Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1947: Giá trị 80 triệu tài lộ (length: 12012)

Một món hời trị giá 80 triệu Tu La Ấn lộ ra, không biết Lục huynh có hứng thú không?" A Bặc La thấp giọng, vẻ lén lút.
"80 triệu!" Lục Diệp biến sắc.
Tu La Ấn của hắn hiện giờ không ít, nhưng cũng chỉ hơn 14 triệu, cách 80 triệu còn xa vời vợi.
Tuy biết chuyện khiến A Bặc La và Cổ Sênh để ý thế này chắc chắn không nhỏ, nhưng Lục Diệp cũng không ngờ nó lớn đến mức độ này!
Nếu thật sự có thể gom góp 80 triệu Tu La Ấn trong thời gian ngắn, dù ba người chia đều, hắn cũng được hơn hai mươi triệu, cộng thêm số hiện có, tuy không đủ rèn luyện pháp nguyên nhưng có lẽ cũng không còn xa.
Chỉ là con số này. . . . .
Lục Diệp động tâm, vội vàng lấy Tu La lệnh, tra bảng treo thưởng. Sau khi thấy phần thưởng của nhiệm vụ đứng đầu, hắn phát hiện mình không nhớ nhầm.
Hắn nhìn A Bặc La, rồi lại nhìn Cổ Sênh: "Tài lộ La huynh nói, chẳng lẽ. . . . ." Vừa nói vừa chỉ tay lên trời.
A Bặc La nghiêm túc gật đầu: "Lục huynh quả nhiên thông minh, vừa nhìn đã hiểu, chính là cái ngươi đang nghĩ."
Nhiệm vụ đứng đầu bảng treo thưởng là cung cấp bất kỳ thông tin xác thực nào về vị trí Tu La Tràng, tiền thưởng 80 triệu Tu La Ấn!
Lần đầu tới Huyền Thưởng Điện, Lục Diệp đã thấy nhiệm vụ này. Nó chắc chắn do một vị Nhật Chiếu thâm niên nào đó ban bố, đại diện cho một thế lực cực kỳ khổng lồ.
Từ xưa đến nay, vô số cường giả đến Tu La Tràng tìm kiếm Tinh Không Chí Bảo, nhiệm vụ này chắc đã treo thưởng không biết bao nhiêu năm mà vẫn chưa ai hoàn thành, đủ thấy độ khó của nó.
Lục Diệp hơi nghi hoặc: "Hai vị có manh mối nào về chuyện này sao?"
A Bặc La quay sang Cổ Sênh: "Tiểu tử này có!"
Lục Diệp càng khó hiểu: "Nếu vậy, cứ xác nhận nhiệm vụ này là được." Vừa dứt lời, Lục Diệp chợt giật mình: "Hai vị chẳng lẽ muốn món chí bảo kia?"
Đó là Tinh Không Chí Bảo, Nguyệt Dao nào dám mơ tưởng? Vô số Nhật Chiếu trong Tu La Tràng đang tìm kiếm nó, cho dù Nguyệt Dao có được, cũng chỉ là cầm chắc cái chết.
Cổ Sênh lắc đầu: "Động tâm thì đúng là động tâm, nhưng cũng chỉ vậy thôi, hơn nữa. . ." Hắn dường như không thể giải thích nhiều, chỉ nói: "Nhiệm vụ đó yêu cầu cung cấp thông tin xác thực mới có thưởng, một chút manh mối thì vô dụng. Mà chúng ta muốn làm, chính là đào móc ra thông tin xác thực ấy!"
Lục Diệp ngẫm nghĩ cũng phải, liền hỏi: "Cổ huynh xuất thân Hoàng Long giới, trong giới cũng có Nhật Chiếu cường giả ở Tu La Tràng, sao không báo cho họ?"
Cổ Sênh đáp: "Vì đó là một cảnh giới luyện tập chỉ Nguyệt Dao mới vào được, Nhật Chiếu không thể!"
Lục Diệp hiểu ra, như vậy thì dù Cổ Sênh có nói, các Nhật Chiếu kia cũng bất lực.
"Vậy ta cần làm gì?"
Cổ Sênh đã liên thủ với A Bặc La, hai người này từng là nhất nhì Nguyệt Dao bảng, liên thủ lại thì trong Nguyệt Dao chắc không ai địch nổi, giờ lại kéo thêm hắn, e là nguy hiểm. . . . .
"Ta đã từng một mình vào cảnh giới đó, vết thương trước đây cũng là do đó mà ra, chuyện nhỏ không cần nhắc tới, chỉ nói đến cuối cùng, nơi đó có một bộ yển giáp cực kỳ cổ lão và mạnh mẽ, một mình ta không địch nổi, thêm cả đầu củ cải này chắc cũng không được!"
Đầu củ cải. . . . . Lục Diệp liếc A Bặc La, thấy hắn vẻ mặt khó chịu.
Nhưng nếu có Lục huynh cùng hợp sức, ba người chúng ta hẳn là có thể nắm chắc!"
Nếu không có Lục Diệp xuất hiện, hắn chỉ có thể cùng A Bặc La hợp sức thử xem, nhưng Tu La Tràng lại xuất hiện một Lục Diệp, khiến Cổ Sênh nhìn thấy khả năng mới.
Ba người bọn hắn hợp sức, một thể tu, một pháp tu, một binh tu cầm binh khí của Binh tộc, dù yển giáp kia mạnh hơn, chỉ cần chưa đến cảnh giới Nhật Chiếu thì không thể nào là đối thủ của bọn hắn!
Chỉ cần giải quyết yển giáp kia, là có thể tìm kiếm bí mật cuối cùng, dựa theo tình báo hắn có được, chắc chắn liên quan đến Tu La Tràng.
Đến lúc đó không những hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng, thu hoạch lượng lớn Tu La Ấn, mà còn có thể báo cáo tình báo cho Nhật Chiếu của bản giới.
Nghe Cổ Sênh nói, Lục Diệp trầm ngâm.
Hắn cảm nhận được A Bặc La và Cổ Sênh không có ác ý với mình, nên việc hợp tác không vấn đề gì, nhưng có vài chuyện hắn vẫn phải hỏi rõ.
"Cổ huynh vào cảnh tượng đó, là có thể lặp lại nhiều lần?"
Cảnh lịch luyện của Tu La Tràng, có vài nơi chỉ có thể vào một lần, rất ít nơi có thể vào lặp lại, Lục Diệp biết điều này, nên mới hỏi.
"Cũng không hẳn, ta còn có thể vào hai lần!" Cổ Sênh đáp, "Hơn nữa ta mang được thứ gì đó từ bên trong ra, nhờ vật này, ta có thể mang tối đa hai người đồng bạn vào cùng."
Lục Diệp hiểu ra, số lần vào và số người đều có hạn chế, thảo nào Cổ Sênh tìm đến mình, nếu không có hạn chế như vậy, với nội tình của Hoàng Long giới, hắn không thể nào tìm người ngoài hợp tác.
"Nếu thành công, thì chia Tu La Ấn thế nào?" Lục Diệp hỏi tiếp, đã hợp tác thì phải thương lượng rõ ràng mọi chi tiết, dù A Bặc La và Cổ Sênh cho hắn cảm giác không tệ, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, vẫn nên cẩn thận.
"Ta lấy năm phần, hai vị chia đều năm phần còn lại!" Cổ Sênh nói.
Lục Diệp gật đầu: "Hợp tình hợp lý!"
Cảnh lịch luyện do Cổ Sênh phát hiện, hắn và A Bặc La cũng cần Cổ Sênh dẫn vào, bọn hắn chỉ cần hợp sức đánh yển giáp kia, nên cách chia này không vấn đề gì.
Năm phần, chính là 20 triệu Tu La Ấn! Không ít.
"Lục huynh có ý là. . ." Cổ Sênh nhìn hắn, dù từ ngữ khí của Lục Diệp đã đoán được, nhưng vẫn cần một lời khẳng định chắc chắn.
"Làm thôi!" Lục Diệp gật đầu, chuyện tốt thế này tự dưng tìm đến, không có lý do gì bỏ qua.
Cổ Sênh cười, quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành. . . . .
Hắn đưa tay, một tấm Tu La khế ước xuất hiện trước mặt: "Tuy nói quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta cũng tin tưởng Lục huynh, nhưng lời nói gió bay, làm việc rõ ràng vẫn tốt hơn, nên ký khế ước cho chắc chắn."
Chủ yếu là Lục Diệp không quen biết bọn hắn, tâm tính thực sự thế nào không ai biết, trong trường hợp này, Tu La khế ước rất cần thiết.
"Không vấn đề." Lục Diệp đồng ý, xem xét các điều khoản trên Tu La khế ước, chắc là Cổ Sênh đã chuẩn bị sẵn, không có quá nhiều điều khoản ràng buộc, chỉ quy định ba người phải chân thành hợp tác, không được mưu tính sau lưng, ngoài ra là tỉ lệ chia sau khi thành công. Trên đó đã có ấn ký của Cổ Sênh và A Bặc La.
Lục Diệp cũng để lại ấn ký, Tu La khế ước hóa thành hào quang, bao phủ ba người.
Thiên Phú Thụ lập tức phản ứng, mảng lớn sương mù xám bốc lên.
Hẹn ước xong xuôi, Cổ Sênh và A Bặc La cùng nhau đứng dậy. Hắn nhìn Lục Diệp nói: "Lục huynh mới lịch luyện trở về, vậy trước tiên nghỉ ngơi mấy ngày, sớm làm chút chuẩn bị, chờ lại có thể lịch luyện lúc, đưa tin ta hai người là đủ."
A Bặc La và Cổ Sênh rời đi, Lục Diệp suy nghĩ một chút, cũng không ở lại đó, rất nhanh trở lại động phủ của mình.
Không cần chuẩn bị gì cả, tất cả tài nguyên tu hành khôi phục hắn đều mang theo bên mình, càng không cần chữa thương gì cả.
Hắn chỉ cần đợi thêm mấy ngày, qua giai đoạn bình ổn này là có thể lại tiến vào cảnh giới lịch luyện, vừa vặn Thiên Phú Thụ đại khái cũng có thể loại bỏ hết lực lượng khế ước của Tu La.
Tuy nhiên, có một vật khiến hắn rất để tâm.
Sờ tay vào ngực, lấy Xúc Xắc Vận Mệnh ra, đặt trước mặt.
Món đồ chơi cỡ quả đấm này rất tà tính, Lục Diệp nhớ rõ ràng, trước khi lịch luyện lần trước, hắn cố ý để vật này lại trong động phủ.
Lại không hiểu sao nó lại đi theo mình cùng tiến vào cảnh giới lịch luyện, tuy rằng lắc ra được một cái đại cát khiến hắn thuận buồm xuôi gió, nhưng ai bảo đảm được nó lúc nào sẽ lắc ra một cái đại hung cho mình.
Nhất là lần lịch luyện kế tiếp, đó chính là nơi ngay cả Cổ Sênh cũng bị trọng thương, cho nên dù Lục Diệp không nỡ, món đồ chơi này cũng phải nhanh chóng xử lý!
Nghĩ vậy, Lục Diệp cầm Xúc Xắc Vận Mệnh vào Tu La bảo khố, rất nhanh đến một nơi.
Sau đó hắn đặt Xúc Xắc Vận Mệnh lên trên hình trụ trước mặt.
Tu sĩ khi ở trong Tu La Tràng có được một vài bảo vật, có thể để Tu La bảo khố thu hồi, tiếp theo nhận được phần thưởng Tu La Ấn tương ứng.
Đa số tu sĩ đều dùng cách này, để ước định giá trị của những bảo vật mà mình không quen biết.
Đương nhiên, không phải thứ gì bảo khố cũng thu hồi, chỉ có một số vật đặc biệt, có giá trị mới đủ điều kiện thu hồi.
Lần trước Lục Diệp chính là nhờ cách này, mới biết được tin tức cụ thể về Xúc Xắc Vận Mệnh, chỉ là khi đó hắn không muốn thu hồi nó.
Lúc này, sau khi đặt Xúc Xắc Vận Mệnh xong, trong đầu Lục Diệp lập tức xuất hiện thông tin giống như lần trước.
Xúc Xắc Vận Mệnh: Chí bảo chúc phúc, cầu phúc tránh họa, nghịch thiên cải mệnh, đều ở trong một viên xúc xắc.
Trong lòng hắn thầm niệm "Thu hồi".
Kết quả lại chẳng có phản ứng gì.
Món đồ chơi này.... không thể thu hồi?
Hắn nhíu mày, nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý bên này, liền lặng lẽ lấy ra Kiếm Hồ Lô, cầm Xúc Xắc Vận Mệnh về, rồi đặt Kiếm Hồ Lô lên.
Kiếm Hồ Lô: Chí bảo Tạo Hóa Đằng, có thể thôn phệ bảo vật diễn hóa thành kiếm khí, phẩm chất bảo vật bị thôn phệ càng cao, kiếm khí càng mạnh, nếu tập hợp đủ bảy hồ lô, có thể hiện ra diệu dụng của tạo hóa.
Thông tin nhận được không cho biết Kiếm Hồ Lô này có thể thu hồi hay không, Lục Diệp không muốn thử, vạn nhất được thì Kiếm Hồ Lô lại mất.
Hơn nữa đến giờ phút này hắn mới biết, bảo vật Tạo Hóa Đằng này lại có bảy cái!
Đan Hồ Lô đang ở chỗ hắn, hiện giờ do Nhị sư tỷ quản lý, dùng để luyện đan, hắn cũng từng nghe nói về Phong Hồ Lô, còn lại bốn cái thì hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Còn về phần diệu dụng của tạo hóa sau khi tập hợp đủ bảy hồ lô là gì, Lục Diệp hoàn toàn không hiểu.
Cất Kiếm Hồ Lô đi, Lục Diệp nhíu mày mãi không thôi.
Hắn vốn định để Tu La Tràng thu hồi Xúc Xắc Vận Mệnh, kết quả kế hoạch này lại không thực hiện được, xem ra, món đồ chơi này đã bị trói buộc với mình rồi? Đây là đạo lý gì chứ?
Cùng đường thì đành chịu vậy thôi, dù sao cũng là chí bảo chúc phúc, biết đâu lúc nào đó lại phát huy tác dụng không ngờ tới, còn về việc vạn nhất lắc ra thứ gì không tốt... Hắn dù sao cũng còn Thiên Phú Thụ có thể loại bỏ được...
Hôm nay có việc ra ngoài nên chỉ có một chương, xin thứ lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận