Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 950: “Ta đi!” 2

Chương 950: “Ta đi!” 2
Bất quá thể phách thể tu xác thực cường đại, linh lực kia giao hòa với khí huyết có thể hình thành phòng hộ cực kỳ dày đặc, phi kiếm sắc bén cũng chỉ có thể tạo thành một chút tổn thương da thịt cho thể tu, không cách nào tổn thương gân cốt.
Chỉ chốc lát, thể tu trên người đã đầy vết thương, hắn lại không rên một tiếng, phảng phất người bị thương không phải là hắn.
Hắn vừa chuyên chú phòng hộ bản thân, vừa quan sát kẽ hở công kích của đối thủ, đồng thời cũng tìm cơ hội phản kích.
Nếu như nói đến Vân Hà cảnh, khắc tinh của pháp tu là kiếm tu, như vậy ở trong cấp độ này, khắc tinh của kiếm tu chính là thể tu có khí lực cường đại.
Kiếm tu sát phạt xác thực khủng bố, nhưng bọn hắn lại có một nhược điểm lớn nhất, đó chính là công kích khó có thể kéo dài, bởi vì bọn hắn khủng bố sát phạt là lấy tiêu hao sức lực làm căn bản đổi lấy.
Cho nên đối phó với kiếm tu, thể tu có khí lực cường đại không thể nghi ngờ là người tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân trước đó thể tu chủ động xin đi giết giặc.
Nữ pháp tu e ngại kiếm tu Giang Lưu Tử, hắn thân là thể tu cũng không sợ, chỉ cần chống đỡ qua giai đoạn cường thế nhất của kẻ địch, như vậy hắn có thể xoay chuyển thế cục.
Kiếm quang liên miên không dứt giằng co ước chừng chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, ánh sáng linh khí đại thuẫn trên tay thể tu nhạt đi rất nhiều, trên lưng hắn lộ ra chằng chịt những những vết thương, đếm không hết.
Ngay lúc này, thể tu đột nhiên phát hiện công kích của đối thủ đã yếu đi, khoảng cách phi kiếm cũng biến dài.
Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng, ý thức được thời điểm phản kích đã đến.
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai chân đạp mạnh trên mặt đất, cả người như mũi tên bắn về phía trước, linh khí đại thuẫn to như vậy bị hắn cầm trên tay, nhẹ nhàng như không có gì, chỉ hướng kiếm tu đuổi giết rồi nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với nhau.
Oanh oanh oanh...
Mỗi một bước của thể tu đều có khí thế mạnh mẽ, cuốn theo khí thế như ngọn núi sụp đổ.
Kiếm quang đầy trời bỗng nhiên thu lại, Giang Lưu Tử vẫn mặt không biểu tình, từng đạo phi kiếm bỗng nhiên hội tụ trước mặt hắn, trong chớp mắt, một thanh kiếm thể khổng lồ thành hình.
Kiếm kia dài đến ba trượng, hoàn toàn do phần lớn phi kiếm hội tụ mà thành, trong thân kiếm bắt đầu khởi động linh lực dao động cực kỳ kinh khủng.
Mắt vị thể tu đang chạy nhanh về phía trước đột nhiên co lại, lập tức ý thức được không ổn, liền dừng lại, giơ cao linh khí đại thuẫn quá đỉnh, thân thể hơi ngồi xổm, hai chân dẫm sâu xuống đất, khí huyết và linh lực bản thân được rút ra đến cực hạn, hào quang màu cam một mực bọc bên ngoài thân hắn cũng trở nên sáng chói mắt.
Giang Lưu Tử chỉ về phía trước một cái, miệng khẽ quát: “Chém!”
Trong nháy mắt, thân kiếm dài ba trượng rơi xuống đỉnh đầu thể tu.
Linh lực ba động trong nháy mắt hỗn loạn đến cực điểm, qanhs sáng chói mắt khiến mọi người vây xem xung quanh nhất thời không thể thấy được gì.
Khi ánh sáng tán đi, chẳng biết từ lúc nào Hạ Thiển Thiển đã xuất hiện trên chiến trường, một kết giới linh lực dày đặc đã tụ lại trước người, đỡ hơn mười thanh phi kiếm, sau lưng nàng là thể tu toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.
Có thể tưởng tượng, nếu không phải Hạ Thiển Thiển kịp thời viện trợ, chỉ sợ thể tu đã bị giết.
Giang Lưu Tử nhíu mày.
Hạ Thiển Thiển nhàn nhạt nhìn hắn: “Nhận thua!”
Giang Lưu Tử quật cường nhìn Hạ Thiển Thiển, không nói một lời, Hạ Thiển Thiển hơi híp mắt lại: “Sao vậy? Còn muốn ra tay với ta sao? Ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi.”
Trên Linh Phong đối diện, truyền đến thanh âm của thanh niên kia: “Nếu Hạ đạo hữu thay hắn nhận thua, Giang Lưu Tử, dừng tay đi!”
Hắn cũng không muốn ở chỗ này hoàn toàn xé rách da mặt với Hạ Thiển Thiển, hơn nữa Giang Lưu Tử không thể nào là đối thủ của Hạ Thiển Thiển, tu vi chênh lệch quá lớn.
Lúc này Giang Lưu Tử mới thu hồi phi kiếm của mình.
Hạ Thiển Thiển nhìn Giang Lưu Tử thật sâu, sau đó điều khiển linh lực bao lấy người đang hôn mê, trở về Linh Phong ở hậu phương.
Trong sơn cốc, thiếu niên môi hồng răng trắng vẫn đứng ở nơi đó, giống như chiến thần bất bại.
Trên Linh Phong, sắc mặt nữ pháp tu tầng bốn tái nhợt như tờ giấy, gần như sắp khóc: “Sư tỷ, ta không phải đối thủ của hắn.”
Thực lực khủng bố của Giang Lưu Tử nàng nhìn thấy, ngay cả Thể Tu tầng năm cũng bị hắn đánh đến không có lực phản kháng, nàng là cảnh giới tầng bốn có thể làm cái gì?
Bán manh sao?
Nhìn bộ dáng tươi cười của thiếu niên kia, hình như cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc gì.
Hạ Thiển Thiển thoáng kiểm tra thương thế của thể tu một chút. Nàng nhíu mày, ba người bên mình xuất chiến, có một người tính là bình thường,còn lại tất cả đều bị trọng thương. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tiếp theo đừng mong đánh được nữa.
Trong hai người đối phương xuất chiến lúc trước, người thứ hai bị thương không nhẹ, nhưng thương thế người đầu tiên lại không nặng.
Có thể nói, cục diện trước mắt đối với phe mình vô cùng bất lợi.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Diệp.
Vốn dĩ đã nói để Lục Diệp phụ trách áp trận, nhưng nhìn thế cục trước mắt, hắn không thể không ra trận.
“Ta đi.”
Lục Diệp cất bước đi về phía trước.
Hắn áp trận hay không áp trận thì cũng không sao cả, dù sao lấy tiền cải của người, giúp người trừ tai họa mà thôi.
Kiếm tu tên Giang Lưu Tử kia thực lực rất mạnh, Lục Diệp đoán chừng lúc trước ở Linh Khê chiến trường tối thiểu cũng là một trong mười hạng đầu, nếu không không có thực lực cường đại như vậy.
Nhưng mười thứ hạng đầu thì sao chứ, trong mấy tháng thống trị Linh Khê bảng, trên toàn bộ chiến trường Linh Khê cũng chỉ có một người Lan Tử Y là có thể khiến hắn coi trọng, còn những thứ khác tất cả đều là cặn bã.
Bây giờ điểm yếu duy nhất của hắn chính là tu vi, thấp hơn đối phương hai tầng tiểu cảnh giới.
Chỉ có điều từ khi bắt đầu tu hành đến nay, thứ hắn làm nhiều nhất chính là vượt cấp giết địch.
Nhẹ nhàng đáp xuống sơn cốc, đứng cách Giang Lưu Tử năm mươi trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận