Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1774: Huyễn Huyết Ma Đồng (length: 12047)

Ba đạo hồng phù giá trị khó mà đánh giá, trong thời gian ngắn, ba đạo hồng phù này khả năng không phát huy ra kỳ hiệu quá lớn, nhưng chỉ cần ôn dưỡng đầy đủ, tuyệt đối có thể trở thành đòn sát thủ của Lục Diệp.
Ba đạo hồng phù thuộc tính khác nhau: một đạo công kích, một đạo phòng ngự, còn một đạo dùng để chạy trốn, Tiểu Nhân tộc chuẩn bị rất chu đáo.
Lúc này, Lục Diệp lấy ba đạo hồng phù ra, một bên vận dụng pháp lực luyện hóa, một bên tiếp tục kiểm tra những vật khác trong nhẫn trữ vật.
Ngoài ba đạo hồng phù, còn có một cái linh đang nhỏ xinh, và một viên ngọc giản.
Lục Diệp xem xét linh đang, phát hiện vật này lại là một kiện Hồn Khí cực kỳ bất phàm.
Hồn Khí giá trị rất cao, vì luyện chế Hồn Khí khó khăn không phải pháp bảo bình thường có thể sánh bằng, linh đang này nhìn liền biết phẩm chất phi phàm, không biết giá trị bao nhiêu.
Còn ngọc giản, thì ghi chép một ít thông tin, đều là tư liệu liên quan đến tinh không kỳ quan kia, ngoài ra dặn hắn chuẩn bị sẵn sàng, trong ba năm ngày, sẽ có Nhật Chiếu của Tiểu Nhân tộc đến tìm hắn, khởi hành xuất phát.
Lần này đi nơi trung tâm tinh không kỳ quan ở Phương Thốn sơn, đường xá xa xôi, có Nhật Chiếu đích thân đưa hắn đi, chắc chắn có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Bên Tam Giới đảo đã sắp xếp ổn thỏa, Lục Diệp yên tâm chờ đợi.
Vài ngày sau, bỗng có uy áp của Nhật Chiếu từ trên trời giáng xuống, vừa chạm đất đã thu lại!
Cảm nhận được khí tức Nhật Chiếu này, Lục Diệp hiểu rõ, đứng dậy, bay ra khỏi Tam Giới đảo.
Bên ngoài Tam Giới đảo, một bóng người lặng lẽ đứng đó, rõ ràng đang chờ Lục Diệp đến.
Chính là Trương Côn!
Thấy là hắn, Lục Diệp cũng không nghĩ ngợi gì nữa, Tây Bộ Phương Thốn sơn ở ngay đây, lần này rời đi dĩ nhiên là do Nhật Chiếu bên Tây Bộ phụ trách hộ tống hắn.
"Sư huynh!" Lục Diệp hành lễ.
Trương Côn khẽ gật đầu, lấy ra một chiếc tinh chu, nói: "Lên đi!"
Lục Diệp bước lên tinh chu, ngay lập tức, Trương Côn vận dụng pháp lực, tinh chu hóa thành một luồng sáng hướng ra ngoài Vạn Tượng Hải lao đi.
Động tĩnh tuy không lớn, nhưng khí tức Nhật Chiếu của Trương Côn bộc lộ tự nhiên không thể qua mắt được mấy Nhật Chiếu trấn thủ ở Vạn Tượng Hải, mấy Nhật Chiếu trấn thủ này thực sự không hiểu nổi, Tam Giới đảo và Tiểu Nhân tộc rốt cuộc có quan hệ gì, sao lại thân thiết như vậy?
Tiểu Nhân tộc thậm chí đồng ý mở một cửa hàng linh phù ở Tam Giới đảo! Đây chính là điều mà ngay cả Vạn Tượng đảo cũng không thể giành được.
Vài ngày sau, Tinh Túc thi đấu ở Đại Bàn đảo kết thúc, đến đây, hành trình của Tây Bộ Phương Thốn sơn tại Vạn Tượng Hải đã kết thúc tốt đẹp.
Dưới ánh mắt của vô số tu sĩ, Tây Bộ Phương Thốn sơn rời khỏi Vạn Tượng Hải, tiếp tục hành trình phiêu bạt.
Mà lúc này, Lục Diệp đang ngồi xếp bằng trên tinh chu, thúc giục khí huyết chi lực của bản thân, ôn dưỡng hồng phù trong cơ thể.
Hồng phù luyện hóa vào cơ thể, nếu không quan tâm đến nó, khí huyết tự thân vẫn luôn ôn dưỡng nó, chỉ là hiệu suất hơi thấp.
Chủ động thúc giục khí huyết chi lực, hiệu quả liền khác hẳn.
Lục Diệp không biết chuyến này sẽ gặp phải nguy hiểm gì, tuy nói nơi hắn muốn đến, tinh không kỳ quan, là nơi Nhật Chiếu không thể vào được, cho dù gặp phải địch nhân cũng chỉ là cấp độ Nguyệt Dao, nhưng không thể chủ quan.
Nếu có thể ôn dưỡng hồng phù đến một mức độ nhất định trước khi đến đích, chắc chắn sẽ có thêm một chút vốn liếng bảo mệnh.
Nếu là người khác, tự nhiên không có năng lực này.
Nhưng Lục Diệp mượn bảo huyết để ôn dưỡng hồng phù, có thể đạt được hiệu quả khác thường, đơn giản chỉ là tiêu hao bảo huyết mà thôi.
Cho nên dọc đường này, hắn đều đang tiêu hao bảo huyết, rồi lại cô đọng bảo huyết tuần hoàn để vượt qua.
Ngoài ra, Lục Diệp chính là đang luyện hóa cái định hồn linh nhỏ kia.
Định hồn linh có tác dụng trấn an hồn phách, thôi động nó sẽ có hiệu quả an thần, là tiểu nhân tộc lần này chuyên môn chuẩn bị cho Lục Diệp tiến vào tòa tinh không kỳ quan kia, trước kia những người được phái đi tìm Phương Thốn sơn hạch tâm như Nguyệt Dao đều có đồ vật tương tự được tặng, bất quá định hồn linh của Lục Diệp phẩm chất cao hơn hẳn, bởi vì đây là Tô Ngọc Khanh tự mình tìm ra từ trong bảo vật của mình.
Việc liên quan đến an nguy của Lục Diệp, Tô Ngọc Khanh vô cùng để ý.
Trương Côn chỉ điều khiển tinh chu đi đường, từ Vạn Tượng Hải xuất phát, rất nhanh liền đến một trùng đạo, hắn mượn Nhật Chiếu chi năng mà đi, Nguyệt Dao trấn giữ ở trùng đạo kia căn bản không dám ngăn cản.
Lục Diệp chỉ lặng lẽ ghi nhớ vị trí trùng đạo kia, không để ý nó cụ thể thông đến tinh hệ nào.
Dọc đường này, Trương Côn mang theo hắn ghé qua ba trùng đạo...
Một trùng đạo cuối cùng thậm chí có chút không ổn định, nếu không có Trương Côn dùng Nhật Chiếu chi năng, bằng thủ đoạn huyền diệu mở đường, Lục Diệp nghĩ nếu mình tự đi chắc chắn sẽ bị kẹt lại trong đó.
Nửa năm sau, trong tinh vực hoang vu, tinh chu chậm rãi tiến về phía trước, Lục Diệp đứng dậy sánh vai cùng Trương Côn.
Ánh mắt chấn động nhìn về phía trước một màn kỳ cảnh.
Tuy rằng hắn đã từng gặp qua không ít tinh không kỳ quan, nhưng hình dạng đặc biệt như trước mắt vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Nhìn từ xa, cái kỳ quan không biết trải dài bao xa trong tinh không kia, giống như một con mắt thật to...
Như có một cự nhân vô hình, mở ra con mắt độc nhất của mình, trong dòng sông thời gian tháng năm, nhìn thấu những biến hóa khó lường của tinh không vô tận. Huyễn Huyết Ma Đồng!
Đó cũng là tên của tòa tinh không kỳ quan này.
Tốc độ tinh chu dần dần chậm lại, cho đến một lúc nào đó thì dừng hẳn, Trương Côn cau mày, dường như đang chịu áp lực cực lớn.
"Sư đệ, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây." Trương Côn đã cúi đầu, không nhìn Huyễn Huyết Ma Đồng.
Không phải không muốn, mà là không thể!
Điểm kỳ diệu của tòa tinh không kỳ quan này nằm ở chỗ, tu sĩ dưới Nhật Chiếu đến đây sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng phàm là Nhật Chiếu đến đây sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn, loại áp lực này không đến từ thân thể, mà là đến từ thần hồn, càng đến gần càng mãnh liệt.
Đặc biệt là khi Nhật Chiếu nhìn thẳng vào Huyễn Huyết Ma Đồng, áp lực sẽ tăng lên gấp bội.
"Làm phiền sư huynh!" Lục Diệp gật đầu, cũng nhìn ra Trương Côn đã đến giới hạn, rất tò mò, sự huyền diệu của tinh không kỳ quan này rốt cuộc là gì.
May mà hắn sẽ có thể tiếp xúc đến sau khi vào trong.
"Nhớ kỹ, Huyễn Huyết Ma Đồng có hai mặt, khi nó chớp mắt thì tốt nhất tìm chỗ trốn đi."
"Vâng." Thông tin này đã được ghi lại trong ngọc giản Diệp Siêu Quần đưa cho hắn trước đó, cho nên không cần Trương Côn dặn dò, hắn cũng biết nên làm thế nào.
"Ngoài ra Tô sư muội có lời nhắn nhủ, nếu việc không thể làm thì đừng cưỡng cầu, bảo toàn tính mạng là trên hết."
"Ta đã biết, sư huynh, ta đi vậy."
"Đi đi."
Lục Diệp thúc giục pháp lực, nhảy khỏi tinh chu, hướng Huyễn Huyết Ma Đồng tiến đến.
Trên đường đi, hắn nhìn chằm chằm vào Huyễn Huyết Ma Đồng to lớn kia, nhưng không cảm nhận được áp lực như Trương Côn đã nói, chỉ có thể cảm thán tinh không thật thần diệu, không thiếu điều kỳ lạ.
Nguyệt Dao trung kỳ, khống chế tinh chu tốc độ so với trước kia lại càng tăng tiến.
Tuy vậy, Lục Diệp vẫn mất mười ngày mới miễn cưỡng vào được vùng ngoài Huyễn Huyết Ma Đồng. Tinh không kỳ quan này nhìn từ xa không lớn lắm, nhưng phàm là kỳ quan thì không thể nhỏ được, hoặc có lẽ… Lục Diệp dù sao cũng chưa từng thấy qua.
Hắn tính toán, thể lượng của kỳ quan này chắc chắn không thua kém Vạn Tượng Hải.
Vùng ngoài rải rác bụi và thiên thạch lớn nhỏ. Đi được không xa, Lục Diệp thấy vài bóng người đang kết bạn tìm kiếm linh ngọc.
Thần niệm quét qua, hắn biết ngay mấy người kia là Tinh Túc cảnh.
Cũng chẳng lạ, bên trong tinh không kỳ quan tuy nguy hiểm trùng điệp, nhưng lại ẩn chứa nhiều kỳ ngộ. Chưa kể mỗi tinh không kỳ quan đều là nơi sản sinh nhiều linh ngọc và linh tinh.
Nên việc có Tinh Túc kết bạn thu thập linh ngọc ở đây là chuyện bình thường. Đương nhiên, với tu vi như vậy, họ chỉ dám hoạt động ở vùng ngoài, không dám xâm nhập vào bên trong.
Chỉ riêng áp chế từ hoàn cảnh Viễn Cổ của tinh không kỳ quan cũng không phải Tinh Túc cảnh có thể xem thường. Càng vào sâu, áp chế càng mạnh.
Điều này không chỉ riêng Huyễn Huyết Ma Đồng mà Âm Dương Đại Ma Bàn trước kia, hay thậm chí phần lớn kỳ quan trong tinh không đều như vậy.
Bởi vì những kỳ quan này cơ bản đều được sinh ra từ thời kỳ cực kỳ cổ xưa, khác hẳn với môi trường sống của tu sĩ hiện tại.
Lục Diệp tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Thông tin mà Phương Thốn sơn cung cấp có hạn. Bao năm qua, họ chỉ xác định được một điều – hạch tâm nằm bên trong kỳ quan này.
Còn vị trí cụ thể và hình dạng của nó thì ngay cả Tiểu Nhân tộc cũng không rõ. Họ từng phái Nguyệt Dao của ngoại tộc đến tìm kiếm nhưng đều biệt tăm biệt tích hoặc trở về tay không.
Lục Diệp đến đây kỳ thật không mang nhiều kỳ vọng, được thì tốt, không được cũng chẳng sao.
Nếu thành công, hắn hoàn toàn có thể đặt hạch tâm vào Ngọc Loa giới, biến Phương Thốn sơn thành hậu thuẫn cho Ngọc Loa. Thất bại cũng không mất gì, chỉ tốn chút thời gian.
Nên hắn ưu tiên sự an toàn.
Mấy ngày tiếp theo, không có phát hiện gì đáng kể, chỉ gặp vài nhóm tu sĩ, có Tinh Túc, cũng có Nguyệt Dao.
Tinh Túc đến đây chủ yếu để tìm kiếm tài nguyên tu hành như linh ngọc, linh tinh. Còn Nguyệt Dao… Tìm kiếm tài nguyên chỉ là phụ, mục đích chính là rèn luyện pháp lực.
Mấy ngày qua, Lục Diệp cũng phát hiện ra một công dụng khác của kỳ quan này.
Đó là bên trong kỳ quan sẽ tiết ra một loại sức mạnh kỳ diệu theo chu kỳ. Mỗi khi lực lượng này xuất hiện sẽ kèm theo một loại năng lượng gột rửa thần kỳ, giúp pháp lực trong cơ thể tu sĩ trở nên tinh thuần hơn.
Với nhiều Nguyệt Dao mà nói, đây quả là một nơi rèn luyện lý tưởng.
Pháp lực của họ sinh ra tạp chất do việc dùng linh đan hay các loại tài nguyên khác khi tu hành, nên cần phải tốn thời gian để loại bỏ.
Nhưng đôi khi việc loại bỏ này không triệt để.
Vậy nên họ chọn đến đây, vừa tiết kiệm thời gian lại vừa thanh trừ được triệt để hơn.
Tuy nhiên, điều này vô dụng với Lục Diệp. Dưới sự rèn luyện của Thiên Phú Thụ, ngay từ khi bắt đầu tu hành, lực lượng của hắn đã tinh thuần hoàn mỹ. Dù nhận ra được năng lượng gột rửa kỳ diệu đó, hắn cũng chẳng cần dùng đến.
Gặp tu sĩ khác, hắn đều léo tránh, không giao lưu gì cả.
Lại tìm kiếm mấy ngày, Lục Diệp vẫn không phát hiện ra gì, hắn cũng không vội, nếu thật sự dễ dàng tìm thấy như vậy thì hạch tâm Phương Thốn Sơn đã không thất lạc nhiều năm rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận