Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1982: Trời xui đất khiến (length: 12014)

Nguyên Đốc nhận ra Mã Bân lúc, trong lòng hối hận vô cùng, nếu sớm biết Tam Giới đảo có Mã Bân, hắn nói gì cũng sẽ không mạo hiểm, đây chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
Tâm thần bị nhiếp chế, một thân thực lực căn bản khó mà phát huy, mới vừa chạm mặt, đã trúng một kích của Mã Bân, bị đánh bay ra ngoài, may mắn lúc nguy cấp hắn tế ra pháp bảo hộ thân, nếu không dưới một kích này chắc chắn bị thương.
Quả nhiên là Thanh Ma Vương Mã Bân!
Nguyên Đốc âm thầm tim đập nhanh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mã Bân đã cùng Hắc Vân đánh nhau dữ dội, pháp lực Nhật Chiếu va chạm mãnh liệt, trời đất rung chuyển, trong một thời gian thế lực ngang tài ngang sức.
Hắc Vân. . . . Mạnh như vậy sao? Nguyên Đốc sửng sốt một chút, hắn biết thực lực Hắc Vân mạnh hơn mình, nhưng lại có thể đánh ngang tay với Mã Bân thật sự nằm ngoài dự đoán.
Nhưng rất nhanh hắn nhận ra nguyên nhân, khí thế Mã Bân tuy hùng hồn vô cùng, mỗi chiêu thức đều chứa uy năng to lớn, nhưng lại cho người ta cảm giác không được trơn tru.
Hắn dù sao cũng là Nhật Chiếu, nhãn lực tất nhiên có, lập tức hai mắt sáng lên, hiểu ra Mã Bân đang bị thương, cho nên Hắc Vân mới có thể đánh ngang tay với hắn.
Bất kể Mã Bân bị thương khi nào, lại là do ai gây ra, chung quy vẫn là tin tốt cho phe mình.
"Đang ngây ra làm gì, còn không mau bắt tiểu tử kia!" Giọng nói giận dữ của Hắc Vân truyền đến, từ năm đó Tử Tuyền vì lời xúi giục của Nguyên Đốc mà tổn thất nặng nề sau, Hắc Vân đã biết đó là kẻ không đáng tin, nhưng hắn nào ngờ, tên này lại không đáng tin đến mức này.
Thanh Ma Vương Mã Bân lừng lẫy lại ẩn náu ở Tam Giới đảo, Nguyên Đốc là Nhật Chiếu trấn thủ Vạn Tượng Hải thế mà không hay biết, chuyện này cũng tạm cho qua, phe mình liều mạng đánh nhau với Mã Bân, hắn lại đứng ngẩn người ra đó!
Lúc này chẳng phải nên thừa cơ bắt Lục Nhất Diệp làm con tin sao?
Mã Bân rõ ràng là vì Lục Nhất Diệp và Tam Giới đảo mới ra tay, chỉ cần bắt được hắn, vậy có thể khiến Mã Bân kiêng dè!
Nhưng không thể không thừa nhận, Thanh Ma Vương này thật sự rất mạnh!
Nguyên Đốc có thể nhận ra Mã Bân bị thương, Hắc Vân giao chiến trực diện sao có thể không nhận ra, nhưng dù vậy, bản thân cũng chỉ có thể liều mạng đánh ngang tay.
Nếu là ở thời kỳ đỉnh phong, làm sao mình lại là đối thủ của hắn?
Hắn vừa gọi hàng xong, Nguyên Đốc lập tức hành động.
Bên vách núi, nhìn Nguyên Đốc lại đánh tới, Lục Diệp không khỏi thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ xen lẫn cảm động.
Lần này, thật sự là vận mệnh trớ trêu. . . . .
Hắn đã sắp xếp ổn thỏa, hoàn toàn có thể nhảy xuống biển chạy trốn, chỉ cần vào Vạn Tượng Hải, dù Hắc Vân và Nguyên Đốc có bản lĩnh to đến đâu cũng đừng hòng bắt được hắn.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, hắn không ngờ lúc này, Mã Bân lại từ trong môn hộ xông ra.
Vị tiền bối Tiền Cửu Châu này đối với hắn thật không chê vào đâu được, ở Tu La vực đã nhận ra sự tồn tại của hắn, lúc trở về nghênh địch, dù đạo cơ bị tổn hao cũng không muốn liên lụy đến hắn.
Hôm nay thấy hắn gặp nạn, càng bất chấp thương thế nghênh địch.
Đứng ở lập trường của Mã Bân, hắn làm không sai, Lục Diệp sắp bị ép nhảy xuống biển, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Dĩ nhiên là phải xông ra làm chỗ dựa cho hậu bối.
Nhưng hắn lại phá hỏng kế hoạch của Lục Diệp.
Chỉ trách Nguyên Đốc và Hắc Vân đến quá đột ngột, Lục Diệp an bài cho tu sĩ trên đảo, căn bản không nghĩ đến phải báo trước cho Mã Bân.
Trời xui đất khiến, mới thành ra tình cảnh hiện tại.
Lúc này, Nguyên Đốc đánh tới chỗ Lục Diệp, nhưng Lục Diệp không hề kinh hoảng, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc từ phía cửa.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người ngang nhiên xông ra từ phía đó, cùng nhau nghênh chiến Nguyên Đốc.
"Ừm?" Nguyên Đốc ngơ ngác quay đầu nhìn, thấy rõ ràng là hai mỹ phụ, khí tức cuồn cuộn quanh thân khiến không ai dám xem thường.
Sao lại... lại thêm hai Nhật Chiếu nữa.
Hai người này từ đâu xuất hiện?
Hắn hoàn toàn không biết Tam Giới đảo lại ẩn giấu nhiều lực lượng như vậy.
Mấy năm trước, thông qua thuật Sưu Hồn đối với mấy tu sĩ Tam Giới đảo, Nguyên Đốc đã biết rất nhiều bí mật, nhưng đến giờ phút này mới biết, hắn chỉ biết một phần rất nhỏ, Tam Giới đảo còn che giấu rất nhiều, rất nhiều thứ.
Hai Nhật Chiếu liên thủ đánh úp, Nguyên Đốc cũng không dám chủ quan, nhưng vừa nhìn kỹ, hai mỹ phụ này... có chút quen mắt.
Hắn ghi hận Lục Diệp và Tam Giới đảo nên rất chú ý đến bên đó, vì vậy nhanh chóng nhận ra hai người này chính là hai vị đảo chủ trước đây của Tam Giới đảo.
Mấy năm trước, các nàng đều là Nguyệt Dao hậu kỳ, một người là Loan Hiểu Nga đến từ Ngọc Loa giới, một người là Yên Miểu của Nhân Ngư tộc.
Hai vị này tình cờ cũng theo Mã Bân về Tam Giới đảo, thấy Nguyên Đốc muốn ra tay với Lục Diệp nên không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Chỉ là hai tân tấn Nhật Chiếu!" Nguyên Đốc giận dữ.
Mã Bân hắn không thể động vào, chẳng lẽ hai Nhật Chiếu mới tấn thăng vài năm hắn lại không động vào được sao? Thật sự cho rằng bao năm tu hành của hắn là vô ích?
Thân hình thoắt một cái, tế ra một kiện pháp bảo hộ thân, lập tức đánh nhau với hai nàng.
Bên ngoài Tam Giới đảo, vô số tu sĩ xem mà ngây người.
Mấy năm nay Vạn Tượng Hải đúng là có nhiều chuyện náo nhiệt, nhất là những chuyện liên quan đến Tam Giới đảo, dù là đánh chiếm Bách Việt hay đại phá Tử Tuyền, đều vô cùng kịch liệt, mãn nhãn.
Thế nhưng, các tu sĩ chưa từng nghĩ tới lại được xem một màn còn náo nhiệt hơn.
Nguyên Đốc và Hắc Vân Yêu Tôn liên thủ mà đến, mọi người đều nghĩ Tam Giới đảo không thể chống đỡ, chỉ có thể chịu trận, kết quả lại xuất hiện Thanh Ma Vương Mã Bân đánh nhau kịch liệt với Hắc Vân Yêu Tôn, giờ lại có hai tân tấn Nhật Chiếu chặn đánh Nguyên Đốc.
Chẳng phải trên Vạn Tượng Hải, ngoài Nhật Chiếu trấn thủ thì bất kỳ Nhật Chiếu nào khác cũng không được ở lâu sao?
Bên Tam Giới đảo trong thời gian ngắn ngủi lại xuất hiện ba Nhật Chiếu, chuyện này thật khác thường, mấu chốt là Nguyên Đốc vị này trấn thủ trước đây dường như không hề hay biết.
Những tu sĩ Nguyệt Dao được Nguyên Đốc chiêu mộ đi theo giờ phút này đều nghiêm mặt, âm thầm may mắn vì có Hắc Vân Yêu Tôn đi cùng, nếu chỉ có Nguyên Đốc dẫn bọn họ đến đánh Tam Giới đảo thì giờ phút này e rằng đã bị giết sạch.
Trong đám người, Triệu Vân Tề của Cự Nhận đảo run rẩy toàn thân, cảm thấy nơi thị phi này không thể ở lâu, thừa dịp Nguyên Đốc không thể phân tâm, lặng lẽ rời khỏi đám người, nhanh chóng bỏ đi.
Dù sau này bị Nguyên Đốc truy cứu trách nhiệm, hắn cũng mặc kệ.
Bên vách núi, Lục Diệp bình tĩnh quan sát.
Sự việc phát triển đến nước này đã vượt khỏi kế hoạch ban đầu của hắn, sau hôm nay, Tam Giới đảo e rằng khó mà đặt chân ở Vạn Tượng Hải, chưa kể việc chứa chấp Mã Bân, riêng chuyện này thôi, Vạn Tượng tinh hệ cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Nhưng cũng không có liên quan quá nhiều, những năm này Tam Giới đảo ở đây kiếm lời không ít, trong thời gian ngắn, tu sĩ Tam Giới tu hành là không có vấn đề.
Mà lại cho đến nay, hắn đều có một chút lo lắng, đó chính là mình không bao lâu liền sẽ tấn thăng Nhật Chiếu.
Đến lúc đó mình khẳng định không có cách nào tiếp tục lưu lại Tam Giới đảo bên này.
Mà uy danh của Tam Giới đảo, tuyệt đại bộ phận đến từ tên tuổi của hắn, hắn nếu không tọa trấn Tam Giới đảo, như thế một khối bánh trái thơm ngon, bằng nội tình của tu sĩ Tam Giới rất khó giữ vững.
Thừa cơ hội này giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, chưa chắc không phải một lựa chọn.
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Lục Diệp thoải mái hơn một chút.
Lúc này, dưới Vạn Tượng Hải, lãnh địa của Nhân Ngư, một khối hổ phách phong ấn bỗng nhiên truyền ra tiếng răng rắc.
Trong hổ phách, con ngươi của Hoa Từ bị cấm đoán nhiều năm chậm chạp mở ra, bên trong ẩn có ánh sáng màu vàng hiện lên, nhìn kỹ kim quang kia, rõ ràng là hình dạng một đồng tiền cổ.
Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Đàn ông phụ lòng thật phiền phức."
Nhiều năm như vậy, nàng dường như đang ngủ say, nhưng trên thực tế cũng không có mất đi cảm giác đối với thế giới bên ngoài, cho nên tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh, nàng đều rõ ràng.
Chỉ bất quá bởi vì thú cưng của nàng nuốt phải đồng tiền cổ kỳ lạ kia sau sinh ra một chút dị biến, liên đới nàng, vị chủ nhân này, đều ở vào một loại trạng thái kỳ diệu.
Dưới loại trạng thái này, lại được Lục Diệp an trí tại một hoàn cảnh thích hợp, cho dù là nàng, hay là thú cưng của nàng, tốc độ tăng lên tu vi đều cực kỳ đáng sợ.
Loại trạng thái này nếu không cắt đứt, sẽ còn tiếp tục kéo dài.
Nhưng hôm nay, Thiên Loa điện bên kia quá náo nhiệt, chẳng những kinh động đến Mã Bân đang chữa thương, cũng kinh động đến Hoa Từ vẫn luôn ở vào trạng thái phong ấn.
Nàng vốn định đợi đến khi tấn thăng Nhật Chiếu rồi mới giải trừ phong ấn cho bản thân, nhưng đã Lục Diệp gặp phiền phức, vậy cũng chỉ có thể sớm giải phong.
Nàng khi bị phong ấn, Lục Diệp thường xuyên đến thăm viếng nàng, nói liên miên lải nhải bên cạnh nàng kể một ít chuyện, nàng thế nhưng là nghe được rất nhiều chuyện khiến người ta tức giận!
Đàn ông phụ lòng cho rằng nàng không có cảm giác, rất nhiều chuyện đều nói thẳng ra, nào biết nàng có thể nghe được, chỉ là lặng lẽ ghi nhớ trong lòng....
Răng rắc....
Hổ phách vỡ ra, Hoa Từ bước ra từ đó, cả khí chất so với năm đó có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, dung mạo càng thêm diễm lệ, thậm chí ngay cả mái tóc đen của nàng, cũng hơi nhộn nhạo những tia sáng màu vàng kỳ quái.
"Cổ..." Âm thanh kỳ quái truyền ra.
Hoa Từ cúi đầu nhìn con cóc màu vàng đang ôm trong ngực, gia hỏa này trước đây không lanh lợi, nhìn xấu xí không chịu nổi, bây giờ lại cùng chủ nhân cùng nhau lột xác.
Nó mang huyết mạch Tỳ Hưu, bây giờ nó sớm không còn là bộ dáng xấu xí năm đó, toàn thân kim quang, bên ngoài thân còn có từng cái ấn ký hình đồng tiền cổ màu vàng, nhìn tôn quý bất phàm.
"Phải không, ngươi cũng cảm thấy nên hảo hảo dạy dỗ hắn một trận!" Hoa Từ khẽ vuốt cằm.
"Oa...."
Chốc lát, trước cửa Thiên Loa điện, Thủy Uyên ngạc nhiên nhìn Hoa Từ bỗng nhiên xuất hiện: "Sư muội, ngươi đã tỉnh?"
Toàn bộ Tam Giới đảo, người có tình cảm tốt nhất với Hoa Từ chính là Thủy Uyên, hai người đều xuất thân Bích Huyết tông, vốn là sư tỷ sư muội, lại đều là y tu, có thể nói, Thủy Uyên vừa là sư tỷ, cũng là sư phụ của Hoa Từ, đã dạy bảo nàng rất nhiều thứ.
Mà đối mặt với câu hỏi của Thủy Uyên, Hoa Từ chỉ liếc nhìn nàng một cái, lặng lẽ trừng mắt, sau đó mặt không cảm xúc đi về phía cánh cửa sắp biến mất.
Thủy Uyên không khỏi sững sờ, không biết tại sao, ánh mắt Hoa Từ nhìn lại khi nãy khiến nàng cảm thấy cực kỳ lạ lẫm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận