Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2060: Tiểu Cửu bản thể (length: 11533)

Từ trước đến giờ, Lục Diệp vẫn rất ngạc nhiên một điều, nếu Trùng Huyết hai tộc bị người người kêu đánh trong tinh không, tại sao các đại chủng tộc không liên thủ tiêu diệt bọn hắn.
Theo lý mà nói, chuyện này hoàn toàn khả thi, dù Trùng Huyết hai tộc nội tình mạnh mẽ hơn, cũng không thể ngăn cản được sự liên thủ của các tộc khác.
Giờ hắn dần dần hiểu ra.
Trùng Huyết hai tộc đều có nền tảng lập thân riêng, Trùng Hoàng giới đặc thù chính là nơi Trùng tộc có thể an cư lạc nghiệp, có thể nói chỉ cần Trùng tộc chiếm cứ Trùng Hoàng giới, vậy bọn hắn sẽ vĩnh viễn không gặp phải nguy cơ diệt tộc.
Giới vực của Huyết tộc tuy không có ưu thế trời ban như Trùng Hoàng giới, nhưng mỗi giới vực Huyết tộc đều có Tổ khí riêng, bọn hắn dựa vào Tổ khí có thể điều động lực lượng của giới vực, cũng có sức tự vệ cực mạnh.
Đừng nhìn việc chiếm Huyết Tuyệt giới, Huyết Ngọc giới hai đại giới vực có vẻ dễ dàng, nhưng đó là nhờ Lục Diệp đã phát huy tác dụng cực lớn, khi tấn công Huyết Tuyệt giới, hắn một mình quấy nhiễu Huyết tộc điều động lực lượng giới vực, còn lần này Huyết tộc càng thảm hơn, bị hắn liên hợp Tiểu Nhân tộc Nhật Chiếu một mẻ hốt gọn, ngay cả Củ Thiên, một Huyết tộc Thánh Tôn đỉnh tiêm cũng chết không rõ ràng, chứ đừng nói đến những Huyết tộc khác.
Tính đặc thù của Lục Diệp, gần như có thể nói là khắc tinh của Huyết tộc.
Chuyện bên Huyết Ngọc giới coi như hoàn toàn kết thúc.
Vài ngày sau, Lục Diệp mang theo Trần Huyền Hải cùng những người đến tiếp viện trở về hạch tâm.
Một trận đại chiến, thu hoạch tương đối khá, không chỉ có được Huyết Ngọc giới, mà còn có cả tài nguyên của một giới vực, đó là một con số không thể tưởng tượng nổi.
Đợi sau này Tây Bộ trở về, Phương Thốn sơn thống nhất, bên Cửu Châu cũng có thể để Tiểu Cửu thôn phệ toàn bộ nội tình của Huyết Ngọc giới, nhất cử lưỡng tiện.
Lục Diệp không ở lại Phương Thốn sơn lâu, nhanh chóng rời đi.
Hiện tại, tu vi của Nhật Chiếu, việc tu hành Trấn Hồn bí thuật, sự biến đổi của Thiên Phú Thụ, đều cần thời gian tích lũy và tiêu hao lượng lớn vật tư, những việc này làm ở bên ngoài không tiện, vẫn là phải đi Vạn Tượng Hải và tổ địa của Hồn tộc.
Cái gọi là đại thế giáng lâm của Trùng tộc hắn tuy không biết là chuyện gì, nhưng cũng ẩn ẩn sinh ra chút cảm giác cấp bách, hắn nhất định phải cố gắng tăng lên tu vi trước khi đại thế giáng lâm, như vậy, bất kể sau khi đại thế giáng lâm mang đến biến hóa gì, hắn cũng có vốn liếng để tự vệ và bảo hộ người thân.
Cửu Châu lại lớn thêm một vòng.
So với ban đầu, diện tích của Cửu Châu đã lớn gấp đôi, đây hiển nhiên là kết quả của việc Ngọc Loa hoàn thành dung giới.
Giờ đây, tam đại giới vực của toàn bộ tinh hệ đã hòa làm một thể, xem như thực sự ràng buộc với nhau.
Lục Diệp vốn không định về Cửu Châu, nhưng rất nhanh đã nhận ra điều gì đó, lộ vẻ ngạc nhiên, quay người bay về hướng Cửu Châu.
Không lâu sau, Lục Diệp đáp xuống trước Trấn Thủ điện của Thiên Châu.
Ngước mắt nhìn lên, dưới gốc phân thân của Luân Hồi Thụ, một thân ảnh khôi ngô quen thuộc đang đứng sừng sững, chắp tay sau lưng nhìn phân thân Luân Hồi Thụ có vẻ khô héo, vẻ mặt đầy hồi tưởng.
Lục Diệp bước đến gần hắn, đứng lại bên cạnh, nhẹ nhàng gọi: "Tiền bối."
Mã Bân quay đầu nhìn hắn, mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ phân thân Luân Hồi Thụ: "Hồi nhỏ ta với một vị sư huynh ham chơi, leo trèo trên cây này, có một hôm không cẩn thận làm gãy một cành cây, sau đó bị đánh một trận, mấy ngày không xuống giường được, vị sư tôn của ta ra tay chẳng nương tay chút nào."
Lục Diệp giật khóe miệng, không biết nên nói gì, xem ra Mã Bân tiền bối cũng có một tuổi thơ trọn vẹn.
Điện Trấn Thủ do Lục Diệp quyết định, chủ yếu là nơi này có phân thân Luân Hồi Thụ, Cửu Châu trấn thủ sứ có thể tiện bề trông nom phân thân này.
Mà nơi đây cũng chính là di tích của Nhân Hoàng tông, tông môn mạnh nhất Cửu Châu vạn năm trước, chuyện này Dương Thanh năm đó đã nói với Lục Diệp.
Mã Bân xuất thân từ Nhân Hoàng tông, có thể nói hắn lớn lên ở chính nơi này.
Suốt vạn năm, trước kia Mã Bân tuy biết Cửu Châu có thể ở một góc nào đó trong tinh không, nhưng chưa từng có ý định tìm kiếm, thậm chí sau khi năm đó tình cờ gặp Lục Diệp, biết được tình hình gần đây của Cửu Châu, cũng không có ý muốn quay về xem thử.
Không phải không muốn, mà là không dám!
Hắn sợ phiền phức trên người mình sẽ mang đến tai kiếp cho Cửu Châu, nên hắn tận lực làm mờ nhạt thậm chí cắt đứt mối liên hệ giữa bản thân và Cửu Châu.
Nhưng bây giờ hắn không còn lo lắng này nữa.
Tại Vạn Tượng Hải, hắn đã biết được nhiều tin tức hơn liên quan tới Cửu Châu, cũng biết chuyện Cửu Châu nghênh chiến Tử Tuyền lần trước.
Cửu Châu bây giờ đã có đủ sức tự vệ!
Nên hắn trở về, chỉ để nhìn thoáng qua cố thổ xa cách đã lâu, vừa nhìn, thấy Cửu Châu bây giờ tuy không bằng thời kỳ đỉnh phong, nhưng sự phồn vinh trước mắt cũng nằm ngoài dự liệu, trong lòng rất an ủi.
"Thương thế của tiền bối đã khá hơn chưa?" Lục Diệp hỏi.
"Gần như khỏi rồi." Mã Bân gật đầu, "Phải cảm ơn ngươi."
Không ngờ rằng, Lục Diệp, hậu bối Cửu Châu này lại có thể sống yên ổn ở Vạn Tượng Hải, giờ lại trở thành Hải chủ Vạn Tượng Hải.
Đây chính là việc mà ngay cả Nhân Hoàng năm xưa cũng không làm được, mà Lục Diệp hiện giờ mới chỉ là Nhật Chiếu tiền kỳ.
Nếu không có Lục Diệp, thương thế của hắn chắc chắn sẽ dần chuyển biến xấu, rồi tu vi từ từ mất hết, lặng lẽ chết già ở một xó nào đó.
"Tiền bối khách sáo rồi, tiền bối bị thương là vì ta, ta còn chưa cảm tạ tiền bối đâu." Lục Diệp thở dài, hôm Tu La Tràng đóng lại, nếu Mã Bân không yểm hộ cho hắn, cũng sẽ không phải tử chiến với Trường Phong cùng bọn người kia, hắn hiện giờ chỉ tiếc là Trường Phong chạy quá nhanh, hôm đó mang theo Tiểu Qua không thể đuổi giết hắn, nếu không thù của chính mình và cả Mã Bân đều có thể báo được.
Mã Bân không nói thêm gì, chỉ đưa tay ra giữa không trung, một luồng lực lượng huyền diệu vô cùng thoải mái tỏa ra, ngay sau đó trên tay liền xuất hiện một cái mâm tròn kiểu dáng cổ xưa.
Lục Diệp sững sờ: "Đây là. . . ."
Hắn cảm nhận được khí tức rất rõ ràng từ cái mâm tròn đó.
Thân ảnh Tiểu Cửu con thỏ đột nhiên hiện ra bên cạnh, nhe nanh múa vuốt lao về phía Mã Bân, miệng kêu to: "Trả lại cho ta!"
Lục Diệp chưa từng thấy Tiểu Cửu lo lắng như vậy, nhất thời ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì hắn biết Mã Bân sẽ không làm gì Tiểu Cửu.
Mã Bân cười ha ha, tay kia tùy ý vung lên, Tiểu Cửu đang hùng hổ lao tới liền bị hất bay ngược về, rơi chuẩn xác vào lòng Lục Diệp.
Lục Diệp ôm chặt lấy.
Mắt Tiểu Cửu con thỏ đỏ hoe, cả Cửu Châu chấn động mạnh một cái, một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng hội tụ trên bầu trời.
Lục Diệp vội vàng vỗ về Tiểu Cửu: "Tiền bối không có ác ý với ngươi, đừng lo lắng."
"Khí linh à?" Mã Bân có chút hứng thú đánh giá Tiểu Cửu, "Thật ngoài dự đoán." Hắn lại hỏi Tiểu Cửu: "Nhận ra ta không?"
Tiểu Cửu hậm hực nói: "Ta không nhận ra ngươi, đừng bắt chuyện với ta! Mau trả bản thể của ta lại cho ta, nếu không Lục Diệp sẽ đánh chết ngươi!" Quay lại nói với Lục Diệp: "Lục Diệp mau lên, hắn cướp bản thể của ta!"
Lục Diệp giờ mới hiểu, cái mâm tròn trong tay Mã Bân, lại chính là bản thể của Tiểu Cửu, thảo nào khí tức lại quen thuộc như vậy.
Thực ra, qua bao nhiêu năm, Lục Diệp chỉ biết Tiểu Cửu là khí linh của Thiên Cơ Bàn, nhưng Thiên Cơ Bàn rốt cuộc là thứ gì, hắn chưa từng thấy qua.
Từ trước đến nay, hắn chỉ nhìn thấy Tiểu Cửu.
Không ngờ hôm nay lại gặp được.
"Tốt tốt." Lục Diệp vội trấn an, "Tiền bối Mã Bân là tu sĩ Nhân Hoàng tông vạn năm trước, bản thể ngươi là do ông ấy tham gia tạo ra, sẽ không làm hại ngươi."
"Ừm?" Tiểu Cửu nghe vậy mắt tròn xoe.
Mã Bân vuốt ve Thiên Cơ Bàn, chậm rãi nói: "Nói là tham gia chế tạo, đúng là tự dát vàng lên mặt mình, khi đó ta mới tấn thăng Tinh Túc thôi, hơn nữa. . . . . Thiên Cơ Bàn kỳ thực không phải tạo ra, là năm đó một vị cường giả đỉnh cao của bản tông vô tình có được, chúng ta chỉ đang tìm cách kích phát uy năng của nó, kỳ thực nó là một kiện chí bảo chúc bảo!"
"Chúc bảo?" Lục Diệp ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Tiểu Cửu, "Ngươi là chúc bảo?"
Tiểu Cửu vẻ mặt mơ màng: "Ta không phải tạo ra sao, ta là chúc bảo ư?"
"Cho nên ta mới rất ngạc nhiên, chúc bảo làm sao sinh ra ý chí của riêng mình." Mã Bân nhìn về phía Tiểu Cửu, "Theo lý mà nói, chúc bảo không thể có biến hóa như vậy."
Lục Diệp nói: "Tiểu Cửu hình như được sinh ra do khí linh Thiên Cơ Bàn cùng ý chí Cửu Châu kết hợp, sinh ra biến hóa."
"Vậy cũng không hợp lý." Mã Bân chậm rãi lắc đầu, nhìn Tiểu Cửu hỏi: "Ngươi có thể cảm ứng được gì không?"
"Cảm ứng cái gì?" Tiểu Cửu hỏi ngược lại.
"Chúc bảo và chí bảo có một loại liên hệ vô hình, ngươi bây giờ đã sinh ra linh trí, hẳn là có thể cảm ứng được chí bảo tương ứng."
Tiểu Cửu lắc đầu: "Không có gì cả."
Mã Bân lộ vẻ trầm ngâm, hiển nhiên là chưa nghĩ thông.
Tiểu Cửu đảo mắt, bỗng nhiên nhảy ra khỏi ngực Lục Diệp, với tốc độ Lục Diệp chưa từng thấy, một tay cướp lấy Thiên Cơ Bàn từ tay Mã Bân, loáng một cái đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn tiếng cười đắc ý vọng ra từ U Minh.
"Tính tình Tiểu Cửu. . . . Có chút trẻ con." Lục Diệp giải thích.
Mã Bân gật đầu, thản nhiên nói: "Lục Diệp, ta phải đi rồi."
Lục Diệp giật mình, vội nói: "Chuyện của Trường Phong tiền bối không cần bận tâm." Mấy năm trước Mã Bân đã nói đợi thương thế hắn lành sẽ đi tìm Trường Phong kia, giết để Lục Diệp hả giận, bây giờ thương thế ông ấy đã hồi phục, tự nhiên là muốn lên đường.
"Không chỉ là chuyện của Trường Phong." Mã Bân khoát tay, "Tu vi cảnh giới đến mức độ của ta, đã không thể tiến thêm, tình trạng này đã duy trì rất nhiều năm. Nhưng mấy năm gần đây, ta bỗng nhiên có một cảm giác khác lạ, toàn bộ tinh không này dường như có chút biến hóa kỳ diệu, khiến ta có khả năng tiến thêm một bước, cho nên ta phải ra ngoài xem sao, tìm hướng đi tương lai cho mình."
"Mấy năm gần đây?" Lục Diệp hơi nhướng mày, "Là bao lâu trước?"
"Cũng không lâu lắm, sao vậy?" Mã Bân nhìn hắn.
"Là thế này tiền bối, lần này ta đi Tây Bộ Phương Thốn sơn, tiến đánh một giới vực Huyết tộc, vừa lúc gặp một số chuyện ở đó."
Hắn bèn kể lại mọi chuyện xảy ra ở Huyết Ngọc giới, nhấn mạnh vào việc Trùng tộc nâng lên đại thế giáng lâm.
"Tiền bối kiến thức uyên bác, có biết đại thế giáng lâm là gì không?" Cuối cùng, Lục Diệp hỏi.
Mã Bân lắc đầu: "Chưa từng nghe qua, nếu như lời ngươi nói, vậy những cảm giác của ta mấy năm gần đây, chẳng lẽ có liên quan đến đại thế giáng lâm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận