Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2237: Lập trường (length: 11884)

Người lão giả trấn giữ di tích này mặc dù thực lực sẽ không quá mạnh, có thể chung quy là cảnh giới Dung Đạo.
Có thể có liên hệ với hắn, xác suất lớn cũng sẽ là cảnh giới Dung Đạo.
Cô gái nhỏ rất xuất sắc... Lục Diệp có thể nghĩ tới, chỉ có một người!
"Nàng là người nào của lão tiên sinh?" Lục Diệp nhìn về phía trước.
Lão giả mỉm cười: "Xem như đã dạy bảo nàng một thời gian."
Lục Diệp hiểu rõ, dạy bảo một thời gian, ân tình này liền lớn, có thể nói coi như không có danh phận thầy trò, cũng có thực chất thầy trò, tu sĩ đối với loại chuyện này rất xem trọng.
Đang chờ hỏi tiếp, lão giả lại nói: "Ngươi gặp chuyện, nàng rất tự trách, cũng rất lo lắng, muốn cứu viện, nhưng nàng ở vị trí kia ngươi cũng biết, động một chút là ảnh hưởng cả đại cục, không thể tùy tiện hành động."
"Ta minh bạch." Lục Diệp gật đầu.
Thực lực Tử Anh tuy mạnh, nhưng chung quy là trấn giữ một cứ điểm, hơn nữa trong vùng đại chiến như vậy, nàng không có khả năng một mình xông vào trùng sào làm gì, đây không phải là cứu người mà là tìm chết.
Nhất là sau khi Lý Kỳ phản bội, tình hình của tộc Chiến Minh bên phía chiến khu Hoàng Tuyền hẳn là sẽ không quá tốt.
"Tiểu nha đầu nhờ lão phu hỏi ngươi một câu!"
Lục Diệp thấy trên tay hắn vuốt ve một khối lệnh bài, xác nhận trong lúc hai người nói chuyện đã truyền tin tình hình bên này qua, chiến khu Hoàng Tuyền cách nơi này rất xa nên coi như biết được Lục Diệp xuất hiện ở đây cũng không có khả năng chạy tới, chỉ có thể ủy thác lão giả chuyển lời.
"Lão tiên sinh xin cứ nói." Lục Diệp nghiêm mặt.
"Nàng hỏi ngươi, có từng làm chuyện gì có lỗi với Nhân tộc không?"
"Chưa từng!" Lục Diệp lắc đầu.
Lão giả lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt sâu xa.
Mãi một lúc, lúc này mới ấm áp cười một tiếng: "Ngươi bị bắt đi thời gian dài như vậy, rồi lại đột nhiên xuất hiện ở Thiếu Xung chiến tinh, thực lực có biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong mấy ngày liên tiếp chém hai vị Dung Đạo của Huyết tộc và Trùng tộc, lại chưa từng làm tổn hại đến tu sĩ Nhân tộc một chút nào, nói thật, lão phu cũng rất kỳ quái, ngươi bây giờ... Đến cùng là người của Nhân tộc, hay là người của Trùng Huyết hai tộc?"
"Đây cũng là nàng hỏi?"
Lão giả lắc đầu: "Là lão phu tự mình tò mò."
"Ta nếu nói là người của Nhân tộc, lão tiên sinh tin không?"
Lão giả không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Vì vậy nàng để ta chuyển cáo tiểu hữu một câu, khi chưa có nắm chắc lấy được sự tín nhiệm của Nhân tộc Chiến Minh, đừng quay về, mỗi khối lệnh bài khi chế tạo đều lấy máu cùng một đạo thần niệm, những thứ này đều được lưu lại ghi chép ở bản tinh, cho nên dù ngươi dịch dung thay đổi dung mạo, thay đổi tên họ, chỉ cần ngươi lại lộ ra những tin tức này, bản tinh sẽ lập tức biết được."
Lục Diệp bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mình bại lộ nhanh như vậy là vì nguyên nhân này, loại chuyện này hắn thực sự không biết.
"Tiểu hữu mời đi." Lão giả đưa tay ra hiệu.
Lục Diệp không nghĩ ngợi nhiều nữa, bước về phía tế đàn, khi đi qua lão giả, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn thôi.
Đứng trên tế đàn, thôi động đạo lực, thân ảnh biến mất lúc, chỉ có giọng nói truyền vào tai lão giả: "Xin mời lão tiên sinh giúp ta chuyển lời, ta ở trùng sào rất an toàn, không cần lo lắng."
Lão giả vẫn ngồi xếp bằng ở chỗ cũ, mãi một lúc lâu sau, mới đột nhiên đứng dậy, bước lên tế đàn, thôi động đạo lực, thế nhưng tế đàn không có phản ứng gì.
Hắn không khỏi gãi đầu, đây là tình huống gì?
Căn cứ vào đủ loại tình huống trước đó, Lục Diệp không thể nghi ngờ là cảnh giới Dung Đạo, nhưng hắn làm sao vào được di tích, nơi này từ xưa đến nay rõ ràng chỉ có Nhập Đạo mới có thể đi vào.
Hơn nữa hắn vừa rồi đặc biệt chú ý, Lục Diệp không có động tác thừa, đơn giản chỉ là thôi động đạo lực để kích hoạt tế đàn.
Hắn cũng làm như vậy, vì sao lại không vào được?
Không hiểu ra sao...
Lại vào di tích, Lục Diệp nhìn trái ngó phải quan sát một chút.
Lọt vào tầm mắt, thấy cảnh tượng cũng giống như lúc trước hắn tiến vào di tích, nhưng hắn biết, đây đã là một đầu đường hầm khác.
Bước chân tiến lên, rất nhanh tới tòa đại điện thứ nhất, nơi này quả nhiên có tế đàn thông ra bên ngoài.
Tiếp tục đi lên phía trước, đi vào tòa đại điện thứ hai, cũng chính là nơi sâu nhất của di tích, ngước mắt nhìn lên, Lục Diệp nhíu mày.
Pho tượng Cửu Anh mất đi ánh sáng vẫn còn đó, nhưng dưới pho tượng này, thế mà còn có một bóng người đang đứng.
Dường như nhận ra Lục Diệp đến, người kia quay đầu, lộ ra nét mừng rỡ, vội vàng nghênh đón: "Lục huynh!"
"Yến huynh?" Lục Diệp kinh ngạc, "Ngươi làm sao ở... Ngươi đang chờ ta?"
"Đúng vậy." Yến Hồng đi tới trước mặt Lục Diệp không xa rồi đứng lại, "Biết Lục huynh chắc chắn sẽ quay lại, cho nên ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi."
"Một mình ngươi?" Hắn nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng người khác.
Kỳ thật chủ yếu là muốn hỏi xem Hoàng Chi Hoán có cùng hắn tới đây hay không, nhưng nghĩ lại, hắn có giao tình với Yến Hồng, chứ không có giao tình gì với Hoàng Chi Hoán, hôm đó hắn còn đánh người ta ở đây, Hoàng Chi Hoán làm sao còn dám tới?
Yến Hồng biết ý hắn, cười nói: "Hoàng huynh chuẩn bị tấn thăng Dung Đạo, cho nên đang bế quan."
Mấy trăm năm qua, luôn dốc sức thăm dò di tích, vô số lần thất bại, vô số lần bị thương, kết quả vẫn không rõ ràng.
Bây giờ di tích rõ ràng đã được phá giải, tự nhiên không cần thiết phải dừng lại ở Nhập Đạo nữa.
"À đúng rồi!" Yến Hồng chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Lục Diệp.
"Đây là..." Lục Diệp nghi ngờ nhìn hắn, đưa tay nhận lấy nhẫn trữ vật, xem xét một chút, biểu lộ kỳ lạ.
Yến Hồng nói: "Hiệp nghị giữa Lục huynh và Yến gia ta vẫn còn hiệu lực, đây là đạo cốt trong thời gian gần đây, trong nhà bảo ta mang vào, nếu gặp được Lục huynh thì đưa cho ngươi."
Trước đây, Lục Diệp đưa Tỳ Phù cho Yến gia, được không ít chỗ tốt, trong đó bao gồm việc trước khi Lục Diệp tấn thăng Dung Đạo, mỗi tháng đều được cung cấp đạo cốt.
Không chỉ Yến gia, mà Quân Cơ Xử cũng có hiệp nghị tương tự.
Trước khi Lục Diệp bị bắt đi, hai bên chưa từng vi phạm ước định, nhưng từ khi Lục Diệp bị bắt, việc cung cấp đạo cốt này tự nhiên bị gián đoạn.
Lúc này Yến gia lại bảo Yến Hồng cố ý đem đạo cốt tích lũy trong thời gian qua đưa tới...
"Yến huynh muốn biết điều gì?" Lục Diệp cất nhẫn trữ vật, mở miệng hỏi, đạo cốt số lượng không ít, dù sao cũng là tích lũy hơn mấy tháng, hắn đương nhiên vui lòng nhận.
Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng hắn nhận được đạo cốt từ Yến gia, bởi vì theo điều kiện của ước định, là trước khi Lục Diệp tấn thăng Dung Đạo, Yến gia mỗi tháng đều sẽ cung cấp đạo cốt.
Nhưng sau chuyện này, ai cũng sẽ nghĩ Lục Diệp đã tấn thăng Dung Đạo, ước định trước đó tự nhiên bị hủy bỏ.
Trước khi tới, Yến Hồng cũng không biết những chuyện này.
Yến Hồng thở dài: "Lục huynh thứ lỗi."
Xét về giao tình của hắn và Lục Diệp, hắn không muốn đi chuyến này, nhưng chung quy hắn là người của Yến gia, cho nên dù không muốn cũng phải tới.
May mà Lục Diệp cũng không để ý.
"Các lão gia hỏa trong nhà nghe chuyện lúc trước, cũng biết di tích đã bị phá giải, nên muốn nhờ ta hỏi Lục huynh, ở đây có phát hiện gì dị thường hay không." Nói xong lại nghiêm mặt nói: "Ta đã nói với họ, nơi đây không còn cách nào rời khỏi di tích, nhưng mà..."
Bên trong Vùng đất Hoang mặc dù chiến loạn không ngừng, nhưng dù là phe nào, cũng luôn tìm kiếm cách thoát khỏi khuôn mẫu cũ này. Di tích là hy vọng duy nhất suốt vô số năm qua, nếu hy vọng này tan vỡ, vậy thì bao nhiêu năm thăm dò và chờ mong đều trở nên vô nghĩa.
Vì vậy, cho dù Yến Hồng hôm đó trở về đã chuyển lời của Lục Diệp, những Dung Đạo của Yến gia cũng không dám tin tưởng, nên mới để hắn mang theo nhiều đạo cốt đến đây chờ Lục Diệp, muốn dò xét thêm tin tức.
"Ta hiểu." Lục Diệp gật đầu, "Nhưng bên trong đại điện này thật sự không có cách rời khỏi di tích."
Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Lục Diệp, Yến Hồng vẫn dám ở lại chờ hắn, đồng thời không hề có chút phòng bị hay cảnh giác nào. Điều này chứng tỏ Yến Hồng thật sự coi Lục Diệp là bằng hữu, trong tiềm thức hắn cảm thấy Lục Diệp sẽ không làm hại mình.
Nếu có thể, Lục Diệp không muốn lừa dối hắn, nhưng bí mật ẩn giấu nơi này quá lớn, dù là Yến Hồng, Lục Diệp cũng không thể nói.
Hắn là đệ tử Yến gia, có những việc thân bất do kỷ. Nếu biết được bí mật nơi đây từ Lục Diệp mà lại giấu giếm gia tộc, đó chính là bất trung.
Đây cũng là một trong những lý do Lục Diệp không muốn quay về Chiến Minh. Bản thân đã bị nghi ngờ là ám tử hoặc phản đồ, giờ lại dính líu đến di tích, nếu thật sự quay về, chắc chắn sẽ bị giam cầm ngay.
Hắn không muốn lừa Yến Hồng, chỉ có thể đánh trống lảng, lấy lý do trước đó để thoái thác.
"Ta tin Lục huynh!" Yến Hồng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết Lục Diệp có điều giấu giếm mình. Chưa kể, trong lúc chờ đợi, hắn đã phát hiện ra hai cánh cửa lớn ở đây mà hắn không thể lay chuyển, cũng không biết phía sau chúng ẩn giấu điều gì.
Nhưng hắn không hỏi, bởi vì hắn cảm thấy nếu hỏi, sẽ chỉ làm Lục Diệp khó xử.
Gia tộc căn dặn hắn nhất định phải hỏi Lục Diệp về những bí mật phát hiện được ở đây, cho dù không có cách rời khỏi Vùng đất Hoang, nơi này chắc chắn còn những điều ẩn giấu khác.
Nhưng hắn cũng không hỏi.
"Yến huynh, trao đổi ấn ký liên lạc đi." Lục Diệp lấy ra lệnh bài của mình.
Lý do hắn không hủy lệnh bài này chính là để dùng vào lúc này, đây là con đường duy nhất để liên lạc với Nhân tộc.
Vừa rồi hắn định trao đổi ấn ký với lão giả canh giữ cửa vào di tích, nhưng lại không quen biết người ta, dù lão giả và Tử Anh có quan hệ sư đồ, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Yến Hồng thì khác, ít nhiều cũng có chút giao tình, hơn nữa Yến Hồng là người đáng tin cậy.
Sau này nếu muốn liên lạc với ai bên Nhân tộc, nhờ Yến Hồng chuyển tiếp sẽ rất tiện lợi.
Yến Hồng tự nhiên không có ý kiến, hắn còn mong muốn thiết lập lại liên lạc với Lục Diệp, bèn lấy ra lệnh bài của mình.
Sau khi trao đổi ấn ký, Yến Hồng nói: "Lục huynh yên tâm, việc này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, không có người thứ ba biết được."
Lục Diệp cười nói: "Yến huynh, còn nhiều thời gian, chúng ta hữu duyên gặp lại. Di tích này không còn gì để thăm dò nữa, hãy sớm quay về chuẩn bị tấn thăng Dung Đạo đi."
"Tốt!" Yến Hồng đáp.
Một lát sau, hai người chia tay ra về.
Đến khi ra khỏi di tích, Yến Hồng mới biết những chuyện xảy ra gần đây, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Lần trước trong di tích, Hoàng Chi Hoán hoàn toàn không phải đối thủ của Lục Diệp, bị thương bỏ chạy. Hắn chỉ nghĩ là do Lục Diệp có Tỳ Phù, không nghĩ ngợi gì thêm.
Nhưng đến hôm nay mới hiểu rõ chân tướng.
"Lục huynh là Dung Đạo? Còn giết hai vị Dung Đạo của Trùng tộc và Huyết tộc? Chuyện này... chuyện này sao có thể?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận