Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 914: Chân Hồ ba tầng cảnh (length: 12462)

Chương 914: Chân Hồ ba tầng cảnh
Vì một đạo linh thăm màu vàng chỉ có thể duy trì khoảng một ngày một đêm, nên từ khi bắt đầu tu hành, Lục Diệp đã không thể tuần tra mỗi ngày nữa.
Hắn chỉ có thể tuần tra mỗi một ngày một lần.
May mà Thương Viêm sơn ải bên này cũng không có địch tình gì. Niệm Nguyệt Tiên ngày ngày tọa trấn nơi đây, Vạn Ma lĩnh bên kia liền không dám bén mảng. Uy hiếp của một vị quỷ tu Thần Hải cảnh đỉnh tiêm quá lớn, không ai biết nàng ẩn nấp ở đâu. Nếu có kẻ nào dám lén lút tới gần, không chừng lúc nào sẽ bị lộ hành tung, bị nàng tiện tay tiêu diệt.
Việc giao dịch với Luật Pháp ti cũng được tiến hành đúng hạn. Sau khi tu hành, Lục Diệp tiện tay luyện chế Bạo Liệt Hỏa Linh Thạch cũng đủ để ứng phó nhiệm vụ cần thiết.
Thời gian thoảng cái đã gần nửa tháng trôi qua.
Mười đạo linh thăm màu vàng cuối cùng cũng đã dùng hết, vòng xoáy màu vàng óng trước mặt từ từ biến mất, việc tu hành kết thúc.
Lục Diệp mở mắt ra, xem xét tu vi của bản thân, cảm nhận được sự trưởng thành thần tốc trong nửa tháng vừa qua.
Lợi ích mà Thiên Phú Thụ mang lại cho hắn sau khi biến đổi còn lớn hơn cả dự đoán. Bởi vì khi rễ Thiên Phú Thụ thăm dò vào vòng xoáy màu vàng hấp thu linh lực tinh thuần nồng đậm bên trong thế giới mà vòng xoáy nuốt chửng, hiệu suất cao đến mức không thể so sánh với tụ linh cái phễu nhỏ.
Ban đầu hắn nghĩ rằng sự khác biệt về môi trường gấp ba lần thì hiệu suất tu hành cũng chỉ gấp ba lần.
Chờ đến khi thực sự tu hành mới phát hiện không phải vậy.
Nếu như gọi phương thức tu hành tạo dựng tụ linh cái phễu nhỏ là hấp thu thì phương thức tu hành dùng rễ Thiên Phú Thụ thăm dò vào thế giới bên kia vòng xoáy chính là cướp đoạt!
Một bên là bị động tiếp nhận linh lực chảy ra từ vòng xoáy màu vàng, một bên là chủ động thu hoạch, hoàn toàn không thể so sánh.
Lục Diệp cảm thấy việc sử dụng một cây linh thăm màu vàng để tu hành có hiệu suất nhanh hơn gấp mười lần so với tốc độ bình thường.
Tất nhiên, sự khác biệt về môi trường bên ngoài vòng xoáy cũng là một trong những nguyên nhân tạo nên kết quả này.
Bên ngoài vòng xoáy là linh lực tinh thuần có thể trực tiếp hấp thụ, nhưng bên trong vòng xoáy lại là linh dịch đã hóa lỏng.
Nửa tháng qua, tu vi của hắn đã có sự thay đổi long trời lở đất. Có thể nói, từ khi bắt đầu tu hành đến nay, hắn chưa từng trải nghiệm tốc độ tăng tiến khủng khiếp như vậy, ngay cả khi ở Vân Hà cảnh cũng không có.
Tu vi tăng nhanh quá cũng không hẳn là tốt. Sau khoảng thời gian tu hành này, hắn cũng thường xuyên vào Thận Cảnh để tôi luyện bản thân, chính là muốn nhanh chóng làm quen với sự tăng trưởng tu vi của mình.
Mười đạo linh thăm màu vàng đổi được đã dùng hết, Lục Diệp tạm thời không định đổi thêm linh thăm màu vàng để tu hành nữa. Cảm giác tu vi tăng nhanh chóng tuy rất hấp dẫn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không sa đà vào đó.
Cảnh giới bản thân phải vững chắc một thời gian rồi mới có thể tiếp tục tu hành.
Đang định dẫn Hổ Phách và Y Y ra khỏi trúc lâu để đi tuần tra xung quanh thì một làn hương thơm thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi.
Khi Lục Diệp hoàn hồn lại thì Niệm Nguyệt Tiên đã đứng trước mặt hắn.
Khoảng cách giữa hai người chưa đến một thước!
Lục Diệp giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước, chắp tay hành lễ: "Đại nhân!"
Vị ải chủ nhà mình luôn luôn thần xuất quỷ nhập như vậy, nửa tháng trước còn không thấy bóng dáng, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
Lúc này, Niệm Nguyệt Tiên đang đánh giá Lục Diệp với vẻ kinh nghi bất định, thần niệm tràn ngập, cẩn thận dò xét. Tuy đã có kết luận nhưng vẫn không dám chắc chắn: "Chân Hồ ba tầng cảnh?"
Nửa tháng trước khi Lục Diệp từ Hạo Thiên thành trở về là Chân Hồ nhất trọng.
Nửa tháng sau, hắn đã là Chân Hồ ba tầng cảnh?
Dù Niệm Nguyệt Tiên kiến thức rộng rãi, cũng chưa thấy qua sự tình trái khoáy như thế.
Mà lại loại sự tình này làm sao có thể xảy ra, Chân Hồ cảnh tu hành là muốn linh lực chuyển hóa chín lần, mỗi một lần tu vi tăng lên, cần linh lực đều cực kỳ khổng lồ, càng về sau càng khó tăng lên, dù là Lục Diệp trên tay có đủ nhiều chiến công, có thể duy trì trạng thái tu hành bằng linh thăm màu vàng, cũng không thể nào trong nửa tháng thăng liền hai tầng tiểu cảnh giới.
Thế mà chuyện lạ như vậy, lại xảy ra ngay trước mắt mình!
Niệm Nguyệt Tiên cho Lục Diệp cảm giác vẫn luôn là lạnh lùng như băng, bây giờ trên mặt lại đầy kinh ngạc và chấn kinh, không khỏi có chút tương phản về mặt thị giác, khiến người ta thấy buồn cười.
Lục Diệp không dám cười, chỉ nghiêm mặt đáp: "Đại nhân sáng suốt."
Niệm Nguyệt Tiên có thể khám phá tu vi của hắn, Lục Diệp cũng không lấy làm lạ, chênh lệch tu vi bày ra rõ ràng, thần niệm đảo qua, tu vi của hắn tự nhiên không chỗ nào che giấu.
Niệm Nguyệt Tiên ngẩn người một chút.
Lục Diệp đợi một lát, nàng vẫn không có ý định nói chuyện, chỉ có thể mở miệng: "Đại nhân nếu không có phân phó, thuộc hạ xin đi tuần tra."
"Đi đi." Niệm Nguyệt Tiên gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng Lục Diệp rời đi, nàng vẫn thật lâu chưa hoàn hồn.
Trong đầu lại hiện ra một bóng người quen thuộc.
Lần trước nàng trọng thương ngã gục, Lục Diệp không biết thi triển thủ đoạn gì, để nàng có thể sống lại, trong khoảnh khắc nàng từ trên người Lục Diệp thấy được bóng dáng của người nọ.
Năm đó nàng cũng gặp nguy hiểm tương tự, người kia cũng như thần binh từ trên trời giáng xuống cứu nàng, từ đó về sau, nàng liền kiên quyết đi theo phục vụ, cho đến khi người kia tử trận.
Hôm nay cũng vậy!
Năm đó tu vi của người kia tăng lên cũng nhanh đến mức không thể tưởng tượng!
Đối với bí mật của Lục Diệp, nàng không có tâm tư tìm hiểu, chưa nói đến Lục Diệp là thuộc hạ của nàng, chỉ riêng ân cứu mạng lần trước, Niệm Nguyệt Tiên cũng không thể nào làm gì Lục Diệp.
Nghi hoặc trong lòng, Bích Huyết tông... cuối cùng sẽ sinh ra yêu nghiệt như vậy sao?
Trước đó nghe nói các đại tông môn Vạn Ma lĩnh xem hắn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nàng còn cảm thấy Vạn Ma lĩnh bên kia có chút phóng đại, Lục Diệp ở Linh Khê chiến trường, Vân Hà chiến trường biểu hiện dù có xuất sắc thế nào, cũng chỉ là một tiểu gia hỏa Linh Khê cảnh, Vân Hà cảnh, còn chưa ảnh hưởng đến cục diện hai đại trận doanh.
Nhưng bây giờ xem ra, Vạn Ma lĩnh bên kia hiển nhiên có người biết chuyện, thêm chuyện lúc trước, có chút ám ảnh.
Đối với loại nguy hiểm tiềm ẩn này, cần phải bóp chết từ trong trứng nước.
Chân Hồ ba tầng cảnh...
Nếu vậy, sự kiện kia có lẽ có thể đưa vào danh sách quan trọng.
Nguyên bản đối với chuyện này, nàng đã không còn nhớ nhung, nhưng từ khi được Lục Diệp cứu mạng, chứng kiến thủ đoạn thần diệu của hắn, nàng lại không khỏi nảy sinh suy nghĩ, bởi vì nếu có loại thủ đoạn đó tương trợ, nàng có lẽ có cơ hội thành công.
Mà một khi đạt được điều đó, thực lực của nàng tất nhiên sẽ có tiến bộ cực lớn, đến lúc đó chỉ cần tìm được cơ hội, nhất định có thể chém giết Vạn Trượng Cương!
Ý niệm vừa chuyển, Niệm Nguyệt Tiên đã có quyết định.
Cách Thương Viêm sơn ải ngoài mấy chục dặm, Lục Diệp dừng lại, nhìn về phía miệng núi lửa.
Trước đó trận chiến phòng thủ Cô Sơn thành cuối cùng, hắn lo lắng cho an nguy của Niệm Nguyệt Tiên nên đuổi theo, cục diện sau đó ra sao hắn cũng không rõ lắm.
Nhưng nhìn tình hình lúc đó, tu sĩ Vạn Ma lĩnh phòng thủ Cô Sơn thành là không có vấn đề gì, chỉ là chắc chắn tổn thất không ít.
Hắn cũng không quan tâm Cô Sơn thành tình hình bên kia, hắn chỉ quan tâm miệng núi lửa bên kia.
Dưới mặt đất kia trong hang đá vôi, vậy mà có rất nhiều Hỏa linh thạch chưa khai thác...
Mặc dù hắn hiện tại có con đường thu hoạch Hỏa linh thạch ổn định, số mình lần trước gom góp tới cũng chưa dùng hết, nhưng mỗi lần tu hành, thôi động năng lực Thiên Phú Thụ cũng phải tiêu hao nhiên liệu dự trữ.
Trạng thái tu hành của hắn hiện tại trên cơ bản là vừa thôi động năng lực Thiên Phú Thụ, vừa hấp thu năng lượng Hỏa linh thạch, tiêu hao không ít.
Trên Thiên Phú Thụ còn có rất nhiều lá cây chưa được nhóm lửa, đó mới là nơi cần Hỏa linh thạch nhất.
Nếu không nghĩ biện pháp kiếm thêm tiền, sớm muộn cũng có ngày cạn kiệt.
Đi xem thử?
Cứ việc cảm thấy hi vọng không lớn, nhưng nhỡ đâu có thu hoạch gì, nhìn một chút cũng không mất gì.
Trước đó bận tu hành, không có rảnh nghĩ việc này, hôm nay suy nghĩ kĩ, lại nhịn không được.
Một đường vội vàng chạy tới, còn chưa đến miệng núi lửa, đã thấy từ xa rất nhiều thân ảnh bay tới bay lui, khí thế bận rộn ngút trời.
Lục Diệp nhìn một cái, liền biết tính toán của mình hỏng rồi.
Bên Vạn Ma lĩnh rõ ràng đang khai thác Hỏa linh thạch dưới hang đá vôi, thứ tốt gì bên trong đều sẽ bị vơ vét sạch sẽ.
Lục Diệp cố nhiên có thể mượn ấn ký chiến trường Vạn Ma lĩnh trà trộn vào đó, nhưng lần trước có thể thuận lợi như vậy, thật ra là nhờ tình thế Cô Sơn thành cực kỳ nghiêm trọng, không ai kiểm tra thân phận của hắn.
Lần này nếu lại làm như vậy, chưa chắc sẽ thuận lợi, một khi có người muốn kiểm tra thân phận của hắn, hắn không cách nào giải thích được.
Hơn nữa, dù có trà trộn vào được thì sao, cũng không thể chỉ dựa vào một mình hắn lén lút khai thác Hỏa linh thạch, có thể lấy được bao nhiêu?
Trừ phi hắn có bản lĩnh chui vào kho báu Cô Sơn thành, vơ vét sạch sẽ chỗ đó!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Lục Diệp vội vàng gạt bỏ, ý nghĩ quá nguy hiểm.
Đang định rút lui, bỗng nhiên nhìn thấy từ trong miệng núi lửa bay ra một bóng dáng có chút quen mắt.
Nhìn kỹ, đúng là người hắn quen biết, hơn nữa linh lực ba động trên người nàng hiển thị rõ ràng, hiển nhiên không phải cấp độ Vân Hà cảnh có thể có.
Nàng cũng tấn thăng Chân Hồ!
Nhìn hướng bay, hình như hướng về Cô Sơn thành ải.
Suy nghĩ một chút, Lục Diệp không đi quấy rầy nàng, tuy nói từng có một thời gian sớm tối ở chung, cũng từng có một lần hợp tác ngắn ngủi, nhưng trận doanh lập trường khác biệt, ngày sau gặp nhau trên chiến trường, đó cũng là kẻ địch phải đối mặt bằng đao kiếm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc Lục Diệp còn ở linh địa Hồi Thiên cốc, có một lần đông đảo tu sĩ Vạn Ma lĩnh chuẩn bị đi vây quét hắn, chính là nàng này đã lén báo tin cho Lục Diệp, để hắn chạy trốn.
Mặc dù cuối cùng Lục Diệp cũng không trốn, nhưng dù sao cũng nợ nàng ta một ân tình.
Cho nên ngày sau nếu thật sự gặp nhau trên chiến trường, có thể cân nhắc hạ thủ lưu tình.
Tuần tra trở về, vừa đúng lúc thấy tu sĩ từ Hạo Thiên thành đến lấy hàng đang đứng ngoài trúc lâu của mình chờ đợi.
Người này là thuộc hạ của Càn Vô Đương, chuyên phụ trách đến lấy Bạo Liệt Hỏa Linh Thạch đã luyện chế xong từ chỗ Lục Diệp, tên là Trình Tu, đã gặp Lục Diệp vài lần, miễn cưỡng cũng coi như quen biết.
Chỉ có điều lúc này, vị binh tu tu vi khoảng Chân Hồ tầng năm này dường như tình trạng có chút không tốt lắm.
Hắn đứng cứng đờ trước trúc lâu, không dám nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên mặt, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Một tay hắn đặt trên chuôi kiếm bên hông, gấp mà không nói nên lời, đầu ngón tay trắng bệch.
Không sai, Niệm Nguyệt Tiên ngồi trên cành một cây đại thụ không xa đó, hai tay chống hai bên, hai chân dài đung đưa, vẻ mặt có vẻ nhàn nhã, nhưng lại có khí thế sắc bén tràn ra khắp nơi, khiến ý chí của Trình Tu bị dao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận