Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2344: Phân hoá (length: 11875)

Dực tộc lùi nhanh lúc, một chút huyết quang trải ra, trong lòng hắn máy động, thầm nghĩ hỏng bét.
Quả nhiên, sau một khắc hắn liền bị kẹt trong biển máu, chợt có lực lượng bành trướng đến cực điểm từ phía trước tập đến, hắn nhất thời không kịp quan sát, kêu lên một tiếng, đã bị thương.
Mà sau khi cảm nhận được thực lực rõ ràng của đối phương, vẻ mặt Dực tộc cực kỳ khó coi.
Hắn cùng rất nhiều Dung Đạo đều bị ảnh hưởng của Tinh Uyên mà đến nơi này, đã nhiều năm.
Trải qua thời gian dài như vậy, trong tất cả Dung Đạo, thực lực của hắn là mạnh nhất, hơn một tháng trước bỗng nhiên xuất hiện một tên kiếm tu Nhân tộc như kẻ bị bệnh thần kinh thì cũng thôi đi.
Lúc này tại sao lại xuất hiện một tên binh tu Huyết tộc.
Dung Đạo đỉnh phong khi nào dễ dàng gặp như vậy?
Hắn biết lần này mình gặp phiền phức lớn rồi, bản thân thực lực không bằng người ta, lại bị nhốt trong biển máu, nếu không có người cứu, chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Bây giờ trong tình huống này, hắn chỉ có thể trông cậy vào tên kiếm tu Nhân tộc kia phát hiện điều bất thường, đến cứu mình, dù sao nói thế nào, trên danh nghĩa hắn tạm thời xem như thuộc hạ của tên kiếm tu đó.
Nhưng nghĩ tới thái độ của kiếm tu đối với mình trước đây, hắn liền cảm thấy loại trông cậy này là một hy vọng xa vời.
Biển máu chìm nổi, Dực tộc đau khổ chống đỡ.
Nơi xa, trước Tinh Uyên chi môn chưa mở, rất nhiều Dung Đạo với vẻ mặt khác nhau đang quan sát, bất kể thực lực mạnh yếu ai cũng nhìn ra tình hình của Dực tộc không ổn, mấy tên Dung Đạo ngày thường hay đi cùng Dực tộc có ý định tiến đến cứu giúp, nhưng kiếm tu bên kia không lên tiếng, bọn họ nào dám hành động, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mà kiếm tu quả nhiên không để ý đến sống chết của Dực tộc, chỉ đứng tại chỗ có chút hăng hái quan sát, giống như đang thưởng thức một trận đấu hay.
Cho đến một lúc sau, tên Dực tộc mình đầy thương tích từ trong biển máu lao ra, hoảng hốt chạy trốn về, vẻ mặt còn sợ hãi.
Biển máu thu lại, lộ ra thân hình của tên binh tu Huyết tộc, cùng với thiếu nữ tóc vàng luôn đi bên cạnh hắn.
"Phế vật!" Kiếm tu Nhân tộc sắc mặt lạnh như băng nhìn Dực tộc chạy về, không chút khách khí mắng.
Dực tộc cụp mắt, đầy phẫn nộ nhưng không dám phản bác.
"Vẫn phải bản tọa tự mình ra tay, lũ rác rưởi các ngươi hãy nhìn cho kỹ!" Kiếm tu nói một tiếng, thân hóa kiếm quang liền lao về phía tên binh tu Huyết tộc.
Một đám Dung Đạo lập tức mở to mắt quan sát.
Ba hơi sau, bên kia đánh thành một đoàn, cảnh tượng kịch liệt và nóng bỏng, cuối cùng để rất nhiều Dung Đạo xác định một việc, tên binh tu Huyết tộc kia, quả nhiên cũng là Dung Đạo đỉnh phong, nếu không sẽ không thể đánh ngang tay với kiếm tu!
Cường độ kịch liệt của trận chiến này khiến đám Dung Đạo nhìn mà than thở, loại tranh đấu rung chuyển này, đã không phải bọn họ có thể tùy tiện nhúng tay.
Dực tộc đầy bụng ấm ức lại lộ ra vẻ khác lạ.
Gần nửa ngày sau, kiếm tu trở về.
Trận chiến này hắn không thắng, nhưng cũng không thua, ác chiến một trận với tên binh tu kia, có thể nói là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài, xem như đánh ngang tay.
Nhưng trận chiến này lại giống như khiến hai vị Dung Đạo đỉnh phong nổi giận.
Sau đó không lâu, tên binh tu Huyết tộc kia sau khi chỉnh đốn lại giết trở lại, kiếm tu sảng khoái nghênh chiến, một trận đại chiến kinh thiên động địa lại bùng nổ, kết quả vẫn là kết thúc bằng một trận hòa.
Mà kiếm tu trở về, tâm tình rất tệ, liền nhục mạ Dực tộc và mấy tên Dung Đạo hay đi cùng hắn để trút giận.
Lại mấy ngày sau, khi hai vị cường giả này lần thứ ba đại chiến nổ ra, bên cạnh Tinh Uyên chi môn vẫn chưa mở ra, Dực tộc bỗng nhiên đưa mắt nhìn, hướng mấy người Dung Đạo có quan hệ tốt với hắn nháy mắt ra hiệu, rồi dưới sự hướng dẫn của hắn, mấy vị Dung Đạo này nhao nhao đứng dậy, chạy về một phía.
Những Dung Đạo còn lại nhìn nhau, không hiểu rõ lắm, cũng không biết Dực tộc và các Dung Đạo khác muốn làm gì.
"Đạo huynh, chúng ta thật muốn đi đầu quân cho Huyết tộc binh tu kia sao?" Bên cạnh Dực tộc, một Ma tộc đi theo hắn hỏi.
Dực tộc nói: "Đương nhiên! Ta biết các ngươi đang kiêng kỵ điều gì, nhưng nói thật với các ngươi, lúc trước giao đấu với Huyết tộc kia, ta ngăn cản huyết hải, thật ra hắn có thể giết ta, nhưng hắn không làm như vậy, mà là giữ lại mạng sống cho ta, chỉ riêng điểm này, hắn đã thích hợp làm người chủ trì hơn kiếm tu."
Sau khi may mắn sống sót hôm đó, hắn đã có ý nghĩ này.
Kiếm tu thực lực đúng là rất mạnh, nhưng gã này đầu óc có vấn đề, nếu cứ ở dưới trướng hắn, chắc chắn sẽ có ngày hắn nổi điên giết mình, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ai nói giúp mình.
Nhưng cách làm của binh tu lại khiến hắn nhận ra, Huyết tộc này hiểu quy củ, hôm đó không giết mình không phải vì hắn không giết được, mà là muốn giữ mạng mình, hỗ trợ xâm lấn tinh không.
Có thể nói, binh tu nhắm vào thân phận người chủ trì Tinh Uyên chi môn lần này, so ra thì cường giả như vậy đáng để đầu quân theo hơn là cứ đi theo kiếm tu, suốt ngày nơm nớp lo sợ.
Mà những việc làm trước đó của kiếm tu đã khiến tất cả Dung Đạo chia làm hai phe, hắn chỉ lôi kéo được mấy người Dung Đạo tương đối thân thiết với mình, còn những người khác, hắn không hề nhắc tới.
Lúc này Nhân tộc kiếm tu và Huyết tộc binh tu đang giao chiến ác liệt, đúng là thời cơ tốt để bọn họ rời đi.
Đi vòng một vòng lớn, đợi Dực tộc dẫn mấy Dung Đạo quay trở lại từ một hướng khác, thì trận đại chiến bên này đã kết thúc.
Dực tộc trải thần niệm ra, rất nhanh đã tìm thấy khí tức của Huyết tộc binh tu cách đó không xa.
Một lát sau, hắn dẫn mấy người Dung Đạo đến trước mặt binh tu này, nói rõ ý định của mình.
"Ồ? Các ngươi muốn đầu quân cho ta?"
Huyết tộc binh tu tỏ vẻ hơi phấn khởi, nhưng trong lòng thì mừng thầm kế hoạch... thành công một nửa!
Huyết tộc binh tu này dĩ nhiên là Lục Diệp, việc ngụy trang thành Huyết tộc với hắn không khó, còn Nhân tộc kiếm tu bên kia dĩ nhiên là phân thân.
"Vâng, xin đạo huynh đừng chê." Dực tộc nghiêm túc nhìn hắn, không lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm gì, đối phương nếu muốn giết thì lần trước đã không tha cho mình.
"Thực lực của Nhân tộc kiếm tu kia cũng không tệ, vì sao các ngươi lại muốn phản bội hắn?" Lục Diệp cố ý tỏ vẻ không hiểu, hỏi.
Dực tộc thở dài: "Thực lực của hắn tuy không tầm thường, nhưng đầu óc hình như có chút vấn đề, động một tí là đánh chửi, ra tay giết người, chúng ta đi theo hắn thật sự không có chút cảm giác an toàn nào."
"Thì ra là vậy!" Lục Diệp gật đầu, bên cạnh hắn cách đó không xa, Tô Yên cúi đầu, mái tóc vàng che đi nụ cười nhẫn nhịn của nàng.
"Nếu vậy, sau này các ngươi cứ theo ta."
Dực tộc mừng rỡ, cùng với mấy người Dung Đạo khác vội vàng chắp tay thi lễ: "Đa tạ đạo huynh."
Cùng lúc đó, ở một bên khác, phân thân đang nổi cơn thịnh nộ, không ngừng chửi mắng, khiến những Dung Đạo ở lại câm như hến.
Bọn họ thật không ngờ, Dực tộc lại đi đầu quân cho Huyết tộc binh tu kia.
Quan trọng là, Dực tộc quá không tử tế, lúc đi cũng không nói rõ tình hình với bọn họ, nếu nói rõ thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ đi theo.
Tuy những ngày này phân thân đối với bọn hắn cũng không tệ lắm, nhưng đúng như Dực tộc nói, gã này đầu óc có vấn đề, đi theo bên cạnh hắn thật không có cảm giác an toàn, có chỗ tốt hơn để đi, đương nhiên phải đi.
Có lẽ Dực tộc không lôi kéo bọn hắn, rõ ràng là đối bọn hắn có oán giận.
Nhưng việc này không trách được bọn hắn, kiếm tu bên kia nhiều lần chia cho bọn hắn đạo cốt, chẳng lẽ bọn hắn còn muốn cự tuyệt sao? Bọn hắn cũng phải có gan làm việc đó mới được!
Lúc này đối mặt với cơn thịnh nộ của kiếm tu, không ai dám mở miệng nói chuyện, sợ bị liên lụy.
Trên phù lục, Lục Diệp cùng Dực tộc cùng các Dung Đạo khác đang ngồi ngay ngắn, bàn bạc kế hoạch lớn.
Tô Yên như một thị nữ, đứng phía sau hắn, không nhúc nhích.
"Kiếm tu kia thực lực rất mạnh, chỉ dựa vào một mình ta không bắt được hắn." Lục Diệp lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Dực tộc nói: "Chúng ta có thể hỗ trợ, mặt khác những Dung Đạo còn lại đi theo hắn, cũng chưa hẳn là một lòng với hắn, đến lúc đó đạo huynh vung tay hô gọi, ắt sẽ có người quy hàng, chuyện lớn như thế này đều có thể làm được."
Lục Diệp lắc đầu nói: "Nếu là trước hôm nay, có lẽ được, nhưng các ngươi đã đến đây rồi, thì không được nữa."
Dực tộc không hiểu: "Vì sao vậy?"
Lục Diệp mỉm cười nhìn hắn: "Mấy Dung Đạo còn lại, quan hệ với các ngươi cũng không tốt lắm phải không? Các ngươi không dẫn bọn họ theo cùng, dù xuất phát từ nguyên nhân gì, thì giờ phút này bọn họ đều đã ghi hận các ngươi, làm sao có thể cùng các ngươi đồng tâm hiệp lực, bọn họ bây giờ chắc chắn hận không thể tranh thủ thời gian tìm cơ hội giết các ngươi!"
Dực tộc cùng các Dung Đạo khác nghe vậy, đều chìm vào suy nghĩ.
Một lát sau, Dực tộc gật đầu: "Đạo huynh nói đúng."
Không nói đến chuyện khác, lần này coi như bọn hắn đã bỏ rơi mấy Dung Đạo kia, giờ phút này mấy vị kia chắc chắn đang đối mặt với cơn giận của kiếm tu, trong lòng ấm ức, sao có thể không hận bọn hắn.
Hơn nữa mấy ngày nay, kiếm tu đối với bọn hắn quả thật coi như không tệ.
Trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục, Huyết tộc binh tu này so với kiếm tu, nhìn thấu lòng người hơn nhiều.
"Đi thu phục những Nhập Đạo kia đi, nói cho bọn hắn biết, không thần phục, sẽ chết!" Lục Diệp ra lệnh.
Dực tộc suy nghĩ một chút: "Đạo huynh muốn dùng ưu thế về số lượng để giải quyết bọn hắn!"
"Đây là biện pháp đơn giản nhất." Lục Diệp nói.
Dực tộc gật đầu: "Giao cho chúng ta."
Không giống với số lượng ít ỏi của Dung Đạo bọn họ, Nhập Đạo tụ tập ở đây đông vô kể, ngày thường cũng không có gì ràng buộc bọn hắn, nên bọn hắn vẫn luôn ở trong loạn chiến.
Nhưng nếu có Lục Diệp dẫn đầu, Dực tộc cùng các Dung Đạo khác phụ tá, thì muốn trong thời gian ngắn tập hợp được một đội quân Nhập Đạo, cũng là có thể.
Đội quân này không cần quá mạnh, chỉ cần có quy mô nhất định, tự nhiên sẽ thu hút thêm nhiều Nhập Đạo gia nhập.
Bởi vì trong tình thế này, không gia nhập sẽ không có sức cạnh tranh, dù là vì tự vệ, những Nhập Đạo lẻ loi kia cũng sẽ bị ép phải đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Chỉ cần thống nhất được nhóm Nhập Đạo này, kiếm tu bên kia sẽ không còn sức chống cự, đừng thấy hắn giết Nhập Đạo dễ dàng, trong thời gian này thu hoạch lớn, đó là vì Nhập Đạo rất phân tán, không tập hợp lại, nếu như nhiều Nhập Đạo thật sự tập hợp, hóa thành một đội quân, kiếm tu kia dù thực lực mạnh hơn cũng sẽ kết thúc bi thảm.
Cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi mà thôi.
Đây là một đạo lý rất đơn giản, Dực tộc cùng các Dung Đạo khác không phải không nhìn ra, nhưng muốn làm được, nhất định phải có một Dung Đạo đỉnh cao như Lục Diệp dẫn đầu.
Ngay cả Dực tộc, một Dung Đạo cửu trọng, cũng không đủ tư cách.
Bọn người Dực tộc có tu vi Dung Đạo nhanh chóng hành động. Chúng vừa ra mặt, mọi chuyện trở nên rất đơn giản. Bất cứ Nhập Đạo nào bị chúng tìm đến đều chỉ có hai con đường: gia nhập hoặc là chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận