Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1906: Hung (length: 11870)

Nghe thấy lão giả vẫn còn mạnh miệng, gã tu sĩ vừa mới đổi nhẫn trữ vật với hắn liền mắng: "Lão già bớt ở đây mất mặt xấu hổ, cái nhẫn trữ vật kia niên đại quá xa xưa, sớm đã không còn là thứ có thể giải cấm, chỉ cần một chút pháp lực khuấy động là có thể khiến nó nổ tung! Ta thật sự là tin chuyện ma quỷ của ngươi mới chọn cái thứ xui xẻo này!"
Sở dĩ hắn chọn cái nhẫn trữ vật kia, chắc chắn là vì nghe lén lão giả thuyết phục Lục Diệp, kết quả không ngờ lại mất cả chì lẫn chài, 13.000 Tu La Ấn tuy không nhiều, nhưng cũng không phải để lãng phí.
Lão giả hừ lạnh một tiếng: "Lão phu có ép ngươi chọn đâu, chính ngươi muốn cướp, trách được ai?"
Hai người lập tức cãi cọ ầm ĩ.
Lục Diệp không thèm để ý, bước đến một cây hình trụ khác, tùy ý cầm lên một chiếc nhẫn trữ vật, xem xét một chút, vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì hắn phát hiện chiếc nhẫn trữ vật này vậy mà không hề có cấm chế khóa...
Không có cấm chế khóa đồng nghĩa với việc không cần giải cấm, đồ vật trong nhẫn có thể lấy ra tùy ý.
Nhìn kỹ, đồ vật cất giữ trong nhẫn thật sự không ít, chỉ riêng linh ngọc và linh tinh đã chất đống thành một khối lớn, ước chừng ít nhất cũng phải một hai chục triệu.
Còn có vài món pháp bảo trông cũng khá tốt.
Không lấy ra xem kỹ, dù sao nơi này cũng không phải chỗ để kiểm tra cẩn thận, nhưng Lục Diệp đại khái ước lượng, giá trị đồ vật bên trong chiếc nhẫn trữ vật này khoảng 30 triệu linh ngọc.
13.000 Tu La Ấn đổi lấy 30 triệu linh ngọc, đây quả là một món hời lớn!
Xúc Xắc Vận Mệnh, thật sự hữu dụng?
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra một điều, sau khi đổi được chiếc nhẫn trữ vật này, cảm giác tự tin mãnh liệt vừa rồi cũng biến mất không dấu vết, điều này cho thấy sự gia trì may mắn huyền diệu của Xúc Xắc Vận Mệnh đã bị tiêu hao hết sau khi hắn đổi được chiếc nhẫn.
Nghĩ một lát, hắn rời khỏi khu vực này, tìm một góc tối không người, lại lấy Xúc Xắc Vận Mệnh ra, ném về phía trước.
Mặc dù sau khi thử nghiệm vừa rồi, hắn gần như chắc chắn Xúc Xắc Vận Mệnh có tác dụng, nhưng vẫn nên thử thêm vài lần để có được câu trả lời chính xác.
Dưới ánh mắt quan sát, xúc xắc xoay tròn vài vòng, giống như lúc trước, trên mặt ngửa lên, giữa ánh sáng mờ ảo, một chữ lớn nhanh chóng hình thành.
Lục Diệp nhìn mà choáng váng.
Bởi vì đó rõ ràng là chữ "Hung"!
Vừa rồi là cát, lúc này bỗng nhiên lại là hung, vận may thay đổi thất thường thật khó lường.
Chữ Hung hóa thành ánh sáng bắn về phía hắn, Lục Diệp đã chuẩn bị sẵn, né người tránh đi, nhưng không thể nào tránh được, luồng sáng kia như có linh tính vẽ ra một đường cong, chính xác đánh vào trán hắn.
Lục Diệp như bị sét đánh, đứng im tại chỗ, vẻ mặt biến ảo khó lường.
Bởi vì trong khoảnh khắc, hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm thần bất an, như có điều gì chẳng lành sắp xảy ra.
Đúng lúc này, một bóng người từ đằng xa lao nhanh về phía hắn, nhìn sóng pháp lực hung hãn mênh mông từ người đối phương, đây rõ ràng là một tu sĩ Nguyệt Dao hậu kỳ.
Chỉ là lúc này, vẻ mặt của gã tu sĩ này rất hoảng loạn, không biết đã gặp chuyện gì.
Liếc nhìn Lục Diệp đang đứng yên, hắn lại lao thẳng tới, đưa tay chụp về phía hắn.
Lục Diệp nhíu mày, không ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, bởi vì trong Thiên Tu La Giới này, bất kể tu sĩ ở đâu cũng không được phép tranh đấu, cho nên mới có tu sĩ Tinh Túc, Nguyệt Dao, Nhật Chiếu tam cảnh từ khắp nơi trong tinh không tụ tập đông đúc ở đây.
Đây là quy tắc của Tu La Tràng, chỉ cần là tu sĩ còn chút lý trí, đều sẽ không vi phạm quy tắc này.
Lục Diệp đầu tiên cảm thấy người này chắc không phải bị điên, lại dám ở chỗ này ra tay với hắn, nhưng rất nhanh liền bác bỏ chính mình suy đoán, bởi vì chỉ nhìn đối phương biểu lộ, bối rối hoảng sợ, cũng không có mất trí.
Hắn đưa tay liền cầm chuôi Bàn Sơn Đao!
Bất quá không đợi hắn xuất đao, trống rỗng một đạo huyền quang từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp rơi xuống, bao phủ tu sĩ kia ở bên trong.
Bị đánh trúng chớp nhoáng, thân ảnh tu sĩ đột nhiên trở nên cứng đờ, phảng phất trúng Định Thân Chú, sợ hãi trên mặt cơ hồ hóa thành thực chất.
Một màn làm cho người kinh dị xuất hiện, bên trong huyền quang bao phủ, cả người tu sĩ này tựa như ngọn nến bị đốt nóng, cấp tốc hòa tan ra, liên đới quần áo và nhẫn trữ vật của hắn cũng cùng nhau tan rã.
Trước sau chỉ ba hơi thở, một Nguyệt Dao hậu kỳ sống sờ sờ cứ như vậy quỷ dị biến mất trước mặt Lục Diệp, không để lại một chút dấu vết.
Lục Diệp y nguyên duy trì tư thế cầm đao, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy góc áo mình thiếu một mảnh, đây không thể nghi ngờ là vừa rồi bị huyền quang kia quét trúng.
Hắn chớp mắt mấy cái, cấp tốc xoay người, nhặt Xúc Xắc Vận Mệnh trên mặt đất lên, sau đó tâm niệm vừa động, quay trở về động phủ của mình!
Quả nhiên rất hung! Không cần chứng thực thêm gì nữa, loại thời điểm này không thích hợp tiếp tục ở bên ngoài dạo chơi, hay là trốn trong động phủ của mình tương đối an toàn.
Bất quá lúc này hắn cũng kịp phản ứng một sự kiện, tu sĩ kia không thể nghi ngờ là xúc phạm cái gì quy tắc, bị Tu La Tràng cho vô tình xóa sạch, có lẽ là hắn cùng người nào ký kết Tu La khế không có tuân thủ, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác.
Chỉ bất quá đối phương chết không đúng chỗ, chạy đến trước mặt mình, lại không giải thích được mà ra tay với mình, xem chừng là không cam lòng trước khi chết muốn kéo một người chôn cùng.
Bất quá cái này đều không liên quan tới hắn, mà lại hắn vừa rồi cũng không có xuất thủ, chỉ là bày ra tư thế phòng ngự, không tính xúc phạm quy tắc Tu La Tràng, loại gạt bỏ tự nhiên đó sẽ không giáng xuống trên đầu hắn.
Khoanh chân ngồi xuống, Lục Diệp đắm chìm tâm thần điều tra.
Thiên Phú Thụ đang thiêu đốt hừng hực, mảng lớn sương mù xám bay lên, có thứ vô hình đang bị phần diệt!
Lục Diệp phỏng đoán, đó chắc là huyền diệu chi lực của Xúc Xắc Vận Mệnh gia trì trên người mình.
Lần thứ nhất Thiên Phú Thụ không có phản ứng, là bởi vì lần đầu tiên gia trì với hắn mà nói là chuyện tốt, cho nên Thiên Phú Thụ không có động tĩnh.
Nhưng lần thứ hai gia trì là hung chi lực, Thiên Phú Thụ liền có phản ứng.
Lần trước Tu La khế biến thành xiềng xích bị Thiên Phú Thụ phần diệt, thế nhưng là tốn rất nhiều ngày, Lục Diệp xem chừng lần này hẳn không phải là rất nhanh liền có thể hoàn thành.
Bất quá so mà nói, Tu La khế là một chút lực lượng chí bảo, mà Xúc Xắc Vận Mệnh của mình chỉ là chúc bảo của chí bảo, so với chân chính chí bảo không thể nghi ngờ còn kém hơn rất nhiều, cho nên phải hao phí thời gian hẳn là sẽ không dài hơn lần trước.
Lục Diệp âm thầm quyết định, trước khi Thiên Phú Thụ phần diệt hết lực lượng của Xúc Xắc Vận Mệnh, tuyệt đối không rời khỏi ổ của mình.
Thời gian thoắt cái đã ba ngày, Hạch Đào truyền đến tin tức, báo cho Lục Diệp mình đã kết thúc lịch luyện, quay trở về Thiên Tu La Giới, hắn tùy thời có thể bắt đầu khiêu chiến.
Lục Diệp bảo nàng chờ một chút, bởi vì lực lượng của Xúc Xắc Vận Mệnh còn chưa bị phần diệt sạch sẽ, lấy loại trạng thái này đi tham gia đấu chiến tràng tranh phong, ma mới biết sẽ phát sinh chuyện không hay gì đó.
Trong thời gian này, Ngọc Yêu Nhiêu lại tới tìm hắn một lần, thậm chí còn bị Lục Diệp cự tuyệt ở ngoài cửa, làm Ngọc Yêu Nhiêu rất không vui, đứng ở ngoài cửa líu ríu lầu bầu rất lâu mới rời đi.
Lại mấy ngày sau, Lục Diệp xác định trong cơ thể đã không còn việc gì, loại cảm giác xấu kia biến mất không còn tăm hơi, lúc này mới nhắn tin cho Hạch Đào.
Xúc Xắc Vận Mệnh cái đồ chơi này. . . .
Sau này vẫn phải hạn chế sử dụng, thứ này tuy là bảo vật chí tôn, nhưng không thể tạo ra quá nhiều nhân tố.
Điều khiến Lục Diệp im lặng nhất là, thứ này không thể cất vào nhẫn trữ vật, ngay cả Tiểu Hoa giới cũng không thu được. Đường cùng, Lục Diệp phải tìm một sợi dây cuốn nó lại, đeo bên hông như mặt dây chuyền.
Hôm nay là ngày đấu chiến tràng quyết toán bảng xếp hạng ba ngày trước. Những tu sĩ muốn tranh hạng đều đã sớm quay về Thiên Tu La Giới, bởi vì nếu không về mà bị người khiêu chiến, sẽ bị xử thua.
Việc xếp hạng đối với các tu sĩ phía sau không quá quan trọng, thứ tự không tăng nhiều, phần thưởng cũng không khác biệt lớn, chỉ có những người đứng đầu bảng mới nhất định phải quay về.
Lục Diệp xem xét bảng xếp hạng, ngạc nhiên khi thấy mình đã lên hạng năm!
Hai cái tên trước đó chẳng biết lúc nào đã biến mất.
Điều này đồng nghĩa với việc hai người này hoặc đã chết, hoặc đã rời khỏi Tu La Tràng.
Lục Diệp nhớ tới người mình gặp trong bảo khố bị Tu La Tràng đào thải... Người đó là Nguyệt Dao hậu kỳ.
Liệu có phải một trong hai người kia không?
Dù có phải hay không cũng chẳng liên quan đến hắn. Lục Diệp lập tức khiêu chiến người thứ tư.
Ngoài dự đoán, không lâu sau khi khiêu chiến, thứ hạng của hắn liền tăng lên một bậc, xem ra đối phương vẫn chưa trở về từ lịch luyện.
Đây cũng là chuyện bình thường, hẳn là bị lịch luyện trì hoãn. Tuy nhiên, chỉ cần đối phương kịp trở về trước thời hạn quyết toán thì vẫn có thể giành lại thứ hạng của mình.
Không còn cách nào khác, hắn đành khiêu chiến người thứ ba.
Cùng lúc đó, trong một động phủ nào đó ở Thiên Tu La Giới, một Thạch tộc đang nằm trên giường, một Thạch tộc khác đang vận chuyển lực lượng chữa thương cho hắn. Xét theo pháp lực ba động của người này, rõ ràng là một Nhật Chiếu.
Thạch tộc vốn không tinh thông y thuật, do hạn chế về thể chất, nhưng vết thương của Thạch tộc trên giường lại rất kỳ lạ, không phải y thuật thông thường có thể giải quyết được, cần lực lượng cường đại để áp chế và loại bỏ.
Nhật Chiếu Thạch tộc đang làm chính là áp chế loại bỏ thứ quỷ dị trong vết thương cho tộc nhân của mình. Lão nhân ở đây đã mười ngày, sắp xong việc.
Đúng lúc này, Thạch tộc nằm trên giường nói: "Trưởng lão, có người khiêu chiến ta."
Nghe vậy, Nhật Chiếu Thạch tộc liền thu hồi pháp lực, vuốt cằm: "Vậy thì đi thôi, nhưng đừng dùng lực quá mạnh. Vết thương của ngươi còn lưu lại một luồng lực lượng rất kỳ lạ, tuy đã gần giải quyết xong, nhưng nếu tiếp tục gắng sức, có thể sẽ chuyển biến xấu."
Thạch tộc trên giường đứng dậy, gật đầu: "Ta biết, trưởng lão yên tâm. Không mất nhiều thời gian, ta đi một chút sẽ về." Hắn muốn xem kẻ nào không biết trời cao đất dày dám khiêu chiến mình, chuyện này đã lâu rồi hắn chưa gặp phải.
Bình thường hắn chắc chắn sẽ thấy hứng thú, nhưng giờ đang trong giai đoạn chữa thương quan trọng lại bị quấy rầy, không khỏi có chút bực bội, thầm quyết định phải cho kẻ khiêu chiến đó một bài học.
Cần biết hắn ở đấu chiến tràng Nguyệt Dao có biệt hiệu 'vạn năm lão tam'!
Đấu chiến tràng lớn như vậy, hàng chục vạn người ở cảnh giới Nguyệt Dao, mà hắn lại quanh năm giữ vững vị trí thứ ba, đủ thấy thực lực cường đại.
.
Hôm nay canh một, có việc phải ra ngoài, xin thứ lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận