Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2366: Mượn một nhóm Đạo khí (length: 12082)

Ngươi cần gì?" Sau nhiều lần cân nhắc, giọng nói của Trùng Mẫu từ trong Trùng Hoàng tinh truyền ra.
"Ta muốn mượn các ngươi một nhóm Đạo khí!" Lục Diệp nói rõ mục đích.
Mượn? Trùng Mẫu biết đây căn bản không phải mượn, mà là cướp trắng trợn, nhưng nàng cũng chẳng có tâm trạng nào để ý.
"Không biết các hạ muốn mượn bao nhiêu?" Trùng Mẫu chậm rãi hỏi.
"3000 Đạo khí!"
"Không thể nào!" Trùng Mẫu lập tức từ chối. 3000 Đạo khí, tên Nhân tộc này thật to gan. Tuy Trùng tộc và Huyết tộc cũng có thể luyện chế Đạo khí, nhưng khả năng luyện khí của chúng kém xa Nhân tộc, nên số lượng Đạo khí tích lũy được trong nhiều năm cũng không nhiều bằng Nhân tộc.
Nhân tộc có thể điều động 3000 Đạo khí mà không ảnh hưởng quá lớn đến đại cục, còn nếu Trùng tộc và Huyết tộc điều động 3000 Đạo khí, hậu quả chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.
Trùng Mẫu biết không thể phản kháng, nên muốn mặc cả trước.
"Ba ngày sau ta sẽ quay lại, thiếu một món, lấy mạng một tên Dung Đạo của các ngươi để bù!" Lục Diệp lười nói nhảm với nó. Hắn lần này chẳng cần phải thương lượng gì với Trùng tộc và Huyết tộc, chỉ đơn thuần là đưa ra một thông báo.
Nhân tiện, cũng mượn việc này để hai tộc biết trong Ban Lan này, ai mới là chủ nhân.
Nói xong, Lục Diệp lập tức rời đi.
Một đám cường giả Dung Đạo nhìn theo nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đợi đến khi bóng dáng Lục Diệp biến mất khỏi tầm mắt, mới có một Dung Đạo đỉnh phong uất ức gầm lên: "Tên Nhân tộc này… quá đáng!"
Nói thiếu một món sẽ lấy mạng một tên Dung Đạo để bù, đây chẳng phải là không coi Trùng tộc và Huyết tộc ra gì sao?
Nhưng vừa chứng kiến cảnh giết chóc, bọn chúng chưa từng thấy cường giả nào như vậy, trong thời gian ngắn, mười tên Dung Đạo chết thảm khiến người ta khiếp sợ.
Một lát sau, tại một nơi nào đó trong hư không, một con tinh thú kỳ dị giống như một cái hố đen khổng lồ đang trôi nổi chậm chạp. Đôi mắt nó mở to, vẻ mặt đầy hoang mang.
Là tinh thú, nó không có nhiều linh trí, nhưng vì sống đủ lâu nên so với những tinh thú ngây ngốc bình thường vẫn hơn một chút. Nói đơn giản là nó có thể suy nghĩ một cách đơn giản.
Ví dụ như, đây là nơi nào?
Làm sao để rời đi?
Tại sao khắp nơi đều đang đánh nhau?
Từ vài năm trước, sau khi nó phát hiện ra một vùng Ban Lan ngũ sắc và lao vào, cuộc sống của nó bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
Không giống như Tinh Uyên, sau khi vào Ban Lan, hầu hết khu vực ở đây đều là chiến trường. Mà nó lại tò mò, hễ có chuyện náo nhiệt là phải đến xem.
Kết quả là nhiều lần tự rước họa vào thân, bị tu sĩ Nhân tộc truy sát…
Bị Trùng tộc và Huyết tộc truy sát…
Bị tu sĩ của Cự Nhân tộc truy sát…
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nó liên tục chạy trốn.
May mắn là tốc độ của nó rất nhanh, ngay cả Dung Đạo cũng không làm gì được nó.
Nhưng suy nghĩ đơn giản của nó mách bảo rằng, không thể tiếp tục như vậy nữa. Tốc độ của nó tuy nhanh, nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Đột nhiên, không gian bên cạnh nổi lên gợn sóng, như mặt hồ yên ả bị ném một hòn đá.
Nó lập tức dừng lại, nhìn về phía bên kia với vẻ ngạc nhiên, sự hoang mang trong mắt biến mất, thay vào đó là sự tò mò vô hạn.
Hình như vẫn chưa nhìn rõ, nó còn di chuyển cơ thể đến gần hơn, gần như dán hai con mắt lồi của mình lên gợn sóng kia.
Mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng bản tính tò mò bẩm sinh khiến nó không thể rời mắt.
Sau đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Nó giật mình, lúc này mới nhớ tới mấy năm gần đây bị đuổi giết khắp nơi, thân thể bắn ra liền muốn bỏ chạy.
Nhưng mà một bàn tay lớn bỗng nhiên xuất hiện, chính xác bóp lấy thân thể của nó.
Nó kịch liệt giãy giụa, trong mắt đầy sợ hãi, có thể mặc dù tình hình như thế, nó cũng chỉ là giãy dụa mà thôi, không có chút ý đồ công kích nào.
Nhờ sự tiện lợi của Ban Lan chi chủ, na di đến đây, Lục Diệp khẽ nhếch mày, gia hỏa này... thật đúng là con Du Long năm đó hắn gặp phải.
Nó hẳn là đi theo hắn xông vào Ban Lan, chỉ bất quá lúc trước từ Ban Lan trở về, hắn liền bắt đầu bế quan xung kích Dung Đạo, sau khi tấn thăng lại vội vàng tìm đường trở về.
Lần này nếu không vô tình phát hiện, thật đúng là không biết nó cũng ở trong Ban Lan.
Phải nói, thực lực con Du Long này thật sự không tệ, lúc bộc phát, chừng hơn 220 đạo lực lượng, ít nhất cũng là Dung Đạo cửu trọng.
Thế nhưng nó dường như không có thủ đoạn công kích, hoặc là nói, căn bản không hiểu công kích.
Hơn 220 đạo lực lượng, trước mặt hắn tự nhiên chẳng là gì, lúc này Du Long trên tay hắn giống như một con lươn giãy giụa, liên tục vặn vẹo thân thể, nhưng thủy chung không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Quả nhiên giống như lời đồn, Du Long tính tình ôn hòa, chỉ là cái ôn hòa này cũng quá mức rồi.
Sợ làm nó bị thương, Lục Diệp dứt khoát buông tay.
Một khi thoát khỏi, thân thể Du Long vọt tới, chớp mắt biến mất không thấy!
Lục Diệp cảm giác rõ ràng, chỉ trong nháy mắt, Du Long đã chạy ra ngoài mấy vạn dặm.
Tốc độ kinh khủng!
Cho dù với tốc độ hiện tại của Lục Diệp, so với cũng kém xa, trách không được có thể bình yên sinh tồn ở Ban Lan mấy năm, một mặt là thực lực nó đủ mạnh, mặt khác tốc độ nó rất nhanh, như vậy, trong Ban Lan này, chỉ cần không bị trận pháp trói buộc, nó gần như không gặp nguy hiểm gì.
Đang cảm khái, tiếp theo một cái chớp mắt Lục Diệp liền dở khóc dở cười.
Bởi vì vừa nhìn lên, Du Long vốn đã đi xa không biết tại sao lại quay về, đang núp sau một khối thiên thạch, thò đầu ra nhìn về phía hắn.
Dường như là muốn nhìn xem vừa rồi rốt cuộc là ai bắt được mình!
Vừa rồi nó chỉ lo vùng vẫy, căn bản không thấy rõ dung mạo của Lục Diệp.
Trên đời sao có loại tinh thú như vậy... Lục Diệp phi thường không hiểu.
Đợi nhận ra Lục Diệp, hai mắt to của Du Long sáng lên, sau đó thân hình đong đưa, rất vui vẻ bơi về phía Lục Diệp.
Dù sao trước đây nó cũng từng đồng hành với Lục Diệp một thời gian, xem như người quen cũ.
Nhưng rất nhanh nó lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, thân thể bỗng nhiên dừng lại, do dự.
Lục Diệp vẫy tay với nó, ra hiệu một phen, Du Long lại dường như không hiểu.
Lục Diệp thử tới gần nó, Du Long lại cảnh giác lùi lại, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách nhất định với hắn, hiển nhiên là không muốn trải qua chuyện lúc trước nữa.
Điều này khiến Lục Diệp hơi bất đắc dĩ.
Cho Trùng Huyết hai tộc ba ngày, hắn vốn định nhân cơ hội này thuần phục con Du Long này, gia hỏa này tốc độ quá nhanh, sau này đi đường, nói không chừng có thể dùng đến.
Nhưng hắn không hiểu ngự thú chi pháp, mà lại ngự thú chi pháp cũng không có tác dụng quá lớn với tinh thú.
Cứ như vậy không được, liên tiếp sờ cũng không thể tiếp xúc, còn nói gì đến thuần phục?
Vừa nghĩ, Lục Diệp nảy ra ý hay, thân hình bỗng nhiên từ từ nhạt dần, rồi biến mất không thấy.
Cách đó không xa, Du Long rõ ràng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng chạy đến vị trí Lục Diệp biến mất, trừng hai mắt to tìm kiếm.
Cũng đúng lúc này, thân ảnh Lục Diệp đột ngột xuất hiện trở lại.
Vừa rồi chỉ là tạo ra một lớp ẩn thân phù văn gia trì cho bản thân, đổi lại là bất kỳ tu sĩ nào, chỉ cần thần niệm dò xét ở khoảng cách vừa đủ gần đều có thể nhìn ra trò bịp này.
Du Long hiển nhiên không có bản lĩnh này.
Nó lại giật mình, vội vàng lẩn trốn, nhưng không chịu thực sự đi ra.
Cứ như vậy nhiều lần, Du Long dường như sinh ra chút hiểu lầm, cho rằng Lục Diệp đang trêu chọc mình, sự đề phòng biến mất, ngược lại rất vui vẻ chơi đùa với hắn.
Lúc thì lại gần, đợi Lục Diệp hiện thân, lại cuống cuồng lẩn tránh, vui sướng khôn xiết!
Mấu chốt là tên này mỗi lần lẩn tránh đều ra vẻ thật sự bị giật mình, Lục Diệp cũng không rõ được nó rốt cuộc có đang diễn hay không.
Ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh.
Bên ngoài song tử tinh, vô số cường giả Trùng Huyết hai tộc bày trận chờ đợi.
Không giống lần trước Lục Diệp đột ngột giáng lâm, lần này hai tộc có sự chuẩn bị đầy đủ, tất cả Dung Đạo cường giả có thể điều động đều được điều đến.
3000 Đạo khí, số lượng thật không ít.
Nhưng xét thấy biểu hiện trước đó của Lục Diệp, Trùng Huyết hai tộc lại không dám phản kháng, nên sau khi bàn bạc, chúng đã định ra kế hoạch.
3000 Đạo khí đã điều đến, nhưng Lục Diệp muốn lấy đi cũng không phải chuyện dễ dàng, không qua cửa ải của chúng thì đừng hòng.
Thiên la địa võng đã giăng sẵn, nếu vẫn không thể ngăn cản được tên Nhân tộc kia, vậy chúng cũng chỉ còn cách chấp nhận số phận.
Tất cả Dung Đạo đều đang dò xét bốn phương tám hướng, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể được báo trước.
Thời gian trôi qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục Diệp.
Cho đến một lúc, ánh mắt của các Dung Đạo đang phân tán bên ngoài đều cùng lúc hướng về Trùng Hoàng tinh.
Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, bên trong Trùng Hoàng tinh đột nhiên xuất hiện thêm một đạo khí tức.
Tên Nhân tộc kia đã đến, lại quỷ dị đột phá phòng tuyến của chúng, tiến vào bên trong Trùng Hoàng tinh!
Tại sâu trong trùng sào, Trùng Mẫu đang trấn giữ Trùng Hoàng tinh kinh ngạc nhìn Lục Diệp đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc cũng hiểu hắn đã vào bên ngoài song tử tinh bằng cách nào ba ngày trước.
Bởi vì nó vừa tận mắt chứng kiến cách Lục Diệp hiện thân.
Thủ đoạn thần kỳ như vậy khiến cho bao nhiêu bố trí bên ngoài của Trùng Huyết hai tộc trở thành trò cười!
Gần như theo bản năng, Trùng Mẫu phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thần niệm như thủy triều phun trào, lập tức muốn phát động hồn chiến với Lục Diệp!
Chỉ cần nó có thể phát động hồn chiến, vậy rất nhiều Dung Đạo bên ngoài sẽ có thể xông vào tiêu diệt tên Nhân tộc này, bởi vì khi hồn chiến, tu sĩ không thể khống chế nhục thân.
Thế nhưng, lực lượng thần hồn cuồng bạo như thủy triều lại không thể lay chuyển Lục Diệp dù chỉ một chút, hắn cứ đứng đó mặc cho những con sóng vô hình cuồn cuộn quét qua, tựa như tảng đá vạn năm, bất động.
Trùng Mẫu biết đây là do chênh lệch thực lực quá lớn, đang định thi triển bí thuật liều mạng thì Lục Diệp chậm rãi mở miệng: "U Điệp đã được ta đưa ra Ban Lan, giờ chắc đã tấn thăng Hợp Đạo."
Một câu nói nhẹ nhàng, lại như bàn tay vô hình, trong nháy mắt xoa dịu dòng thủy triều thần hồn đang cuộn trào.
Trùng Mẫu sững sờ.
Kể từ sau thất bại trong đại chiến Hoàng Tuyền năm đó, chúng vẫn luôn tìm kiếm tung tích của U Điệp, tiếc là không có chút manh mối nào, đều cho rằng U Điệp chắc chắn đã dữ nhiều lành ít.
Ai ngờ hôm nay lại nghe được tin tức chấn động như vậy từ miệng Lục Diệp.
Đưa ra Ban Lan, tấn thăng Hợp Đạo!
Một câu ngắn ngủi, lại cho Trùng Mẫu vô tận suy nghĩ.
Rất nhiều ý nghĩ thoáng qua, nó lập tức truyền mệnh lệnh ra ngoài.
Vô số cường giả Trùng Huyết hai tộc đang điên cuồng lao đến đây đều đột ngột dừng lại, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Trùng Mẫu ra lệnh cho chúng đứng yên tại chỗ chờ lệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận