Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 1088: Thứ văn! 2

Chương 1088: Thứ văn! 2
Lục Diệp bắt đầu dựa theo bí pháp của Vân phu nhân mà điều phối, lần đầu làm loại chuyện này khó tránh khỏi có chút lạ lẫm. Cũng may việc này không quá phức tạp, chỉ trong thời gian một nén nhang, ba bình lớn chứa nguyên liệu của thứ văn đã hiện ra các màu sắc khác nhau.
Một loại hiện lên màu vàng, một loại hiện lên màu vàng đất, một loại màu xanh nhạt.
Con sói có bông hoa màu xanh trên đỉnh đầu kia vẫn đang ngồi xổm bên cạnh Lục Diệp.
Lục Diệp đưa tay chỉ vào cái bình màu vàng, mở miệng nói: “ Là loại này!” Trong lúc nói chuyện, trên tay hắn đã hình thành một linh văn sắc bén, ánh sáng nhàn nhạt toả ra, lộ ra khí tức sắc bén.
Lại chỉ chỉ cái bình màu vàng đất, “Cái này là loại này!”
Linh văn biến ảo hóa thành một linh văn ngự thủl thể hiện lực phòng hộ mạnh mẽ.
Lại chỉ về cái bình màu xanh nhạt cuối cùng: “Còn có cái bình cuối cùng là loại này.”
Ngự thủ linh văn hóa phong hành, toàn bộ bàn tay đều hiện ra vẻ nhẹ nhàng và nhà nh nhẹn.
“Vậy tiểu tử, ngươi muốn loại nào?”
Bất luận là sắc bén, ngự thủ hay là phong hành cũng đều là mấy loại linh văn đơn giản thực dụng lúc ban đầu Lục Diệp lấy được. Hắn cũng đã luyện tập rất nhiều lần trên người mình, không dám tự tin nắm chắc mười phần nhưng xác suất thành công tám chín phần là có, ba đạo linh văn này cũng không phức tạp.
Hắn thực chất chỉ là muốn thử một chút linh văn sắc bén trên người những con sói nhưng giờ phút này đã có đầy đủ nguyên liệu nên có thể cho nó có nhiều lựa chọn hơn nữa.
Mặc dù con sói không biết nói tiếng người nhưng chắc chắn là có linh tính, Lục Diệp khoa chân múa tay đơn giản đương nhiên nó cũng có thể hiểu được.
Sau khi Lục Diệp dứt lời, nó liền giơ móng vuốt lên, vỗ vỗ trước cái bình màu vàng kia.
Lục Diệp gật đầu, thú tính hung mãnh đương nhiên sẽ theo đuổi sức mạnh lớn nhất.
Nếu như nó đã lựa chọn, đương nhiên Lục Diệp phải thỏa mãn yêu cầu của nó, đây chính là khách hàng đầu tiên của hắn... Mặc dù nó là một con yêu thú không biết nói chuyện.
Lục Diệp hạ quyết tâm, nhất định phải cho nó một trải nghiệm tốt.
Đâm xuống thứ văn tại vị trí nào là một vấn đề.
Linh văn sắc bén là linh văn có tính công kích, như vậy vị trí thích hợp chỉ có hai chỗ, móng vuốt và miệng.
Mấy ngày nay Lục Diệp cũng đã thấy mấy con sói tranh đấu ầm ĩ, móng vuốt sắc bén và răng nanh là vũ khí trời sinh của bọn chúng, chỉ nhìn động tĩnh đùa giỡn của bọn chúng, bât kể là ai cũng cho rằng bọn chúng đang chiến đấu sinh tử, nhưng trên thực tế theo quan sát của Lục Diệp, bọn chúng chỉ dựa vào phương thức này để mài giũa kinh nghiệm giết địch của bản thân.
Con sói có bông hóa xanh trên đỉnh đầu đưa mắt nhìn toàn bộ bầy sói, thực lực của nó là thấp nhất, khí tức yêu thú trên thân nó cũng không quá nồng đậm, ước chừng chỉ có trình độ Vân Hà tầng bốn, tầng năm, trong lúc chiến đấu với các loài khác sẽ thường xuyên chịu thiệt.
Hắn nghiêm túc quan sát con sói trước mặt, trong lòng đã có quyết định.
Chọn vị trí đâm thứ văn trên miệng đối phương, so với móng vuốt, con sói ỷ lại răng nanh hơn một chút.
Lục Diệp đưa tay nắm lấy miệng sói, quay đầu nói với Hổ Phách: “Nói với nó, sẽ có chút đau, bảo nó không được quậy.”
Hổ Phách lập tức khẽ gầm lên.
Trong đồng tử con sói hiện lên vẻ khinh thường, hiển nhiên là không để lời dặn dò của Hổ Phách ở trong lòng.
Tất cả đã chuẩn bị xong, vẻ mặt Lục Diệp cũng trở nên nghiêm túc.
Mặc dù đã thử qua rất nhiều lần trên người mình, có rất nhiều lần thành công, nhưng dù sao cũng chỉ là luyện tập.
Đây là lần đầu tiên thực hành của mình cho nên tuyệt đối không thể thất bại.
Châm nhọn đặt ở vị trí thuận tay bên cạnh, Lục Diệp dùng một tay nắm lấy miệng sói, một tay nhanh như chớp lấy ra một cây châm, chấm lấy nguyên liệu trong bình, nhanh như chớp đâm ra một châm.
Tâm trí tập trung đến cực hạn, trong nháy mắt kim châm rơi xuống, linh lực hơi khởi động, đạo cơ nguyên đầu tiên hình thành.
Rút châm, thay châm, chấm lấy nguyên liệu, lại xuất châm, đạo cơ nguyên thứ hai thành hình trong nháy mắt, hoàn mỹ nối với đạo cơ nguyên thứ nhất.
Động tác của Lục Diệp cực kỳ nhanh chóng nhưng lại đâu vào đấy, theo từng châm nối tiếp nhau rơi xuống, ấn ký màu vàng trên miệng sói chậm rãi thành hình giống như một mũi tên.
Số lượng Âm Dương Nhị Nguyên cấu thành Linh văn sắc bén không tính là nhiều, chỉ có mười mấy cái mà thôi.
Cho nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến ba mươi hơi thở, Lục Diệp đã hoàn thành, khi một châm cuối cùng rơi xuống, một ấn ký màu vàng cuối cùng đã hình thành, đã hoàn toàn hiện lên một tia ánh sáng.
Con sói từ đầu đến cuối cũng không nhúc nhích qua một lần, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có sự chuyển động, hiển nhiên đau đớn của thứ văn đối với nó mà nói không đáng kể chút nào.
Lục Diệp thở ra một hơi, buông miệng sói ra.
Cẩn thận nhìn một chút, giờ phút này trên miệng con sói có thêm một đạo hình xăm màu vàng, nhìn rất là độc lạ.
Đây là một đạo thứ văn hiển thị tính chất, hơn nữa cũng không phải thuộc tính vĩnh cửu, là cùng một loại hình với thứ văn Phi Dực mà Lục Diệp đạt được lúc ban đầu.
Hiện tại trình độ của Lục Diệp ở trên Thứ Văn chi đạo cũng không phải là quá cao, có thể làm được loại trình độ này đã là cực hạn, chờ sau này tay nghề của hắn cao lên mới có thể đâm xuống thứ văn ẩn tính hoặc là thứ văn vĩnh cửu. Đương nhiên, loại nguyên liệu mà thứ văn cần dùng đến không giống nhau.
Trước mặt Lục Diệp, con sói nghi ngờ nhìn hắn bởi vì nó không cảm giác được mình có thay đổi gì đặc biệt.
“ Sử dụng yêu lực thử xem.” Lục Diệp mở miệng.
Con sói nghe hiểu, lúc này liền sử dụng yêu nguyên của mình, trong nháy mắt tiếp theo, ấn ký màu vàng trên miệng lóe lên ánh sáng làm cho mỗi cái răng nanh của nó đều toả ra ánh sáng,làm tăng thêm cảm giác sắc bén, nó nhe răng trợn mắt với Lục Diệp, nhìn qua trông uy phong lẫm liệt.
Lục Diệp dùng một bàn tay đánh nó bay sang một bên: “Tự mình chơi đi.”
Quen thuộc lẫn nhau, đối với nó cũng không có gì phải khách khí.
Lần đầu tiên thi văn thành công hoàn mỹ, tâm tình của Lục Diệp rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận