Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 123: Các Ngươi Có Linh Đan Không???

Chương 123: Các Ngươi Có Linh Đan Không???
Biến cố xảy ra nhanh như chớp, khiến bốn người Huyền môn trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ cứ cho rằng lần này mình chắc chắn phải chết, ai ngờ phía sau lại xuất hiện thiếu niên cưỡi hổ trắng nọ, sau đó ngay lần đối mặt đầu tiên hắn đã chém giết tu sĩ cảnh giới tứ tầng của đối phương.
Bọn họ đang kinh ngạc nhưng Lục Diệp lại không ngừng nghỉ.
Trong nháy mắt bụi bặm dưới chân tung lên, hắn lại giết tới tu sĩ cảnh giới tam tầng vừa đâm hắn một kiếm kia.
Rõ ràng là đối phương đang vô cùng hoảng hốt vì sư huynh nhà mình bị giết, bởi vậy lúc đối mặt với một đao đánh tới trước mặt của Lục Diệp, người này chỉ theo bản năng giơ ngang kiếm ngăn cản.
Nhưng trường kiếm kia lại vang lên một tiếng đứt đoạn!
Kỳ thực, không phải tu sĩ cấp thấp nào cũng có linh khí. Trong khi đó, chỉ linh khí mới có thể ngăn cản trường đao được gia trì Phong Duệ một chút, nếu là phàm khí hoàn toàn không cản được.
Lưỡi đao sắc bén cắt xuống từ sống mũi đối phương, phá vỡ gò má, kéo ra một vết thương dài cả thước ở ngực và bụng, máu tươi cùng nội tạng trào ra. Tận lúc này, tu sĩ nọ mới phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lục Diệp lạnh lùng giơ đao chém gã ngã nhào xuống đất.
Người thứ hai!
Giờ phút này, tu sĩ cảnh giới tam tầng còn sót lại đang kịch chiến cùng Hổ Phách, vừa rồi khi Lục Diệp cưỡi Hổ Phách đánh tới, hắn lập tức tập trung vào tu sĩ tứ tầng của đối phương, còn Hổ Phách nhào về phía tu sĩ cảnh giới tam tầng khác.
Dường như Hổ Phách không phải là đối thủ của người ta, bị tu sĩ cảnh giới tam tầng kia chém cho không ngừng cuồng hống, hổ gầm rung trời.
Thế nhưng khi Lục Diệp gia nhập vào, thế cục lại hoàn toàn khác biệt, đều là cảnh giới Linh Khê tam tầng, nhưng sức chiến đấu của hắn cao hơn không chỉ một chút xíu so với đối phương, lại có hổ lớn ở một bên phối hợp, đã nhanh gọn chém giết đối phương tại chỗ.
Hổ Phách chưa hết giận, còn há miệng cắn đứt cổ ngươi kia, máu tươi ấm áp phun lên mặt nó, khiến thoạt nhìn nó càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Kịch chiến lắng lại, ba người Cửu Tinh tông đều chết, mà cả trận chiến đấu trước sau không quá mười hơi thở, tốc độ nhanh tới mức bốn người Huyền môn cũng không phản ứng kịp.
Chờ đến khi bốn người Huyền môn phục hồi lại tinh thần, Lục Diệp bên kia đã thu thập xong chiến lợi phẩm, xoay người lên lưng hổ, nhanh chóng rời đi.
"Vừa rồi... Hắn..."
Trong nhóm bốn người, có một thiếu nữ lắp bắp một câu, ngay cả đồng bạn cũng không hiểu rõ nàng muốn nói cái gì.
Những cảnh tượng nhìn thấy vừa rồi đã tạo nên trùng kích quá lớn với bọn họ.
Lục Diệp không thể giấu chuyện mình là tu sĩ cảnh giới Linh Khê tam tầng, trong bọn họ cũng có hai người cảnh giới Linh Khê tam tầng, nhưng không một ai ngờ nổi, một tu sĩ cảnh giới Linh Khê tam tầng lại có năng lực mang tính xâm lược cường đại như vậy, chỉ trong mười hơi thở đã giết ba đối thủ mà bọn họ khó có thể chống lại được, thậm chí một người trong đó còn là tu sĩ cảnh giới Linh Khê tứ tầng!
Đây xem như vượt cảnh giết địch, thông thường chỉ có đệ tử xuất thân từ đại tông môn mới có thể làm được.
Có thể xác định nếu thiếu niên cưỡi hổ vừa rồi muốn xuống tay với bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ chết nhanh hơn ba người Cửu Tinh tông kia.
Ngay khi bọn họ thất thần, con hổ đã đi xa kia bỗng nhiên chuyển hướng, chạy về phía bọn họ.
Tráng hán khôi ngô cảnh giới tam tầng kia biến sắc, vội vàng bảo vệ ba vị sư đệ sư muội ở phía sau, cảnh giác nhìn về phía trước.
Trong chốc lát, Hổ Phách dừng ở trước mặt bốn người, Lục Diệp ngồi ngay ngắn trên lưng hổ, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, khoảng cách không tới năm trượng.
Cảm giác áp bách cường đại làm cho ngực nữ tu trong đội ngũ kia phập phồng, có chút không thở nổi.
"Các ngươi có linh đan không?" Thiếu niên trên lưng hổ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"A... Có!" Tráng hán khôi ngô vội vàng đáp một tiếng, "Ngươi muốn?”
Lục Diệp gật đầu: "Ta cần linh đan.”
Tráng hán khôi ngô vội vàng cởi bỏ túi trữ vật bên hông mình, mở khóa cấm chế ra, sau khi suy nghĩ một chút, lại thấp giọng nói với ba vị sư đệ sư muội: "Đưa linh đan của các ngươi cho ta.”
Ba người nào dám phản bác, đồng loạt từ lấy linh đan trong túi trữ vật của mình ra, luống cuống tay chân giao vào trong tay tráng hán khôi ngô.
Tráng hán khôi ngô lại lấy đồ đạc của mình từ trong túi trữ vật ra, chuyển vào túi trữ vật của người khác.
Rất nhanh, gã đã ném túi trữ vật chứa linh đan về phía Lục Diệp, hắn đưa tay bắt lấy.
"Đa tạ." Lục Diệp nói một tiếng, ném chiến lợi phẩm lúc trước thu thập được ra, Hổ Phách chuyển phương hướng, lần thứ hai rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng Lục Diệp biến mất, bốn người Huyền môn mới đồng loạt thở ra một hơi, vừa nãy Lục Diệp trở về tìm bọn họ muốn linh đan, bọn họ còn tưởng sẽ bị cướp.
Kỳ thực, dù đối phương muốn cướp thật, bọn họ cũng chỉ có thể véo mũi thừa nhận, chưa nói đến chuyện bọn họ không phải là đối thủ của Lục Diệp, nói sao đi chăng nữa hắn cũng có ân cứu mạng bọn họ.
Tính mạng của mình chắc chắn sẽ quan trọng hơn linh đan, lúc tráng hán khôi ngô kia ném linh đan cho Lục Diệp, gã đã nghĩ xong lý do, chuẩn bị dùng linh đan làm lễ cảm ơn một phen.
Ai ngờ Lục Diệp lại không lấy không, ngược lại còn ném chiến lợi phẩm vừa rồi lại cho bọn họ.
Bốn người Huyền môn nhìn ba túi trữ vật, hai thanh linh khí cấp thấp, một tấm lá chắn nhỏ rách nát trên mặt đất, nhất thời trầm mặc không biết nói gì.
Tính toán một chút, bốn người phát hiện chẳng những bọn họ không thua thiệt, thậm chí còn kiếm được một khoản nhỏ... Ai nấy đều có chút dở khóc dở cười.
Tráng hán khôi ngô khom lưng nhặt đồ vật trên mặt đất lên, hơi trầm ngâm rồi quyết đoán nói: "Trở về trụ sở!”
Gần như cả mấy người bọn họ đều mang thương tích, nhưng quan trọng nhất là không còn linh đan trên người, khó có thể chống đỡ được chiến đấu kế tiếp.
Theo tình huống trước mắt, bọn họ cần phải trở về trụ sở nghỉ ngơi hồi phục một phen mới là lựa chọn sáng suốt nhất, hơn nữa bọn họ cũng không có năng lực mở túi trữ vật của tu sĩ Cửu Tinh tông ra, chỉ có quay về trụ sở, nộp lên trên mời các trưởng bối bản tông hỗ trợ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận