Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2116: Âm La (length: 11579)

Đoàn bá biết, Thanh Quân năm đó lúc rời đi, để lại cho tiểu thư một ít thứ, cũng dặn dò nàng một ít việc, thậm chí nói tòa cung điện này đều là Thanh Quân thay tiểu thư luyện chế tạo ra.
Cái Lưu Ảnh Thạch kia, rõ ràng chính là thứ Thanh Quân để lại.
"Tiểu thư có thể cho lão hủ xem qua không?" Đoàn bá thỉnh cầu nói.
Tiểu nữ hài lập tức đưa Lưu Ảnh Thạch cho hắn, Đoàn bá tập trung tâm thần xem xét, quả nhiên ở trong đó thấy được hình ảnh một người trẻ tuổi, so sánh với người hắn vừa thấy lúc này, chợt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Đúng thật là người này!"
"Thế nhưng... Hắn không nên ở đây a, tinh không của hắn không còn ở đây nữa! Có phải là người giống nhau không?" Tiểu nữ hài có chút không chắc chắn.
Đoàn bá suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Tiểu thư, Thanh Quân năm đó dặn dò chuyện gì?"
Tiểu nữ hài nói: "Cũng không có gì, chỉ nói là nếu Tinh Uyên chi môn mở ra, thì bảo ta nghĩ cách trước tiên đi tìm người này, bảo vệ tính mạng của hắn."
Cho nên Thanh Quân mới cho nàng để lại Lưu Ảnh Thạch, dù sao nàng cũng chưa từng gặp người kia, không có Lưu Ảnh Thạch này, làm sao tìm người?
"Ra là vậy!" Đoàn bá hiểu rõ, "Vậy lão hủ đi đưa hắn tới, rốt cuộc phải hay không người này, tiểu thư gặp mặt trực tiếp hỏi một chút sẽ biết."
"Cũng được!" Tiểu nữ hài gật đầu, dù sao cuối cùng cũng phải bắt những kẻ lạc lối này tới, nếu thật là người Thanh Quân nhắn nhủ, vậy thì an trí cho tốt, nếu không phải, vậy thì để Đoàn bá xử lý.
Lúc này, Lục Diệp và mọi người đã thoát khỏi mảnh chiến trường hỗn loạn kia, toàn bộ quá trình thuận lợi ngoài dự kiến!
"Lục đạo hữu, tình hình không ổn, ngươi có phát hiện những tu sĩ Tinh Uyên này hình như không muốn dây dưa với chúng ta không." Trần Ngũ Lôi truyền âm tới.
Trừ lúc ban đầu đánh nhau thật sự vài trận, về sau hành trình lại không gặp phải trở ngại gì nhiều.
"Bọn hắn thậm chí không có phái cường giả tới đối phó chúng ta!" Lục Diệp làm sao không cảm nhận được, mặc dù có chút không thích hợp, nhưng với phe mình mà nói, đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.
Vả lại lúc này cũng không có rảnh nghĩ nhiều.
Cái hư không mờ mịt kia đang ở trước mắt, chỉ cần tới đó, hẳn là có thể trở về tinh không!
Ngay lúc mọi người cách mục đích không đến trăm trượng, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía trước, chắn đường đi của mọi người.
Đó là một lão giả tóc bạc trắng, hai tay chắp trong tay áo, mắt nhìn xuống, lại tự có một khí độ khó tả.
"Đều cẩn thận!" Lục Diệp nhạy bén cảm thấy lão già này không dễ chọc, nhưng sự việc đã đến nước này, dù thế nào cũng phải đánh một trận.
Vừa dứt lời, hắn ra tay trước, mọi người cùng theo, lần này bộc phát tất cả mọi người không giữ sức, Lục Diệp tự tin dù trước mặt là một cường giả tám đạo, như vậy dưới tình huống bất ngờ, cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, phần lớn không chết cũng trọng thương.
Nhưng đối mặt với nhiều thế công này, lão giả không hề nhúc nhích mặc cho những công kích đó rơi vào người, như gió thoảng qua tai, đừng nói bị thương, ngay cả quần áo cũng không hề nhăn nhúm.
Một đám người đều trợn tròn mắt!
Tên này... Chắc chắn vượt qua chín đạo!
Trong lòng Lục Diệp hiện lên một suy nghĩ kinh dị, hét lớn một tiếng: "Chạy!"
Không ai là kẻ ngốc, ý thức được đối phương mạnh mẽ, tất cả mọi người biết đây là một cường giả không thể địch lại, gần như ngay lúc giọng nói của Lục Diệp vừa dứt, mười một người liền tản ra các hướng khác nhau bỏ chạy.
Lục Diệp càng thúc giục Huyết Độn Thuật.
Nhưng mà hắn vừa hành động, trước mặt liền xuất hiện bóng người, ngay sau đó hắn cảm giác pháp lực hộ thân của mình vỡ vụn, hình như có vật gì nặng nề đập vào người, khiến hắn bay ngược trở lại.
Trong lúc vội vàng đứng vững người, Lục Diệp phát hiện mười một người bình an vô sự, tất cả đều trở về vị trí ban đầu.
Mỗi người đều khí huyết cuồn cuộn, sắc mặt tái nhợt, nhưng không có dấu vết bị thương, đây không thể nghi ngờ là đối phương nương tay, nếu không với thủ đoạn của đối phương, mười một người hắn trong nháy mắt có thể bị giết.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, đều kinh dị kiêng kị.
"Muốn chạy có thể thử một lần, bất quá lần sau lão phu sẽ không lưu tình."
Lục Diệp ổn định tâm thần, chắp tay nói: "Lão tiên sinh xưng hô như thế nào? Có gì chỉ giáo?"
Đối phương không giết bọn hắn, vậy thì còn có hi vọng, mặc dù Lục Diệp không biết lão giả này vì sao làm vậy, nhưng hẳn là có mục đích của hắn.
Hơn nữa đối phương rõ ràng là muốn nói chuyện, điều này đối với phe mình là chuyện tốt.
Lão giả nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi có thể gọi ta Đoàn bá!"
"Đoàn bá!" Lục Diệp cung kính gọi một tiếng, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đoàn bá gật đầu, vẫy tay nói: "Tất cả đi theo ta đi."
Nói xong, dẫn đầu quay người rời đi.
Lục Diệp đứng tại chỗ, sắc mặt biến đổi, cuối cùng vẫn thở dài, ra hiệu cho mọi người đuổi theo.
Đoàn bá này thực lực vô cùng mạnh mẽ, không cách nào phỏng đoán, lúc này không nên có hành động thiếu suy nghĩ, vẫn là ngoan ngoãn một chút tương đối tốt.
Đi theo sau Đoàn bá, Lục Diệp phát hiện hắn đi về phía toà cung điện được bao phủ bởi ánh sáng mông lung, tâm tình không khỏi thấp thỏm.
Bây giờ xem ra, Đoàn bá không giết bọn hắn, có thể là được chủ nhân cung điện dặn dò, giờ phút này đang dẫn bọn hắn đi gặp chủ nhân toà cung điện kia.
Đoàn bá đã mạnh như vậy, chủ nhân toà cung điện kia lại mạnh đến mức nào?
Đối phương có mục đích gì?
Đang lúc Lục Diệp suy nghĩ, Đoàn bá đã dẫn bọn hắn đến trước cung điện.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy phía trên cung điện có một tấm biển, đề hai chữ "Thanh Cung", nét chữ giống như hai con rồng dài hòa quyện.
Đang nhìn, trong điện bỗng nhiên bay ra một bóng đen, chợt phía Thủy Tiên liền vang lên một tiếng kêu sợ hãi.
Lục Diệp giật mình, đưa tay theo bản năng đặt lên Bàn Sơn Đao, nhưng cùng lúc đó, ánh mắt Đoàn bá liền nhìn sang, sắc bén như điện!
Lục Diệp cảm nhận được, từ từ thu tay, tập trung quan sát, phát hiện trong lòng Thủy Tiên không biết từ lúc nào xuất hiện một tiểu cô nương mặc áo đen, búi hai bên tóc.
Nàng vùi cả người vào lòng Thủy Tiên, tham lam hít hà, còn cọ tới cọ lui, khiến quần áo Thủy Tiên xộc xệch.
Thủy Tiên vẻ mặt cam chịu như bị xâm phạm, nhưng dưới uy hiếp của Đoàn bá, lại không dám manh động, đáng thương nhìn về phía Lục Diệp.
Lục Diệp chậm chạp lắc đầu, bất lực.
"Thơm quá a!" Tiểu nữ hài bỗng nhiên nhảy ra khỏi lòng Thủy Tiên, nói xong câu này, lại chui vào lòng Tô Uyển bên cạnh.
Tô Uyển đang xem náo nhiệt, ai ngờ chính mình cũng bị dính líu, có lẽ là bị tiểu nữ hài cọ xát ngứa ngáy, liền cười khanh khách, thân thể nhịn không được uốn éo.
"Cái này cũng thơm. . . ." Tiểu nữ hài lại nhảy vào lòng Tử Cực, Tử Cực gân xanh trên trán giật giật.
Cứ như vậy ngửi hết người này đến người khác, cuối cùng mới đến lượt Lục Diệp.
Lục Diệp nhắm mắt lại, mặc kệ.
Bỗng nhiên cảm thấy ngực ẩm ướt, không nhịn được nhíu mày nhìn xuống, thấy tiểu nữ hài hai mắt long lanh nhìn mình, khóe miệng nước miếng chảy ròng ròng: "Ngươi thơm nhất!"
Tròng mắt nàng đen nhánh, giờ khắc này lại lộ ra vẻ vô cùng khát khao.
Lục Diệp rùng mình, không hiểu sao lại có một loại dự cảm cực kỳ nguy hiểm.
"Tiểu thư!" Đoàn bá cũng nhận ra không ổn, vội vàng tiến lên, kéo tiểu nữ hài ra khỏi lòng Lục Diệp, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Thanh Quân!"
Như bị sét đánh, cô bé nghiêm mặt, đôi mắt gần như bị bản năng chiếm cứ cuối cùng khôi phục một chút linh trí, sau đó nàng vấp vã lau đi nước dãi khóe miệng: "Thật là thất lễ."
Lục Diệp ổn định lại tinh thần, mơ hồ ý thức được, cô bé này có chút không bình thường, nàng trông giống như Nhân tộc, nhưng tuyệt đối không thể là Nhân tộc, khí tức trên người cho Lục Diệp cảm giác ngược lại càng giống tinh thú.
Thế nhưng hắn chưa từng nghe nói tinh thú có thể hóa hình, hơn nữa còn có linh trí như thế này.
Ôm quyền nói: "Xin hỏi tiểu thư xưng hô như thế nào, mang bọn ta tới đây, có gì chỉ giáo?"
"Ta?" Cô bé ngẩn người, sau đó ôm con búp bê vải rách rưới vào lòng, cười hì hì: "Ta gọi Âm La!"
"Âm La cô nương." Lục Diệp gật đầu.
"Về phần tại sao mang các ngươi tới..." Âm La nhìn Lục Diệp, tay nhỏ chấm môi đỏ, "Ngươi tên gì?"
Lục Diệp trầm ngâm, định báo tên giả lừa gạt đối phương, giọng Đoàn bá liền vang lên thăm thẳm: "Tiểu thư hỏi gì, thì thành thật đáp nấy."
Ý định vừa nảy sinh liền bị dập tắt, thành thật nói: "Ta gọi Lục Diệp."
Âm La nghe vậy mắt sáng lên: "Vậy xuất thân của ngươi có phải là một giới vực gọi Cửu Châu?"
Lục Diệp sửng sốt: "Âm La cô nương nghe nói Cửu Châu ở đâu?"
Tên Cửu Châu, phóng tầm mắt ra tinh không có lẽ không ít người biết, nhưng nơi này là Tinh Uyên, danh tiếng Cửu Châu làm sao có thể truyền đến đây?
Cho nên hắn có chút không hiểu, Âm La biết Cửu Châu bằng cách nào.
"Thật đúng là ngươi à?" Âm La kinh ngạc, vốn tưởng chỉ là giống nhau về dáng dấp, ai ngờ lại thật sự là người Thanh Quân muốn mình lưu ý, "Nhưng sao ngươi lại ở đây? Tinh không của các ngươi không phải vẫn còn sao?"
Lục Diệp một bụng nghi hoặc chưa được giải đáp, muốn hỏi thêm, nhưng thấy ánh mắt Đoàn bá phía sau Âm La đang nhìn chằm chằm mình, đành thành thật trả lời: "Âm La cô nương biết quỷ kiệu không? Chúng ta bị quỷ kiệu đưa tới đây."
"Quỷ kiệu à..." Âm La lộ vẻ kinh ngạc, "Thảo nào, cũng chỉ có nó mới có thể âm thầm đưa người xuyên qua Tinh Uyên."
Đang nói, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong chiến trường hỗn loạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ giận dữ: "Các ngươi đợi ta chút, ta đi một chút sẽ về!"
Dứt lời, thân hình nhỏ bé bỗng nhiên biến mất.
Một lát sau, từ sâu trong chiến trường hỗn loạn kia, bỗng truyền ra dư ba giao tranh cực lớn.
Cảm nhận được dư ba này, Lục Diệp âm thầm kinh dị, tuy không biết tu vi hiện tại của Âm La đến đâu, nhưng tuyệt đối vượt xa bọn họ.
Chốc lát sau, dư ba tan biến, cuộc chiến giữa các tu sĩ Tinh Uyên vẫn chưa kết thúc, Âm La đã trở lại, quần áo đen tuyền không dính bụi trần, nhưng vẻ mặt có chút tức giận: "Đoàn bá, hắn phiền quá, rõ ràng không phải đối thủ, vậy mà cứ một lát lại đến quấy rối, có cách nào xử lý hắn gọn gàng, giết hắn luôn được không?"
Đoàn bá lắc đầu: "Thực lực của ngươi tuy mạnh hơn hắn, thắng hắn dễ dàng, nhưng muốn giết hắn lại khó, dù có thêm lão phu cũng không được, nên hắn mới không kiêng nể gì cả."
"Sớm muộn gì cũng giết được hắn!" Âm La nghiến răng nghiến lợi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận