Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2494: Kim Nhị lâu (length: 11445)

Hơi bình phục một chút, Lục Diệp lúc này mới bắt đầu xem xét lần đột phá này mang lại cho mình những tăng tiến gì.
Vận chuyển đạo lực, lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Dưới cảnh giới Dung Đạo bát trọng, đạo lực cơ sở hắn có thể điều khiển so với trước kia lại tăng thêm hai mươi đạo, đạt tới mức 410 đạo, dưới sự tăng phúc của bát trọng đạo văn, con số này lên đến gần 740 đạo.
Đây đều là nội lực của chính Lục Diệp, nghĩa là dù có Đạo binh hay không, hắn đều có thể thi triển ra lực sát thương và phòng ngự cao như vậy trong chiến đấu.
Nếu lại thêm sự gia trì của Bàn Sơn Đao hiện tại, vậy sát thương khi đối địch của hắn sẽ vào khoảng 850 đạo!
Nghĩ lại lúc mới nhập đạo, mỗi một đạo chi lực tăng lên đều cực kỳ gian khổ, từng khối đạo cốt phải không ngừng rèn luyện, dốc hết tâm huyết.
Nhưng những gì bỏ ra ngày xưa, đến nay rốt cục cũng có hồi báo phong phú.
Vì nội lực của Lục Diệp quá hùng hậu, nên mỗi lần tu vi tăng lên đều mang đến cho hắn sự biến hóa thực lực rất lớn, nhất là ở cấp độ hiện tại, so với những lần tấn thăng trước, thực lực tăng lên càng ngày càng nhiều.
Nếu cứ tiếp tục phát triển theo tiến độ này, khi hắn tấn thăng Dung Đạo cửu trọng, Liêu lại hoàn thành lần khảm thứ hai cho hắn, vậy lực lượng của hắn thật sự có thể phá ngàn.
Đây là độ cao mà rất nhiều Hợp Đạo cuối cùng cả đời cũng không thể đạt tới.
Bỏ ra đạo lực to lớn, thu hoạch cũng không nhỏ, tóm lại Lục Diệp vẫn khá hài lòng với lần tấn thăng này.
"Lục Diệp, đi thử hiệu quả một chút!" Giọng Liêu vang lên bên cạnh.
Lục Diệp hiểu ý nó, lập tức nắm lấy Bàn Sơn Đao, rút đao ra khỏi vỏ, đạo lực thúc giục. Trong nháy mắt, Bàn Sơn Đao ù một tiếng, trên lưỡi đao, thanh mang nở rộ, không gian vặn vẹo.
"Coi như không tệ." Giọng Liêu bình thản vang lên.
Lục Diệp không ý kiến gì, nào chỉ là coi như không tệ, so với trước kia, sự gia trì của bát trọng Thần Phong đạo văn khiến độ sắc bén của Bàn Sơn Đao rõ ràng tăng lên một bậc.
Trước đó khi hắn cầm Bàn Sơn Đao đối địch, những Đạo binh của Dung Đạo khác đã không thể đỡ nổi một kích, bây giờ chỉ sợ càng giống như đậu hũ yếu ớt.
Sự thay đổi này cũng khiến Lục Diệp có chút mong chờ, nếu là sự gia trì của cửu trọng Thần Phong đạo văn, sẽ như thế nào.
Chín là con số lớn nhất, hắn đã từng nghe nói, nếu một Dung Đạo có thể đưa đạo văn của mình đến cực hạn, rất có thể sẽ xuất hiện một số biến hóa không ai ngờ tới.
Tu vi tăng lên, Bàn Sơn Đao trở nên sắc bén hơn, sau này giao đấu với cường địch, việc giết chóc cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Cất đao vào vỏ, Lục Diệp lại kiểm tra đạo ngư còn lại của mình. Tuy nói vẫn còn không ít, nhưng rõ ràng không đủ cho lần tấn thăng tiếp theo, hơn nữa vừa mới tấn thăng bát trọng, Lục Diệp cũng không định tiếp tục đột phá nhanh như vậy.
Tuy không thể tiếp tục tấn thăng, nhưng luyện hóa vẫn không thành vấn đề. Dù sao sau khi luyện hóa, đạo ngư đều sẽ biến thành dự trữ đạo lực của chính mình, sau này luôn có lúc dùng đến.
Lại mất một ngày, Lục Diệp luyện hóa một phần số cá còn lại, để dành một ít dự phòng, lúc này mới thong thả đứng dậy.
Chuyến này đi ra ngoài cũng khá lâu, nên trở về Nguyên Hề thành. Bên Hợp Hợp giới tuy có Tần Phong trông nom, nhưng nơi này là một vùng tịnh thổ không tồn tại Tinh Uyên khí tức, nên ngay cả khổ tu cũng không được.
Nguyên Hề thành bây giờ dù sao cũng là Thiên cấp Hợp Đạo thành, hơn nữa khoảng cách hoang cấp cũng không xa, Lục Diệp trước đó lại chiếm được chúc phúc của Bội Lâm, trong tình huống hiện tại, trở về Nguyên Hề thành khổ tu, tiếp tục tích lũy đạo lực mới là con đường đúng đắn.
Vốn định tìm Tần Phong từ biệt, kết quả Cung Mậu báo lại, Tần Phong không ở trong Hợp Hợp giới. Tần Phong không có ở đó, Ba Ba tự nhiên cũng không ở đó.
Tuy nhiên, Cung Mậu được Tần Phong dặn dò, giúp hắn chuyển lời, báo cho Lục Diệp sau này có phiền phức gì cứ đến tìm hắn.
Ra Đấu Chiến Tràng, Lục Diệp đi thẳng đến tòa điện đường lớn, nhưng mơ hồ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Mãi đến khi vào trong điện đường, chuẩn bị về Nguyên Hề thành, Lục Diệp mới giật mình nhớ ra mình đã quên mất Phụ Ngôi.
Không phải hắn qua loa, chủ yếu là từ khi vào đây hai người chia tay, Phụ Ngôi lại không hề liên lạc với hắn, tính ra cũng đã nửa tháng.
Cũng không biết hắn ta đang làm gì.
Lục Diệp vội vàng liên hệ với Phụ Ngôi, báo cho hắn biết mình sắp về, bảo hắn đến tìm mình.
Trước lúc chia tay, hai người đã trao đổi phương thức liên lạc, nên chỉ cần đều ở trong Hợp Hợp giới thì việc liên hệ không thành vấn đề.
Đợi một lát, mới nhận được tin nhắn trả lời của Phụ Ngôi.
Lục Diệp xem qua, hơi nhướng mày, chần chừ một chút rồi nhanh chóng rời khỏi điện đường.
Một lát sau, Lục Diệp đứng trước một tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ, ngước nhìn tấm biển lớn khắc sâu vào tầm mắt.
Kim Nhị lâu!
Chỉ nhìn cái tên thì không thấy gì đặc biệt, nhưng nhìn hai hàng cô nàng cao ráo, ăn mặc hở hang, gầy béo đủ cả, cộng thêm tiếng cười nói và âm thanh mờ ám vọng ra từ bên trong, thì có thể đoán ngay Kim Nhị lâu là nơi làm gì.
Lục Diệp không ngờ trong Hợp Hợp giới lại có thanh lâu, nhưng nghĩ lại, Dung Đạo Hợp Đạo thì đã sao, bất luận chủng tộc hay tu vi nào, Âm Dương hòa hợp là lẽ tự nhiên. Có tu sĩ có đạo lữ, tự nhiên không cần đến những nơi như thế này, nhưng phần lớn tu sĩ không có đạo lữ, vậy thì Kim Nhị lâu sẽ phát huy tác dụng.
Huống hồ trong Hợp Hợp giới còn có cả nô lệ, thì thanh lâu có sá gì?
Phụ Ngôi, tên mặt mũi hiền lành, mày rậm mắt to này, Lục Diệp thật không ngờ hắn đến Hợp Hợp giới lại đi dạo thanh lâu.
Vấn đề là, đi dạo thì thôi, lại còn bị người ta giữ lại!
Lẽ dĩ nhiên, lúc chia tay, Lục Diệp có cho hắn ít đạo ngư, nhưng số lượng không nhiều, ở nơi này tiêu xài tốn kém, với chút vốn liếng của Phụ Ngôi, làm sao mà đủ.
Chắc hắn cũng thấy ngại, nên dù khó khăn cũng không liên lạc với Lục Diệp. Nếu không phải Lục Diệp chủ động tìm hắn, thật sự không biết hắn đã xảy ra chuyện.
Vì còn trông cậy vào hắn hỗ trợ bói toán phương hướng Thiên Phú Thụ thuế biến, nên Lục Diệp không thể bỏ mặc, vả lại, Phụ Ngôi là do hắn mang vào Hợp Hợp giới.
Vừa dừng lại trước Kim Nhị lâu, hai hàng cô nàng liền đồng loạt cúi chào, nói giọng lanh lảnh: "Khách quý tốt."
Lục Diệp không chớp mắt, đi xuyên qua hàng người, thẳng vào bên trong.
Lập tức có một nữ tử trông rất quyến rũ tiến lên đón, mang theo làn gió thơm khiến lòng người thanh thản, mỉm cười nói: "Khách nhân trông rất lạ mặt, lần đầu tiên đến đây phải không?"
Lục Diệp gật đầu.
Nữ tử đưa tay ra hiệu, dẫn đường phía trước: "Vậy khách nhân muốn uống rượu, hay là làm gì khác?"
Lục Diệp nói ngắn gọn: "Tìm người!"
Nữ tử nhìn hắn vẻ không hiểu: "Không biết khách nhân muốn tìm ai?" Nếu là khách quen, thì có thể nói là tìm cô nào đó, nhưng đã là mặt lạ, lại tìm ai?
"Ta có một người bạn bị các ngươi giữ lại."
Nữ tử lập tức hiểu ra: "Tôi hiểu rồi, thì ra ngài là bạn của người đó."
Nàng mỉm cười: "Mời khách nhân đi theo tôi."
Nói rồi dẫn đường đi trước.
Thái độ của nàng khiến Lục Diệp hơi bất ngờ. Dù sao thì chuyện này cũng là Phụ Ngôi sai, Lục Diệp đã chuẩn bị tinh thần bị làm khó dễ.
Nào ngờ thái độ của nàng lại tốt như vậy.
Cũng không biết Phụ Ngôi ra sao rồi.
Nhà Kim Nhị rất lớn, đi theo sau lưng nữ tử, dọc đường không ngừng gặp một số nữ tử trong lầu, những nữ tử này đều cung kính lui sang một bên, gọi nữ tử là Tam Nương.
Lục Diệp nhìn mặt mà bắt hình dong, mơ hồ có thể cảm giác được, Tam Nương này là một vị Hợp Đạo, về phần cụ thể mạnh bao nhiêu thì không thể nào phán đoán.
Đi một mạch hết thời gian uống cạn chung trà, lúc này mới đi vào một cái đình viện ở vị trí phía sau nhà Kim Nhị.
Đình viện rộng rãi, Lục Diệp đi theo Tam Nương bước vào, liếc mắt liền thấy Phụ Ngôi ngồi ở bên cạnh một chỗ núi giả, đối diện với một vũng nước ao mà tinh thần ủ rũ.
"Khách nhân tìm hẳn là vị này à?" Tam Nương mỉm cười nhìn Lục Diệp, nói thực ra, nàng tuy được gọi là Tam Nương, nhưng tuổi nhìn cũng không phải là rất lớn, lại vận vị mười phần, nụ cười này càng làm cho người ta như tắm gió xuân.
Lục Diệp gật đầu, hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
Phụ Ngôi chỉ nói hắn bị nhà Kim Nhị giữ lại, cũng không nói gì khác, Lục Diệp liền đương nhiên cảm thấy hắn chắc chắn bị thua thiệt không nhỏ, kết quả bây giờ mới biết, nhà Kim Nhị chỉ là giam lỏng hắn ở đây, cũng không có đối với hắn bất kỳ bất lợi nào, bởi vì Phụ Ngôi nhìn hoàn hảo không chút tổn hại, không có nửa điểm vết tích bị thương.
Cách xử sự như vậy, cũng có vẻ nhà Kim Nhị không hẹp hòi.
Phát giác được động tĩnh bên cạnh, Phụ Ngôi quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt Lục Diệp, đầu tiên là vui mừng, đứng dậy liền muốn chào hỏi, nhưng rõ ràng lại nghĩ tới việc mình làm hỏng, cổ liền rụt lại, hận không thể một đầu đâm vào trong hồ nước trước mặt.
"Còn không qua đây!" Lục Diệp tức giận quát.
Phụ Ngôi vẫn rụt cổ, nhăn nhó đi tới, đứng vững trước mặt Lục Diệp, chột dạ gọi một tiếng: "Sư huynh. . ."
Hắn cũng không nghĩ tới sự tình lại thành ra như thế này.
Chung quy là chưa trải sự đời, trước khi gặp Lục Diệp, hắn vẫn luôn sống ở trong tộc địa của Bặc tộc, đây là lần đầu hắn ra ngoài, bởi vì tuân theo lời chỉ dẫn của lão tổ đi vào trong kỳ quan kia tìm kiếm vận mệnh của mình.
Sau đó bị Lục Diệp mang vào trong Hợp Hợp giới này, quả thực là một đầu đâm vào một thế gian phồn hoa làm hắn hoa mắt.
Đi ngang qua nhà Kim Nhị, bỗng nhiên nổi hứng đi vào. . .
Lúc đến thì tốt, kết quả không ra được!
Lục Diệp không biết hắn rốt cuộc là tình huống gì, nhưng trước mặt người ngoài, hắn cũng không tiện nói thêm gì, mà lại bản thân hắn và Phụ Ngôi kỳ thật cũng không tính là quá quen.
Liền nhìn về phía Tam Nương: "Cần làm thế nào, chúng ta mới có thể rời đi?"
Tam Nương mỉm cười xinh đẹp: "Khách nhân nghiêm trọng rồi, nhà Kim Nhị mở cửa làm ăn, chỉ cần khách nhân thanh toán sổ sách là được, nhà chúng tôi sẽ không làm gì làm khó ngươi."
"Bao nhiêu?" Lục Diệp hỏi, may mà lúc trước hắn để dành một ít đạo ngư, nếu không thật có chút phiền phức.
Tam Nương báo một con số.
Lục Diệp khóe miệng giật giật, nhìn thoáng qua Phụ Ngôi: "Ngươi làm cái gì?"
Số lượng Tam Nương báo ra có vấn đề, Phụ Ngôi tiểu tử này không phải là ở đây gây chuyện gì chứ?
"Chỉ là uống chút rượu. . . Sau đó không cẩn thận uống nhiều quá." Phụ Ngôi vội vã cúi đầu xuống đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận