Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1852: Tại sao có thể như vậy? (length: 12194)

Đuổi trốn giữa đường, thấy Lục Diệp lại hướng mình chém tới, Viên Xế không hề sợ hãi nghênh đón, thậm chí có thể nói là có chút mong đợi.
Cùng là Nguyệt Dao, tu vi của hắn còn cao hơn Lục Diệp một tầng, đương nhiên sẽ không sợ đối phương.
Tuy không sợ, nhưng Viên Xế không hề khinh địch, khi quyết định động thủ với Tam Giới đảo, Tử Tuyền bên này đã cẩn thận tìm hiểu rất nhiều tình báo về Tam Giới đảo.
Điều khiến bọn hắn đáng chú ý nhất chính là thực lực của Lục Diệp, đây chính là kẻ có thể truy sát Dư Hoan đến đường cùng ở giai đoạn Nguyệt Dao tiền kỳ, tuyệt đối không thể đơn thuần dùng cảnh giới tu vi để đánh giá thực lực của hắn.
Thêm nữa, Viên Xế đã tận mắt chứng kiến sự sắc bén của Bàn Sơn Đao, nên hắn nghĩ rất đơn giản — không cầu giết Lục Diệp, chỉ cần dây dưa hắn một lát, Bảo Du Du và Hồ Quảng sẽ có thể đến trợ giúp, khi đó lấy ba địch một, Lục Diệp dù có bản lĩnh to lớn đến đâu cũng khó giữ được mạng.
Yêu nguyên cuồn cuộn, Viên Xế toàn thân được kim quang bao phủ, thúc giục một môn hộ thân chi thuật cực kỳ mạnh mẽ, cùng lúc đó, thân hình vốn đã cao lớn lại đột nhiên bành trướng lên gấp mấy lần, hóa thành một con vượn khổng lồ hai tay dài, toàn thân lông trắng, hai chiếc răng nanh lộ ra ngoài.
Đối với yêu tu mà nói, việc hiện nguyên hình chiến đấu thế này, chắc chắn là đã dốc toàn lực.
Hắn nhe răng trợn mắt, hai con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm Lục Diệp, một cánh tay vung ra phía sau trong nháy mắt, huyết nhục trên cánh tay nhanh chóng nhúc nhích.
Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng rút ngắn, khí thế hung hãn của cả hai cùng dâng lên.
Ngay sau đó, Viên Xế liền chứng kiến một màn khiến hắn khó hiểu, Lục Diệp đang lao tới chém hắn lại đột nhiên tra đao vào vỏ, tay phải đặt trên chuôi đao, tầm mắt cũng hơi cụp xuống.
Khoảnh khắc đó Viên Xế rùng mình, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, mà lúc này khoảng cách giữa hai người đã rất gần, muốn lùi lại cũng không kịp.
Dù không biết Lục Diệp định làm gì, nhưng theo bản năng, Viên Xế vẫn đưa ra phản ứng chính xác nhất, cánh tay vung ra phía sau bỗng nhiên vươn về phía trước, như một sợi dây dài, quất vào không trung.
Một kích này không cầu giết địch, chỉ cầu ngăn cản địch nhân trong nháy mắt, cảm giác nguy hiểm trong lòng tuy mãnh liệt, nhưng hắn tự tin có thể làm được.
Cánh tay vươn ra đánh mạnh vào người Lục Diệp, trực tiếp đánh tan hắn thành mây khói, Viên Xế không hề vui mừng, bởi vì hắn nhận ra đám mây khói kia chỉ là một hư ảnh. . . . .
Ngay khi hư ảnh tan biến, Lục Diệp liền xuất hiện ngay trước mặt Viên Xế, cánh tay còn lại của Viên Xế vừa mới giơ lên, định bắt chước hành động trước đó, thì Bàn Sơn Đao đã ra khỏi vỏ.
Ánh đao sáng rực trong khoảnh khắc ấy tựa như một vầng thái dương mọc lên, khiến tất cả tu sĩ đang nhìn về phía này đều sững sờ, theo trường đao ra khỏi vỏ, kèm theo đó là một luồng trảm kích vô cùng kinh khủng.
Con ngươi Viên Xế đột nhiên trợn to, trong nháy mắt đó hắn cảm giác mình đang đối mặt không phải một Nguyệt Dao trung kỳ, mà là một Nhật Chiếu!
Hắn rốt cuộc hiểu được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt vừa rồi là gì.
Hai bóng người lướt qua nhau, đều giữ nguyên xu thế lao tới phía trước, điểm khác biệt là tốc độ của Lục Diệp không giảm, còn thân hình Viên Xế thì dần dần dừng lại, đứng sững giữa không trung, vẻ mặt cay đắng.
Bắt gặp ánh mắt của Bảo Du Du đang đuổi theo từ phía đối diện, Viên Xế nhìn thấy rõ sự kinh hãi trong mắt nàng, không khỏi cười khổ.
Hóa ra ngay cả việc ngăn cản đối phương một chớp mắt hắn cũng không làm được, Lục Diệp, một tên Nguyệt Dao trung kỳ của Tam Giới đảo. . . . . Sao thực lực lại khủng bố đến mức này?
Hắn tự nhận vừa rồi một loạt hành động cùng ứng phó không có bất kỳ sai lầm nào, hắn càng không có nửa điểm khinh địch và tự đại, thế nhưng dù là vậy, cũng vẫn khó thoát khỏi vận rủi.
"Coi chừng!" Viên Xế há miệng.
Vừa dứt lời, một thân kim quang ầm vang vỡ vụn, ngay cả cái thân hình Yêu tộc to lớn kia cũng đột nhiên bị chẻ làm hai nửa, rơi xuống biển sâu thăm thẳm, máu tươi nội tạng văng tung tóe.
Bảo Du Du con ngươi rung lên dữ dội, đưa tay muốn vớt lấy thi thể Viên Xế, nhưng vẫn là chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nửa tàn thi biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng nhất thời sững sờ tại chỗ, gần như tưởng mình đang nằm mơ, bởi vì cảnh tượng trước mắt thực sự quá kỳ quái.
Cùng là Nguyệt Dao hậu kỳ với Viên Xế, tâm tính của Bảo Du Du đương nhiên sẽ không quá kém, lại xuất thân từ Tử Tuyền Yêu Tinh, một giới vực đỉnh cấp như vậy, có thể nói trong hàng ngũ Nguyệt Dao, mấy Yêu tộc của Tử Tuyền đảo đều là cường giả chân chính.
Có thể làm cho nàng thất thần, đủ thấy vừa rồi một màn kia đã gây ra chấn động tâm thần to lớn đến nhường nào.
"Bảo sư muội!" Một tiếng gầm rú đánh thức Bảo Du Du, cùng lúc đó, nàng cảm nhận được một luồng khí tức sắc bén khóa chặt lấy mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Diệp đã quay trở lại, lao thẳng về phía mình với tốc độ cực nhanh.
Viên Xế vừa chết ngay trước mắt mình, lại không hề có chút sức phản kháng nào, Bảo Du Du nào dám ở lại chỗ cũ, lập tức lách mình sang một bên.
Ở hướng đó, có Hồ Quảng đã thấy tình thế bất ổn nên đến tiếp ứng.
Vài hơi thở sau, Bảo Du Du quay đầu nhìn lại, thấy Lục Diệp đã dừng lại, không truy kích nữa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân ảnh của nàng, khiến nàng có cảm giác như vừa sống sót trở về.
Thêm hai hơi thở nữa, rốt cuộc gặp được Hồ Quảng, hai yêu tu không dám chần chừ, lách mình trở về chiến hạm trung tâm.
Hạm đội vẫn đang thi hành mệnh lệnh trước đó của Hồ Quảng, hướng Tam Giới đảo tiến phát, nhưng mà hạm đội khổng lồ nhìn như hùng dũng lại mất đi vẻ oai hùng lúc xuất binh, sau khi chứng kiến đủ loại biến cố và cuộc tàn sát kinh hoàng trước đó, toàn bộ hạm đội chìm trong một bầu không khí kỳ lạ, tất cả yêu tu đều mang tâm trạng nặng nề, nhìn thân ảnh Nhân tộc vẫn sừng sững ở phía xa, lạnh cả người lẫn dạ dày.
"Sao có thể như vậy?" Trên chiến hạm trung tâm, Bảo Du Du hai mắt đỏ ngầu, lẩm bẩm tự nói.
Ban đầu chết nhiều Tinh Túc như vậy, còn có thể nói là do sách lược của mấy người bọn họ ở cảnh giới Nguyệt Dao có sai sót, bị Lục Diệp dẫn đi, nhưng giờ đây ngay cả Viên Xế cũng chết!
Lại còn chết trong lúc đối kháng trực diện, không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Sau nỗi đau buồn tột cùng, Bảo Du Du lại càng cảm thấy may mắn, may mắn là mục tiêu trước đó của Lục Diệp không phải mình, nếu không thì giờ đây người chết không phải Viên Xế, mà là nàng!
Hồ Quảng môi trắng bệch, hai tay nắm chặt, dù không muốn tin nhưng mọi chuyện đều diễn ra ngay trước mắt, khiến hắn không thể không thừa nhận một điều: "Chúng ta đã quá coi thường hắn."
Viên Xế ứng phó thế nào hắn đều thấy rõ, không hề có chút khinh suất nào, nhưng vẫn khó thoát khỏi cái chết, nguyên nhân sâu xa vẫn là đã không đánh giá chính xác thực lực của đối phương.
Nhớ lại từ khi xuất binh đánh Tam Giới đảo đến nay, Lục Diệp trước tiên một mình đến quấy rối hạm đội, cố ý dẫn đi ba người bọn họ ở cảnh giới Nguyệt Dao, sau đó không biết dùng thủ đoạn gì quay lại giết ngược, tàn sát tuỳ ý trong hạm đội, đợi ba người bọn họ quay về thì lại dùng lời lẽ khích bác, dụ mình ở lại trấn thủ hạm đội, để Viên Xế và Bảo Du Du liên thủ truy sát hắn.
Vốn tưởng hai đánh một sẽ không có vấn đề gì, kết quả lại mất đi Viên Xế.
Ngay từ lúc bắt đầu, nhịp độ của trận chiến đã nằm trong sự kiểm soát của Lục Diệp. Bên yêu tu Tử Tuyền hoàn toàn bị hắn dắt mũi, mỗi hành động, lời nói của hắn đều có mục đích rõ ràng. Lúc đầu, hắn thậm chí còn cố ý giả vờ suy yếu vì hao tổn phân thân, thật nực cười là mình lại không nhìn ra.
Người ta nói hồ ly xảo quyệt, nhưng so với những gì Lục Diệp đã làm trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Hồ Quảng cảm thấy mình thật ngây thơ, đáng thương. Tam Giới đảo Lục Diệp, tên này chắc chắn có một trái tim Thất Khiếu Linh Lung cực kỳ bẩn thỉu!
"Hắn rốt cuộc dùng thủ đoạn gì vậy?" Bảo Du Du sợ hãi hỏi. Tuy đã may mắn thoát chết, nhưng khi nhớ lại nhát đao kinh khủng đó, Bảo Du Du vẫn còn run sợ.
Hồ Quảng lắc đầu, hắn làm sao biết đó là thủ đoạn gì. Viên Xế không đỡ được một đao đó, nghĩa là hắn và Bảo Du Du cũng không đỡ được. Toàn bộ Tử Tuyền, có lẽ chỉ có đại đảo chủ Sư Tâm mới có thể sống sót sau một đao ấy.
"Bất kể đó là thủ đoạn gì, một bí thuật như vậy chắc chắn sẽ khiến hắn tổn hao rất lớn." Hồ Quảng nhìn chằm chằm vào vị trí của Lục Diệp. Hắn phán đoán như vậy là bởi vì hắn phát hiện Lục Diệp có dấu hiệu nuốt một lượng lớn linh đan. Điều này chứng tỏ sau một đao đó, Lục Diệp cũng cần hồi phục, nên mới không truy kích tới.
Đây có lẽ là một cơ hội… Hồ Quảng chợt nghĩ, nếu suy đoán của mình không sai, thì lúc này Lục Diệp chắc chắn đã kiệt sức. Nếu hắn và Bảo Du Du quay lại đánh, biết đâu lại làm nên chuyện.
Nhưng hắn vẫn không dám quyết định, bởi vì nếu phán đoán sai, tình hình sẽ càng thêm tồi tệ. Hơn nữa, hắn không thể chắc chắn biểu hiện lúc này của Lục Diệp có phải là cố ý hay không, có phải đang dụ hắn đưa ra quyết định này. Ba Nguyệt Dao đã mất một, hai người còn lại liên thủ có lẽ còn có sức phản kháng, nếu mất thêm một người nữa, e rằng sẽ bị từng người tiêu diệt.
Trong lòng bỗng giật mình, Hồ Quảng chợt nhận ra một điều đau buồn: trong cuộc đối đầu với Lục Diệp, hắn đã rơi vào thế yếu về mặt tư duy. Bởi vì Lục Diệp làm gì, hắn cũng đều cảm thấy đối phương đang bày mưu tính kế, khiến hắn không khỏi u ám, lòng đầy chua xót.
Ở một nơi khác, sau khi đã nuốt một lượng lớn linh đan, Lục Diệp thấy hạm đội ngày càng xa mình, không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Bởi vì hắn thực sự muốn dụ Hồ Quảng và Bảo Du Du ra đánh một trận. Tuy đã thi triển Bạt Đao Trảm, hắn không còn khả năng vượt cấp nhanh chóng giết chết một cường địch nữa, nhưng hắn còn có bảo huyết phân thân. Chỉ cần Hồ Quảng và Bảo Du Du dám ra dây dưa với hắn, hắn sẽ dùng bảo huyết phân thân kết thành đại trận, khi đó hai tên Yêu tộc Nguyệt Dao này chắc chắn sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Chỉ cần giải quyết Hồ Quảng và Bảo Du Du, cả hạm đội lớn này sẽ là con mồi của hắn, muốn giết thế nào thì giết.
Đáng tiếc là hai tên này không chịu xuất chiến, vậy chỉ còn cách dùng biện pháp khác.
Dưới sự chứng kiến của vô số yêu tu, Lục Diệp rốt cục bắt đầu di chuyển. Thân hình hắn hóa thành một luồng sáng truy kích theo hướng hạm đội, né tránh các đòn tấn công đang bay tới, nhanh chóng đáp xuống một chiếc chiến hạm Hổ Sa ở cuối đội hình.
Hắn rút Bàn Sơn Đao, ánh mắt chạm nhau với Hồ Quảng đang ở phía trước hạm đội. Dưới vẻ mặt thản nhiên là đầy khiêu khích. Trường đao chém xuống, như cắt đậu hũ, xuyên thủng lớp phòng hộ của chiến hạm Hổ Sa.
Cuộc tàn sát lại bắt đầu!
Hồ Quảng thở dài, cuối cùng xác định Lục Diệp vừa rồi đúng là bày ra thế yếu để dụ địch. May mà mình không mạo hiểm. Cùng lúc đó, hắn buộc phải đưa ra một quyết định rất nhục nhã: "Trở về đảo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận