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Vô Song đại lục, hiện tại không ai biết, nếu Mông Kiệt thật sự chỉ giao đấu với tinh thú thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn, cho dù đánh không lại, một thể tu như Mông Kiệt cũng không dễ chết như vậy.
Chỉ sợ hắn gặp phải sinh linh có trí tuệ nào đó, nếu thật sự như vậy, Cửu Châu nhất định phải nhanh chóng chi viện.
Mọi sắp xếp của Lục Diệp lúc này cũng là để chuẩn bị cho việc chi viện, cố gắng trong thời gian ngắn nhất, mang theo nhiều người nhất, đến Vô Song đại lục!
Bóng dáng Niệm Nguyệt Tiên đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh Thiên Cơ Trụ.
"Đi!" Lục Diệp nói một tiếng, dẫn đầu bay ra khỏi đại điện, ba bóng người theo sát phía sau.
Tế ra Ngân Ngư Tinh Chu, hóa thành chiếc thuyền ngang dài hai trượng, Lục Diệp lách mình vào trong khoang thuyền, ngồi tại vị trí trung tâm trận pháp.
Niệm Nguyệt Tiên thành thạo tiến vào, hai Tinh Túc khác cũng theo sát phía sau.
Tiếp theo, Ngân Ngư rung lên, phá không bay đi.
Tinh túc Cửu Châu hiện giờ có khoảng hơn nghìn người, nhưng vì phân tán khắp nơi, nên trên đường có thể mang theo không nhiều, hiện tại cứu viện là trên hết, thời gian gấp rút, Lục Diệp không thể đi đường vòng để đón họ.
Hơn nữa, Ngân Ngư có giới hạn, số người có thể ngồi cũng không nhiều.
Vừa điều khiển Ngân Ngư bay, Lục Diệp vừa xử lý rất nhiều tin tức liên tục được gửi đến, hiện giờ nhiều Tinh Túc biết được tình hình bên Vô Song đại lục, muốn hỏi cho rõ ràng, trấn thủ sứ đương nhiệm Lục Diệp chính là đối tượng tốt nhất để hỏi, nhưng bản thân Lục Diệp vẫn chưa nắm rõ, căn bản không thể đưa ra câu trả lời chính xác và hữu hiệu.
Cũng không ít Tinh Tú tỏ ý lúc này muốn khởi hành chạy tới Vô Song đại lục, đều bị Lục Diệp khuyên can, dù sao lần này đường xá xa xôi, không có Tinh Chu thì thời gian hao phí quá dài, chạy tới trợ giúp kiểu này, về thời gian căn bản không kịp.
Tuy hắn khuyên can, nhưng hiệu quả đến đâu cũng không rõ ràng, chỉ từ trong câu chữ của rất nhiều Tinh Tú đưa tin tới mà xem, họ thật sự muốn ra chút sức, làm không tốt ngoài miệng đáp ứng trước, trên thực tế đang hướng Vô Song đại lục mà đi.
Việc này Lục Diệp không thể khuyên can được nữa, đều là Tinh Tú, có cách hành sự riêng, Lục Diệp nhiều lắm chỉ đưa ra đề nghị, chứ không can thiệp vào chuyện của người khác.
Một lúc lâu sau, phía trước bỗng nhiên sáng lên một đạo kiếm quang, kèm theo tiếng kiếm reo thấm vào tâm thần.
Đó không phải là công kích, mà là một tín hiệu.
Lục Diệp điều khiển Ngân Ngư bay đến gần kiếm quang, Kiếm Cô Hồng liền nhảy lên boong thuyền.
Ông ta đang chuẩn bị trở về Cửu Châu, vì nghe nói Trấn Thủ điện có thêm một số thứ, nên muốn quay lại xem thử, vừa hay gặp chuyện này, tiện thể được Lục Diệp liên lạc.
Tiếp tục đi tới, ven đường thỉnh thoảng đón thêm một hai người.
Đến một ngày sau, Kiếm Cô Hồng bỗng nhiên thở dài, nhìn Lục Diệp nói: "Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Lục Diệp gật đầu.
Cả hai đều hiểu, Mông Kiệt bên kia rất có thể gặp phải không phải tinh thú, vì nếu là tinh thú thì lúc này hẳn là đã có tin tức mới từ Vô Song đại lục truyền về, nhưng bên Vô Song đại lục vẫn im lặng, vậy chứng tỏ nguy cơ chưa được giải trừ.
Đương nhiên, cũng có thể Mông Kiệt đã chết trận, không thể nào truyền tin tức.
Tuy nhiên, trong thông tin trước đó có nói, Mông Kiệt khi đại chiến đã gào thét, vậy rất có thể hắn đang cảnh báo các tu sĩ Cửu Châu trên Vô Song đại lục.
Mấy ngày sau, Ngân Ngư đón thêm hai người cuối cùng.
Chính là vợ chồng Phong Vô Cương và Khâu Mẫn.
Đến đây, Ngân Ngư đã đủ người, tính cả Lục Diệp là chín người, không thể chở thêm tu sĩ nào nữa.
Trên Tinh Chu, mọi người đều đang mượn linh ngọc tu hành, dù thời gian ngắn không thể tăng nhiều thực lực, nhưng tăng được chút nào hay chút ấy.
Sau khi đón được vợ chồng đại sư huynh, Lục Diệp liền lấy ra những ngọc phù màu tím và màu trắng còn lại, phân phát cho mọi người, dưới sự hướng dẫn của hắn, họ cũng ôn dưỡng những linh phù này trong cơ thể, có thể dùng bất cứ lúc nào trong lúc chiến đấu.
Lục Diệp lúc này căng thẳng tinh thần, liên tục phân biệt tinh thể bốn phía, đảm bảo không bị lệch hướng.
Bay trong tinh không thế này, sai sót dù nhỏ cũng không được, may mà hắn tọa trấn Trấn Thủ điện nửa năm trời, đã nắm rõ tinh đồ quanh Cửu Châu, dù trong khi bay có chút sai lệch cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh lại.
Trong lòng hắn rất nóng ruột.
Vì người thân bằng hữu của hắn đều ở Vô Song đại lục, không biết tình hình bên đó ra sao, cũng không rõ ràng sự an nguy của họ, điều này quả thật dày vò.
Nhưng hắn không để lộ ra ngoài, vì hắn hiểu, lúc này càng phải bình tĩnh.
Nóng vội chỉ làm hỏng việc.
Ngân Ngư xuyên qua tinh không, càng lúc càng gần Vô Song đại lục.
Gần một tháng sau, vừa tới khu vực tinh không xung quanh Vô Song đại lục, Lục Diệp bỗng nhiên cảm thấy điều gì đó, quay đầu nhìn về một hướng.
Cùng lúc, tất cả Tinh Tú trên thuyền đều đồng loạt mở mắt.
"Có động tĩnh giao tranh!" Phong Vô Cương lên tiếng.
"Là khí tức của Mông Kiệt!"
Kiếm Cô Hồng nói tiếp.
Hắn cùng Mông Kiệt sống cùng nhau mấy chục năm, đối với khí tức của hắn không thể quen thuộc hơn nữa.
Mông Kiệt còn chưa chết! Đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, khiến cho đám người dày vò chờ đợi một tháng qua cũng không khỏi nhẹ nhõm thở ra, bởi vì như thế cũng có thể xác định một việc, kẻ địch Mông Kiệt gặp phải cũng không mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, cho nên rất có khả năng đối phương cũng là Tinh Túc, nếu không trải qua thời gian dài như vậy, Mông Kiệt không thể nào còn sống.
Kiếm Cô Hồng vừa dứt lời, Lục Diệp đã dừng Tinh Chu lại, không cần hắn phân phó, mọi người cùng nhau lách mình ra ngoài, mỗi người thi triển thuật ẩn nấp, thu liễm khí tức và linh lực của bản thân.
Phải nói rằng, nếu đem ra so sánh, tu sĩ Cửu Châu so với Tiểu Nhân tộc bên kia, về mặt chiến đấu căn bản không cùng một đẳng cấp, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, Tiểu Nhân tộc tuy có giới vực tốt hơn, điều kiện tu hành thuận lợi hơn, nhưng cũng thiếu rất nhiều sự tôi luyện trong quá trình trưởng thành.
Tu sĩ Cửu Châu thì khác, mỗi người đều lăn lộn trong gió mưa mà lớn lên, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ trong đời, có thể sống sót tấn thăng Tinh Túc, người nào không phải là tay lão luyện trong chiến đấu?
Lúc này, mọi người chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một cái, đã định ra được phương án tác chiến.
Chín người tản ra, lặng lẽ không một tiếng động, như chín con cá lượn vào biển cả.
Lục Diệp lướt đi như quỷ mị, dần dần tiếp cận chiến trường, mãi một lúc sau, mới thấy rõ tình hình trong chiến trường.
Quả nhiên là Mông Kiệt, nhưng tình hình của hắn lúc này lại có chút bi quan, áo quần trên người đã rách nát, quần dưới cũng đầy vết máu, trên người chằng chịt những vết thương dữ tợn đáng sợ, có vết đang lành lại, có vết mới bị thêm vào.
Đối với một Tinh Túc cảnh mà nói, chỉ cần được hồi phục kịp thời, vết thương ngoài da căn bản không tính là gì, nhưng nhìn Mông Kiệt lúc này vẫn đầy thương tích, có thể thấy tình trạng của hắn không ổn.
Cũng may hắn là thể tu, nếu không tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Đánh nhau với hắn là hai người, cả hai đều là tu vi Tinh Túc trung kỳ, một pháp tu, một binh tu, pháp tu đánh xa, binh tu đánh gần, phối hợp rất ăn ý.
Mông Kiệt cơ bản rơi vào thế bị động, gần như không có sức phản kháng.
Hắn nhiều lần muốn thoát khỏi vòng chiến, nhưng đều bị binh tu bám riết không thể thoát thân.
Lục Diệp không biết Mông Kiệt đã kiên trì được bao lâu, nhưng rõ ràng không phải một tháng, trong tình thế bất lợi như vậy, Mông Kiệt không thể nào cầm cự được lâu như vậy.
May mắn là khi nhận được tin tức hắn đã quyết đoán dẫn người đến cứu viện, nếu chậm nửa ngày, Mông Kiệt chắc chắn sẽ chết ở đây.
Bỗng nhiên một vòng kiếm quang bắn ra từ phía đối diện, thừa lúc tên pháp tu kia thi triển thuật pháp công kích Mông Kiệt, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại mà đến.
Tên pháp tu kia hoảng sợ, hắn và đồng bọn truy sát Mông Kiệt đã một tháng, nhưng kẻ địch da dày thịt béo, chịu vài vết thương nhỏ cũng không hề hấn gì, nhiều lần để hắn chạy thoát, lại còn thỉnh thoảng nhảy ra khiêu khích bọn hắn.
Lần này cuối cùng đã bắt được cơ hội, sắp sửa chém chết hắn, không ngờ mình lại bị đánh lén.
Một tháng qua... Cũng không thấy tên này có đồng bọn, giờ lại từ đâu xuất hiện?
Ý thức được tình hình nguy hiểm, tên pháp tu này vội vàng tế ra một kiện Linh Bảo, hóa thành tấm khiên bảo vệ bản thân, nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện, mình đã bị sát khí khóa chặt từ bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt tâm thần đại loạn!
Kiếm Cô Hồng ra tay cùng lúc, những người từ Cửu Châu đến cũng đồng loạt tấn công.
Lục Diệp càng hóa thành luồng sáng, lao thẳng về phía tên lính đang giao chiến kịch liệt với Mông Kiệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận