Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1786: Thính Tuyết phong (length: 12197)

Bạn hữu, có thể có di ngôn gì không?" Dương Lăng hỏi, một thân pháp lực âm thầm thúc giục, trong lòng sáng tỏ người trẻ tuổi trước mặt này hẳn là đi vào giới này sau đó, bị ngấm huyết vũ.
Bất quá có một chút để hắn hơi nghi hoặc, đó chính là vừa rồi kiểm tra đo lường hồng quang... Tựa hồ có chút quá mức chói mắt, trước kia bọn hắn cũng thông qua loại thủ đoạn này để phân biệt tu sĩ mới tới có bị Thánh tính Huyết tộc nhiễm hay không, nhưng chưa bao giờ có ai giống như hôm nay sáng tỏ.
Cái này e rằng không phải bị huyết vũ xối qua, mà là tắm gội trong huyết vũ....
Trong lòng vô cùng tiếc hận, vặt vả lắm mới có thêm một người đồng bạn tự nhiên, kết quả dưới mắt lại phải binh khí đối mặt.
Mà loại chuyện này, bọn hắn đã trải qua không chỉ một lần!
"Không còn chỗ cứu sao?" Lục Diệp hỏi, tình cảnh như thế này, hắn vẫn muốn cố gắng một chút.
Người dẫn hắn tới là Hồ Đức Tuyền thở dài một tiếng: "Tiểu huynh đệ, kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé."
"Rửa tai lắng nghe!" Lục Diệp gật gật đầu.
Hồ Đức Tuyền nói: "Hồng Phù hội ban đầu chiêu mộ nhân thủ tiêu chuẩn không có khắc nghiệt như thế, chỉ cần là người Phương Thốn sơn điều động tới, hoặc là cùng chung chí hướng với chúng ta, chúng ta đều tiếp nhận, bọn ta đã từng cường đại hơn bây giờ, nhưng theo thời gian trôi qua, nội bộ lại xuất hiện đủ loại biến cố, những người bị thánh tính dính qua, rất nhiều đều trở thành phản đồ, thậm chí bao gồm cả nhân thủ Phương Thốn sơn điều động tới, ngươi biết vì sao không?"
Không đợi Lục Diệp trả lời, Hồ Đức Tuyền tự mình đưa ra đáp án: "Tài nguyên mang vào từ bên ngoài có hạn, khi tài nguyên của bản thân cạn kiệt, không cách nào bổ sung lực lượng tiêu hao, một thân tu vi ngày càng suy yếu thống khổ, có rất ít người có thể chịu đựng được, trong sự dày vò thống khổ như vậy, tín niệm kiên định ngày xưa cũng bắt đầu lung lay, đầu nhập vào Thánh Huyết phong chính là lựa chọn duy nhất."
Từ đầu đến giờ chưa từng mở miệng nói chuyện, Mạnh Húc lúc này đau lòng nói: "Chúng ta từng bị phản bội, một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Lục huynh, đây không phải lỗi của ngươi, cuối cùng vẫn là do chúng ta chưa làm tốt!"
Dương Lăng tiến lên một bước: "Cho nên dù ngươi có lời oán giận, chúng ta cũng không thể thả ngươi rời đi, bởi vì ngươi một khi rời đi, sớm muộn cũng sẽ đầu nhập vào Thánh Huyết phong, trở thành kẻ địch của chúng ta!"
Lục Diệp gật đầu, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Không thử giải thích gì thêm, bởi vì tình cảnh dưới mắt của hắn căn bản không có cách nào giải thích, nhất là khi Dương Lăng và những người khác bị ấn tượng ban đầu chi phối quan niệm.
Theo suy nghĩ của bọn họ, hễ tu sĩ bị thánh tính nhiễm, đều không phải là người một nhà, đây là thiết luật không thể phá vỡ.
Không phải người một nhà, sớm muộn cũng sẽ trở thành kẻ địch, vậy dĩ nhiên phải ra tay trước mới nắm lợi thế, bọn họ không ra tay với Hương Âm và những người khác, là bởi vì Hương Âm bọn họ thực lực không yếu, nếu cố tình tìm đến cửa, sẽ chỉ bức bách những người khác sớm đầu nhập vào Thánh Huyết phong.
Ngược lại Lục Diệp lại chủ động đưa tới cửa, vậy thì tuyệt đối không thể buông tha.
"Nói ra di ngôn của ngươi đi!" Dương Lăng hét lớn, "Nếu có một ngày chúng ta có thể thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ bẩm báo tất cả những chuyện hôm nay với Tô phong chủ một cách chi tiết, tuyệt đối không có nửa lời nói dối."
Lục Diệp nhìn hắn, mỉm cười: "Ta tin các vị."
Nói rồi, hắn tháo một chiếc nhẫn trữ vật trên tay ném cho Dương Lăng.
Dương Lăng không nhận, ngược lại lách mình né tránh, rõ ràng là sợ hắn giở trò gì trong chiếc nhẫn.
Lục Diệp cũng không để ý, chỉ mở miệng nói: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả, ta hy vọng có thể cùng các vị kề vai chiến đấu một ngày!"
Dương Lăng nhíu mày, rõ ràng cảm thấy Lục Diệp có chút ngốc nghếch, đang chờ hắn nói tiếp thì pháp lực trên người Lục Diệp bỗng nhiên rung chuyển, dưới chân một đạo linh văn cấp tốc hiện ra.
"Ra tay!" Mạnh Húc cũng ý thức được điều chẳng lành, lập tức quát lớn.
Ngay sau đó, ba người đồng thời ra tay, lực lượng cuồng bạo hướng chỗ Lục Diệp đang đứng đánh tới.
Nhưng chưa kịp đợi công kích của bọn họ đến nơi, thân ảnh Lục Diệp đã đột nhiên biến mất.
Pháp lực khuấy động lắng xuống, Dương Lăng vẻ mặt nghi hoặc, quay đầu nhìn Mạnh Húc: "Đây là thủ đoạn gì?"
Mạnh Húc nhíu mày: "Hình như là pháp trận Không Gian! Hắn đã sớm chuẩn bị ở đây?" Vừa nói, vừa nhìn về phía Hồ Đức Tuyền, người dẫn Lục Diệp tới.
Hồ Đức Tuyền mặt mày ngơ ngác: "Ta không thấy hắn làm gì cả!"
Lúc chờ Dương Lăng và Mạnh Húc, hắn làm như đang nói chuyện phiếm với Lục Diệp, nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm giám sát hắn. Nếu Lục Diệp đã sớm chuẩn bị ở đây, hắn không thể nào không biết.
Đang nói, Hồ Đức Tuyền chợt nhớ ra một chuyện: "Trước khi gặp ta, hắn từng rơi vào một cái bẫy của ta, ta kích phát trận pháp trong bẫy từ xa, vốn tưởng có thể giết hắn, ai ngờ hắn lại bình yên vô sự xuất hiện trước mặt ta!"
Mạnh Húc lập tức hiểu ra: "Hắn có thuật Na Di!"
Ngoài ra không còn cách giải thích nào khác, chỉ là cho dù là ba người bọn họ, cũng không thể nhìn ra huyền diệu của thuật Na Di đó.
"Có thể nhìn ra hướng đi của hắn không?" Dương Lăng hỏi.
"Không kịp rồi." Hồ Đức Tuyền lắc đầu, "Hắn không thể nào còn ở lại chỗ cũ, e là đã cao chạy xa bay rồi."
Dương Lăng không nhịn được thở dài, hôm nay không thể diệt trừ được, ngày sau phe mình e rằng lại thêm một kẻ thù.
Mạnh Húc quay đầu nhìn sang một bên, đưa tay ra, lấy nhẫn trữ vật Lục Diệp để lại, kiểm tra một chút, bỗng nhiên kinh ngạc: "Hắn để lại rất nhiều linh ngọc!"
Đây chắc chắn là Lục Diệp nghe thấy bọn họ thiếu thốn tài nguyên, cố ý để lại cho bọn họ.
Hồ Đức Tuyền im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: "Tiểu huynh đệ này thật ra cũng không tệ."
Cho dù vừa rồi bọn họ trở mặt muốn giết người, Lục Diệp cũng không có biểu hiện gì quá khích, hắn thậm chí không cảm nhận được bất kỳ oán hận nào từ Lục Diệp.
Dương Lăng lạnh lùng nói: "Lòng người dễ đổi thay, bây giờ ngươi thấy hắn không tệ, đợi ngày sau tài nguyên hắn cạn kiệt, tu vi suy yếu, ngươi hãy xem hắn sẽ lựa chọn thế nào!"
Hồ Đức Tuyền im lặng, chuyện như vậy bọn họ đã từng trải qua, thậm chí từng vì thế mà dao động....
"Đi thôi, bên này đã gây động tĩnh rồi, không nên ở lâu!" Dương Lăng vừa nói, vừa bước ra ngoài.
Cách nơi này ba ngàn dặm, Lục Diệp đang di chuyển.
Cuộc gặp gỡ với Hồ Đức Tuyền và những người khác khiến hắn hiểu được dự định trước đó của mình đã thất bại, với tình hình hiện tại, căn bản hắn không có cách nào để người của Hồng Phù hội chấp nhận hắn.
Hắn hiểu sự cẩn thận của Hồ Đức Tuyền và những người khác, cũng đồng tình với sự quyết đoán của họ, bởi vì nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng hắn thực sự không có cách nào chứng minh mình khác với những Huyết tộc sơ đại khác.... Có một số việc chỉ nói suông là vô dụng, chỉ có thể dùng hành động để chứng minh!
Hiện tại hắn còn chưa hiểu rõ hoàn toàn về tình báo của thế giới này, cho nên vẫn phải tìm người hiểu biết hơn để tìm hiểu thêm.
Hơn nữa trong lòng hắn vẫn còn một nghi hoặc cần giải đáp.
Thính Tuyết phong, một ngọn núi với cái tên tao nhã, nhưng ngọn núi này lại không có tuyết trắng, cái tên Thính Tuyết phong có phần hữu danh vô thực.
Chủ yếu là còn tưởng rằng nơi này gần với hai cô nương của Tuyết tộc, các nàng ngày trước sống ở Tuyết tộc cõi đất cũ, ngọn linh phong gọi là Thính Tuyết phong, nên đến đây cũng đặt tên nơi ở như vậy.
Trận huyết vũ trước đó, để Hương Âm cùng Huyền Ngư đều có chút thu hoạch, nên sau khi chia tay với Lục Diệp, hai nàng liền trở về Thính Tuyết phong, mỗi người bế quan tu hành, luyện hóa thánh tính xâm nhập vào cơ thể.
Hồ Đức Tuyền cùng những người khác ra sức tránh bị huyết vũ nhiễm, coi như hồng thủy mãnh thú, nhưng với Hương Âm và Huyền Ngư, huyết vũ lại là thứ có thể cung cấp trợ lực cho mình.
Bỗng nhiên khí tức của Nguyệt Dao từ trên trời giáng xuống!
Hai nàng đều bị kinh động, cảm nhận được cỗ khí tức có phần quen thuộc này, vội vàng ra khỏi chỗ bế quan.
Ngước mắt nhìn, quả nhiên là Lục Diệp đến.
"Gặp đạo huynh!" Hương Âm vội vàng hành lễ, vẻ mặt có chút câu nệ, chắc chắn là Lục Diệp mấy hôm trước đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu sắc.
Huyền Ngư cũng theo đó thi lễ, khí chất vẫn lạnh lùng như băng.
Lục Diệp nhìn sâu vào Hương Âm, mở miệng nói: "Mới đến chưa có chỗ đi, định ở lại chỗ hai vị một thời gian, hai vị không phiền chứ?"
Hương Âm cười gượng gạo: "Không phiền, đạo huynh bằng lòng, ở đây bao lâu cũng được."
Trong lòng thầm oán, đến cũng đến rồi, tỷ muội chúng ta dù có phiền, dám nói ra sao?
Lục Diệp gật đầu: "Sắp chỗ ở cho ta."
Hương Âm nhìn quanh nói: "Đạo huynh cứ ở tòa của ta, ta với tỷ tỷ ở chung cũng tiện."
"Được!" Lục Diệp không có yêu cầu gì nhiều về chỗ ở, nghe vậy liền bước tới một căn nhà gỗ cách đó không xa.
Hương Âm mấp máy môi đỏ, bỗng nhiên hỏi: "Chuyến này, đạo huynh thu hoạch thế nào?"
Lục Diệp dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng: "Không có thu hoạch gì."
Hương Âm gật đầu: "Có lẽ là ta tính sai."
Khoảng mười ngày sau khi vào thế giới hạch tâm, Lục Diệp ở lại Thính Tuyết phong, ban đầu hai tỷ muội Hương Âm Huyền Ngư còn lo lắng, Lục Diệp có thể đưa ra yêu cầu quá phận với họ không, nếu vậy, với thánh tính mạnh mẽ mà Lục Diệp đã thể hiện trước đó, tỷ muội họ ngoài ngoan ngoãn vâng lời, trở thành đồ chơi, cũng chẳng còn đường nào khác.
Nhưng điều khiến hai tỷ muội an tâm là, Lục Diệp sau khi đến cũng chẳng có ý định lộ diện, cả ngày ru rú trong phòng cũng không biết làm gì, ngược lại khiến họ yên tâm hơn.
Thoáng cái lại gần mười ngày nữa trôi qua.
Một ngày nọ, Hương Âm bỗng nhiên đến trước phòng Lục Diệp, khẽ gọi: "Đạo huynh!"
Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng Lục Diệp: "Vào đi!"
Hương Âm đẩy cửa vào, liền thấy Lục Diệp ngồi xếp bằng trên chiếc giường vốn thuộc về mình, dường như đang tu hành.
"Không quấy rầy đạo huynh chứ?" Hương Âm nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng, lại thêm giọng nói mềm mại, đem vẻ ôn nhu của một nữ tử thể hiện vô cùng tinh tế.
"Nói!" Lục Diệp liếc nhìn nàng.
Hương Âm mở miệng: "Đạo huynh, tỷ muội chúng ta muốn rời đi mấy ngày."
Lục Diệp gật đầu: "Biết rồi."
Hương Âm có chút ngạc nhiên: "Đạo huynh không hỏi chúng ta đi đâu sao?" Phản ứng của Lục Diệp hơi khác so với nàng nghĩ.
Lục Diệp mới hỏi một câu: "Đi đâu?"
Hương Âm giải thích: "Đạo huynh đã từ bên ngoài vào, chắc hẳn đã trải qua việc ma đồng chớp mắt, một hai ngày nữa, ma đồng hẳn là sẽ chớp mắt."
Lời nói của nàng, khiến Lục Diệp vốn không mấy hứng thú lập tức tỉnh táo: "Ma đồng chớp mắt?"
Đối với khoảnh khắc con mắt ma quỷ chiếu vào Huyết Đồng linh văn trên thần hải của mình, Lục Diệp rất để tâm. Đáng tiếc, thời gian của hắn trong kỳ quan có hạn, chỉ nhìn lén được một phần nhỏ linh văn, đây quả là một thiếu sót.
Vốn định đợi sau này có dịp ra ngoài, tìm cơ hội xem trộm cho đủ linh văn kia, nào ngờ Hương Âm lại nhắc đến chuyện này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận