Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2170: Đem hắn bức đi ra (length: 12117)

Bên trong tấm giáp này có một không gian mù sương.
Không gian không lớn, nhưng bên trong lại có rất nhiều đường vân kỳ diệu trải ra, lít nha lít nhít khắp không gian, tựa như trận pháp, nhưng lại có gì đó khác biệt.
Ba vị trí hẻo lánh, có ba thân ảnh ngồi ngay ngắn, đều là Trùng tộc!
Lục Diệp chỉ dò xét sơ qua liền biết ba Trùng tộc này đã chết.
Bọn hắn trông không có bất kỳ thương thế nào, nhưng sinh cơ hoàn toàn không còn.
Lục Diệp nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thần niệm khẽ động, cuốn lấy ba thi thể, đưa ra khỏi không gian trong tấm giáp.
Sờ thử, ba thi thể vẫn chưa lạnh hẳn, nghĩa là chúng mới chết không lâu.
Xem ra, ba Trùng tộc này có thể đã chết cùng lúc với tên Trùng tộc tu sĩ bị hắn giết.
Rút Bàn Sơn Đao, phá vỡ thân thể ba Trùng tộc, hắn nhanh chóng lấy ra được năm khối đạo cốt từ mỗi thi thể, tổng cộng mười lăm khối.
Điều này chứng tỏ, cả ba Trùng tộc này đều có thực lực chín đạo.
Tấm giáp chắc chắn là Đạo khí, hơn nữa phẩm chất cực cao, vậy tại sao lại có Trùng tộc ở bên trong? Tại sao chúng lại chết cùng lúc với tên Trùng tộc tu sĩ kia?
Trong lòng Lục Diệp mơ hồ có một suy nghĩ.
Muốn kiểm chứng suy nghĩ này, hắn phải thử.
Lục Diệp ngưng tụ ra phân thân Thiên Phú Thụ, rồi đưa tấm giáp qua.
Phân thân nhận lấy, không chút do dự dán tấm giáp lên ngực.
Khoảnh khắc tiếp xúc, tấm giáp như sống dậy, đột nhiên mọc ra những xúc tu nhỏ, đâm vào ngực phân thân.
Cơn đau dữ dội truyền đến, như bị khoét tâm, phân thân vẫn bất động, cẩn thận cảm nhận xem tấm giáp có biến hóa gì không.
Thật bất ngờ, tấm giáp không những không hề thay đổi, mà còn không tăng cường thực lực cho phân thân.
Lục Diệp chớp mắt mấy cái, mơ hồ cảm thấy, sự tăng cường thực lực của Đạo khí này có lẽ liên quan trực tiếp đến tu sĩ được thu nhận bên trong.
Nếu không, tên Trùng tộc tu sĩ kia đã chẳng việc gì phải thu ba tộc nhân chín đạo vào trong tấm giáp.
Nếu vậy....
Phân thân đưa tay gỡ tấm giáp ra khỏi ngực, máu tươi lập tức chảy đầm đìa.
Bản tôn nhận lấy tấm giáp, dán lên ngực mình.
Qua lần thử vừa rồi, đã xác định tấm giáp bản thân không có nguy hiểm, Lục Diệp đương nhiên không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì xấu.
Sau khi dán tấm giáp xong, Lục Diệp khẽ động thần niệm, cuốn lấy phân thân, thu vào không gian trong tấm giáp, đặt vào một góc nơi ba Trùng tộc kia từng ngồi.
Ngay sau đó, Lục Diệp khẽ nhướn mày.
Lần này hắn rõ ràng có cảm giác khác lạ, vội vàng thôi động đạo lực, hơn nữa trực tiếp thôi động đến cực hạn của bản thân.
Trước kia, đây chính là cực hạn của hắn, nhưng lúc này, hắn rõ ràng cảm nhận được từ tấm giáp trên ngực có thêm một luồng lực lượng, giúp hắn khống chế được nhiều đạo lực hơn.
Nhưng luồng lực lượng được bổ sung này... không nhiều, dường như chỉ có một đạo chi lực.
Điều này không đúng.
Tên Trùng tộc tu sĩ chín đạo, dưới sự gia trì của Đạo khí, có thể phát huy gần hai mươi đạo lực lượng, sự tăng cường vô cùng khủng bố.
Sao đến lượt mình lại nhỏ bé như vậy?
Càng nghĩ, Lục Diệp càng cảm thấy tình huống này chỉ có hai khả năng.
Một là số lượng người không đủ, từ tình huống trước đó, tấm giáp cần thu nhận ba người mới có thể phát huy uy năng của Đạo khí, mình chỉ có một phân thân, vẫn còn thiếu hai người.
Còn một khả năng nữa...
Bản thân ta có thể khống chế đạo lực quá nhiều, Đạo khí này có thể mang tới sự tăng lên có hạn.
Nói cách khác, chính là ta quá mạnh, Đạo khí này đối với người bên ngoài hữu dụng, đối với ta lại chẳng có tác dụng lớn gì.
Nếu như là loại tình huống trước, vậy còn có biện pháp giải quyết, chỉ cần kiếm đủ ba người là được.
Nhưng nếu như là loại sau....
Có thể tăng lên gần mười đạo chi lực Đạo khí, đối với Lục Diệp bây giờ cũng là có sự trợ giúp to lớn, cứ việc mới tới Ban Lan, đối với Đạo khí không hiểu nhiều, nhưng hắn cũng có thể ngờ tới, Đạo khí phẩm chất như này phóng nhãn toàn bộ tinh không e rằng cũng không có mấy món.
Nếu như không thể dùng mà nói, vậy thì thật đáng tiếc.
Hay là phải nghĩ biện pháp nghiệm chứng một chút.
Đi bắt mấy tu sĩ Trùng Huyết hai tộc rõ ràng không thực tế, việc này cần người ta chủ động phối hợp, Trùng Huyết hai tộc chắc chắn sẽ không phối hợp với mình.
Trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp nào quá tốt.
Đem phân thân từ giáp phiến trong không gian phóng xuất, cẩn thận cảm thụ một chút, giáp phiến đó khảm tại chỗ ngực, cũng vừa vặn, Lục Diệp dứt khoát không để ý đến nó.
Bây giờ quay đầu lại nhìn, việc mình trước đó chém giết tên Huyết tộc có lợi trảo Đạo khí, khẳng định là bại lộ, phụ cận tất nhiên có nhãn tuyến của Trùng tộc.
Bởi vì nguyên nhân này, nên mình mới để Trùng Mẫu để mắt tới, có những việc tiếp sau, nếu không mình một tên Nhập Đạo bừa bãi vô danh, làm sao có thể để Trùng Mẫu phí tâm khổ tứ đến vậy?
Mà sau khi mình chém giết tên tu sĩ Trùng tộc đó, thu được giáp phiến Đạo khí, Trùng Mẫu khẳng định sẽ càng coi trọng mình.
Lục Diệp thở dài.
Hắn kỳ thật đã rất cẩn thận, trong khoảng thời gian này chém giết Trùng tộc, cũng sẽ không bộc lộ quá nhiều thực lực, chỉ sợ Trùng tộc trước khi chết nhìn thấy hình ảnh ngắn ngủi truyền về cho Trùng Mẫu, khiến Trùng Mẫu nghi ngờ.
Vẫn có một số việc cuối cùng không thể tránh khỏi.
Làm đến mức này, hắn lại phải sửa đổi dung mạo, thậm chí ngay cả Bàn Sơn Đao cũng được cất giấu, miễn cho để Trùng Mẫu phát hiện mánh khóe.
Đối với an toàn của mình, những ngụy trang này vẫn rất cần thiết, hắn cố nhiên mạnh hơn Nhập Đạo bình thường rất nhiều, nhưng đối với Dung Đạo, vẫn còn có chỗ khiếm khuyết.
Lần này Trùng Mẫu điều hành đại quân vây quét thất bại, thậm chí ngay cả giáp phiến Đạo khí đều tổn hao, Lục Diệp dám chắc chắn, một khi mình lại bị phát hiện tung tích, Trùng tộc bên kia thế nào cũng sẽ dùng đến Dung Đạo.
Phải cẩn thận làm việc!
Gần đây, toàn bộ chiến khu trở nên náo nhiệt vô cùng, bởi vì Trùng Huyết hai tộc trước đó khởi động đại quân, Nhân tộc cùng Cự Nhân tộc một bên cũng bắt đầu chặt chẽ liên thủ, giao tranh và chém giết so với trước đây muốn náo nhiệt hơn nhiều.
Trong hoàn cảnh này, Lục Diệp sửa đổi dung mạo, hành sự cẩn thận, ngược lại cũng có một chút thu hoạch.
Hắn không còn dám bộc lộ quá nhiều thực lực, thường thường chỉ dùng mười hai đạo lực lượng làm việc, thực lực như vậy tuy rằng cũng coi như tinh nhuệ, nhưng chung quy không quá dễ thấy.
Nhiều lần, Lục Diệp rõ ràng có năng lực toàn diệt một đội ngũ địch quân, lại bất đắc dĩ phải từ bỏ.
Tốc độ tăng lên thực lực lập tức chậm lại, trọn vẹn hai tháng, mới chỉ tăng lên hai đạo mà thôi.
Nhưng so với thu hoạch của hắn trong Thâm Uyên, cuối cùng vẫn tốt hơn nhiều.
Lam Thủy Chiến Tinh, phủ trấn thủ.
"Vẫn chưa tìm thấy sao?" Tử Anh hỏi.
Tên tu sĩ tiếu tham kia vẻ mặt hổ thẹn: "Không phát hiện."
Hai tháng nay, hắn vẫn luôn phụng mệnh tìm kiếm bóng dáng tên tu sĩ Nhân tộc bằng sức một mình giết ra khỏi trùng vây đó, đáng tiếc không có chút tiến triển nào, từ hôm đó trở đi, người kia giống như hoàn toàn biến mất.
"Đại nhân, có thể nào đã chết?" Hắn hỏi.
Tử Anh lắc đầu: "Nếu hắn chết thật, Trùng Huyết hai tộc sẽ không từng bước ép sát như thế, bọn chúng cũng đang tìm người kia, tiếc là vẫn chưa tìm được."
"Vậy thì chỉ có một khả năng, hắn không biết trốn ở nơi nào chữa thương." Vị tu sĩ họ Tiếu phỏng đoán, hai tháng trước cuộc vây quét quy mô lớn như vậy, dù có thể thoát ra khỏi vòng vây trùng tộc, chắc chắn cũng bị thương không nhẹ.
Bị thương thì dĩ nhiên là phải chữa thương.
Tử Anh im lặng, cho đến nay nàng vẫn rất ngạc nhiên, người Nhân tộc kia rốt cuộc đã làm gì, mà có thể gây ra phản ứng dữ dội như vậy từ quân địch.
Qua nhiều năm như vậy, chưa có Nhập Đạo nào có bản lĩnh này.
Tinh cầu Huyết Vân là chiến tinh của Trùng Huyết hai tộc.
Nơi trọng yếu của chiến tinh đã sớm bị tàn phá, các đường hầm bốn phương tám hướng chằng chịt, thi thoảng có bóng dáng của Trùng Huyết hai tộc qua lại.
Toàn bộ tinh cầu này, dường như đã bị cải tạo thành một tổ trùng khổng lồ.
Lúc này, một bóng người đang di chuyển trong đường hầm, dọc đường đi qua, các tu sĩ Trùng Huyết hai tộc đều cung kính hành lễ.
Không sai, đây chính là Phi Liêm, Dung Đạo Huyết tộc, người trấn giữ tinh cầu Huyết Vân, địa vị của nó tương đương với Tử Anh bên Lam Thủy.
Đi một mạch đến vị trí trung tâm của tổ trùng.
Trong màn sương mù mịt vô biên, ẩn hiện một thân ảnh khổng lồ nằm vắt ngang, tựa như một ngọn núi thịt, rất nhiều bóng dáng Trùng tộc đang bận rộn xung quanh ngọn núi thịt này. Trong không gian tràn ngập một mùi hôi thối khó tả.
Dù đã đến đây vô số lần, Phi Liêm vẫn nhíu mày, nín thở.
"Trùng Mẫu." Phi Liêm nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ta biết ngươi muốn gì." Một giọng nói vang lên, nghe giòn tan đến rợn người, chỉ bằng giọng nói thôi cũng đủ khiến người ta tưởng tượng ra hình ảnh một tuyệt thế giai nhân phong tình vạn chủng.
Nhưng nói ra câu này, lại là cái thân ảnh núi thịt khổng lồ xấu xí kia.
Trùng Mẫu của tổ trùng, giống như Phi Liêm, có tu vi Dung Đạo, hơn nữa tu vi còn có vẻ nhỉnh hơn Phi Liêm một chút.
Nhưng bởi vì đặc tính của Trùng Mẫu, nó vĩnh viễn không thể rời khỏi tổ trùng, cả đời đều bị vây hãm ở đây, sinh mạng của nó gắn liền với tổ trùng.
"Hai tháng rồi, vẫn chưa có tung tích của người Nhân tộc kia, hơn nữa... Tỳ Phù không rõ tung tích, ngươi phải biết, đây không chỉ là một kiện Đạo khí đứng đầu, mà còn liên quan đến việc thăm dò di tích, thậm chí liên quan đến tương lai của hai tộc chúng ta!"
Trùng Mẫu im lặng một lúc, rồi mới đáp: "Cách bố trí trước đó là sai lầm của ta, không ai ngờ người Nhân tộc kia lại mạnh mẽ như vậy, ngay cả những dũng sĩ tinh nhuệ nhất của Trùng tộc ta cũng không phải đối thủ."
"Bây giờ nói những điều này cũng vô ích." Phi Liêm thần sắc bình tĩnh, không biểu lộ hỉ nộ, "Việc cấp bách là phải đoạt lại Tỳ Phù."
"Tỳ Phù rơi vào tay Nhân tộc, chắc chắn đã được đưa về tinh cầu chính của họ."
"Không." Phi Liêm lắc đầu, "Gần đây ta quan sát thấy, doanh trại của Nhân tộc bên kia hoạt động rất sôi nổi, rõ ràng là đang tìm kiếm điều gì đó, cho nên Tỳ Phù rất có thể chưa bị đưa về tinh cầu chính, người Nhân tộc kia vẫn còn trốn ở đâu đó trong chiến khu."
Trùng Mẫu suy nghĩ cẩn thận, thấy quả thực là như vậy, cũng không phải là nó không đủ thông minh, mà là vì có quá nhiều thứ cần phải chú ý, dẫn đến tinh lực bị phân tán, phải biết mỗi một Trùng tộc được sinh ra trong tổ trùng này đều có thể là mắt của nó, mỗi ngày nó phải xử lý vô số thông tin.
"Ngươi muốn làm gì?" Trùng Mẫu hỏi.
"Ép hắn ra mặt!"
"Cụ thể là?"
"Dốc toàn lực, tấn công tinh cầu của họ!" Trên mặt Phi Liêm hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Trùng Mẫu suy nghĩ một chút, đáp: "Là một biện pháp tốt, nhưng ngươi và Tử Anh thực lực ngang nhau, cho dù người kia thật sự bị ép ra mặt, thì làm sao ngươi có thể đảm bảo đánh bại Tử Anh, đoạt lại Tỳ Phù?"
Đầu tháng, vẫn như mọi khi xin phiếu đề cử hàng tháng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận