Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 782: Quần anh hội tụ (length: 11966)

Trên đỉnh núi vô danh, đám người người ngồi kẻ đứng, bầu không khí yên tĩnh, dù là cùng phe Vạn Ma lĩnh, cũng chẳng ai muốn trò chuyện.
Về phần có ai lén dùng chiến trường ấn ký truyền tin hay không thì không ai biết được.
Dù sao việc này cũng chẳng để lại dấu vết gì.
Mọi người dù lòng đầy nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ có Ảnh Vô Cực là vô cùng bất an.
Hắn là quỷ tu, chỉ khi hành tẩu trong bóng tối mới phát huy được toàn bộ thực lực, giờ phải lộ diện giữa ban ngày ban mặt khiến hắn có cảm giác như bị lột trần truồng.
Nhất là những người ở đây đều rất mạnh, mà hắn lại là kẻ yếu nhất...
Để che giấu nỗi bất an, hắn dựa vào một cây đại thụ, tay vuốt ve loan đao Linh khí. Linh khí như có sinh mệnh, xoay chuyển trên năm ngón tay, múa thành từng đường cong mỹ lệ.
Thời gian trôi qua, bỗng nhiên mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về một hướng.
Lại có người đến!
Chỉ thấy từ phương hướng đó, một luồng sáng cấp tốc bay đến, xuyên qua luồng sáng có thể thấy một Linh khí hình lẵng hoa, bên trong có bóng dáng uyển chuyển của một người đang ngồi.
Ở Cửu Châu, Linh khí phi hành có nhiều hình dạng, phổ biến nhất là linh chu. Loại hình lẵng hoa tuy không nhiều nhưng cũng không hiếm, được nhiều nữ tu yêu thích.
Vì vậy, khi thấy Linh khí hình lẵng hoa, mọi người đều đoán người đến là nữ tu.
Lại dò xét ba động linh lực...
Chỉ là Vân Hà bảy tầng cảnh...
Chắc là đi ngang qua thôi, mọi người lập tức mất hứng thú, lần lượt thu hồi ánh mắt.
Chỉ có Lục Diệp, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt nhìn thẳng vào luồng sáng đang bay tới.
Trong lòng hắn đầy nghi hoặc.
Sao nàng lại đến đây?
Nàng cũng vậy sao?
Không nên a!
Nhưng nghĩ kỹ lại, giờ phút này tụ tập trên đỉnh núi có thể tu, pháp tu, binh tu, quỷ tu, trong ngũ đại phe phái của Cửu Châu, đúng là thiếu một phe.
Nhưng mà... Sao lại là nàng?
Lòng sóng dậy, nhưng Lục Diệp vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Chốc lát, lẵng hoa đã bay đến đỉnh núi, luồng sáng tan đi, để lộ thân ảnh yểu điệu đang ngồi bên trong.
Nhìn xuống, người vừa đến sững sờ, rõ ràng không ngờ ở đây lại có nhiều người như vậy, hơn nữa ai nấy đều thâm sâu khó lường, dường như thực lực đều rất mạnh.
Gần như theo bản năng, nàng định thúc giục Linh khí rời đi.
Gặp chuyện thế này giữa nơi hoang vu, tránh xa là thượng sách, ai biết những người này tụ tập ở đây làm gì, lỡ đâu không phải người tốt thì sao.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Diệp, nàng lập tức bình tĩnh lại.
Thì ra... hắn cũng ở đây!
Hắn cũng đi theo cảm ứng mà đến sao?
Phải rồi, nếu không sao lại trùng hợp như vậy.
Trong lòng nàng vẫn còn chút bối rối, dù sao mới xa nhau chưa được hai ngày, nửa ngày sau khi hắn đi, nàng đã lén đến đây, trước đó hai người chưa từng liên lạc gì với nhau.
Xem ra, không chỉ nàng có điều giấu hắn, mà hắn cũng có điều giấu nàng.
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, việc giấu giếm không phải cố ý, mà là xuất phát từ một tia cảnh giác sâu kín, không thể nói ra thành lời.
Nghĩ ngợi một hồi, nàng đã thúc giục lẵng hoa đáp xuống đỉnh núi.
Lập tức, từng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nàng, trong lòng mỗi người đều có cùng một suy nghĩ.
Nữ tu bảy tầng cảnh này... cũng vậy sao?
Tu vi như vậy có phải thấp quá hay không? Cái kia Lục Nhất Diệp tuy chỉ là Vân Hà bát tầng cảnh, nhưng hắn là Vân Hà thứ nhất, thực lực mạnh hơn tất cả mọi người ở đây.
Nữ tu này dựa vào cái gì?
Tổng không thể thực lực của nàng ngang hàng với những người khác trong trận này?
Rơi xuống đỉnh núi, nữ tu mới thi lễ: "Hoa Từ bấy nhiêu đạo hữu!"
Hoa Từ...
Mọi người ở đây, dù là Vạn Ma lĩnh hay Hạo Thiên minh, lặng lẽ nhớ lại cái tên này, đều không có ấn tượng gì, có thể khẳng định là chưa từng nghe qua.
Linh Khê chiến trường, Lục Diệp đi rồi, Hoa Từ tuy chiếm giữ vị trí thủ tướng Linh Khê bảng gần một năm, nhưng đó chỉ là chuyện của Linh Khê cảnh. Nàng không giống Lục Diệp, gây sóng gió khắp nơi nên cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý.
Có lẽ một vài trưởng bối tông môn có nghe đệ tử nhắc đến tên Hoa Từ, biết y tu này có chút bản lĩnh ghê gớm, nhưng tu sĩ Vân Hà cảnh không tham gia quản lý tông môn, ngày thường đều chuyên tâm tu hành, làm sao mà để ý đến chuyện Linh Khê chiến trường.
Đối với họ, Hoa Từ hoàn toàn là người xa lạ, ngay cả trận doanh cũng không rõ, chứ đừng nói tông môn xuất thân.
Lã Thanh nhíu mày: "Vị sư muội này, vì sao ngươi đến đây?"
Hắn không hỏi trực tiếp, vì không chắc chắn nguyên nhân Hoa Từ đến đây là gì.
Hoa Từ mỉm cười dịu dàng, không đáp mà hỏi lại: "Vậy vị sư huynh này vì sao lại đến đây?"
Lã Thanh gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ, liếc nhìn Dương Uyên bên cạnh, cả hai đều có chút khó tin.
Nữ tu này, giống như bọn hắn, lần theo một tia cảm ứng đến đây!
Lan Tử Y quan sát Hoa Từ một lượt, như có điều suy nghĩ: "Hoa sư muội là y tu?"
Hoa Từ mỉm cười đáp: "Sư tỷ tinh mắt, ta đúng là y tu."
Vừa dứt lời, sắc mặt hầu như tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Theo suy đoán ban đầu của họ, thiên cơ tốn công sức tập hợp bọn họ ở đây là muốn họ cùng nhau giải quyết một phiền toái nào đó. Phiền toái này nhất định phải tu sĩ Vân Hà cảnh mới có thể nhúng tay, mà lại chắc chắn rất nguy hiểm.
Nghĩ đến Vân Hà tranh bá vừa qua, nói không chừng Vân Hà tranh bá chính là được tổ chức vì giải quyết chuyện này, nếu không đã không đến mức bao gồm cả sáu người đứng đầu.
Giờ lại thêm một y tu...
Điều này chắc chắn nói lên một việc, chuyện cần họ giải quyết có thể còn nguy hiểm hơn tưởng tượng, nên mới có y tu đi theo để tiện chữa thương cho bọn họ.
Tâm trạng mọi người đều nặng nề, chỉ có Ảnh Vô Cực trong lòng hò reo.
Lão tử cuối cùng cũng không phải kẻ yếu nhất!
Lại nhìn Hoa Từ, chỉ thấy y tu sư muội này xinh đẹp, vui vẻ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thoải mái, hơn nữa được thiên cơ chọn trúng thì y thuật ắt không kém.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tu vi thất tầng cảnh vẫn là thấp quá. Mỗi người bọn họ trong môn phái đều có y tu bát tầng, cửu tầng cảnh, những người đó không được chọn mà lại chọn trúng y tu tên Hoa Từ này.
Không biết tiêu chuẩn chọn người của thiên cơ rốt cuộc là gì.
Vài câu hỏi đáp đơn giản trên đỉnh núi, mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh. Hoa Từ đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt không dừng lại trên người Lục Diệp, Lục Diệp cũng không có ý định chào hỏi nàng.
Cả hai đều ngầm coi nhau như người xa lạ.
Thế cục lúc này khó lường, mối quan hệ ẩn giấu của hai người có lẽ sẽ đem đến một số lợi ích không ngờ.
Một lát sau, Hoa Từ bước về phía Lan Tử Y.
Mọi người tại đây, cũng chỉ có nàng cùng Lan Tử Y là nữ tu, nói về tình nói về lý, nàng cũng hẳn là đi theo Lan Tử Y, tìm kiếm sự che chở.
Cho nên đối với sự lựa chọn của Hoa Từ, không ai cảm thấy bất ngờ.
Lan Tử Y càng không có cự tuyệt.
Nàng có thể cảm nhận được, chuyện lần này e rằng rất phiền phức, cũng rất nguy hiểm, thiên cơ nếu đã chọn trúng Hoa Từ cho một đội ngũ y tu kiểu này, ắt hẳn có chỗ độc đáo, về sau mình chắc chắn có chỗ cần dùng đến người ta, cho nên đối với Hoa Từ, thái độ của nàng cũng có chút thân thiết, cứ việc mới quen biết, nhưng cũng có thể trò chuyện qua lại.
Bên này vừa xong xuôi, lại có một đạo lưu quang từ một hướng khác lướt đến, lưu quang hiện lên màu vàng đất, lộ ra vẻ ngưng thực nặng nề, cho người ta một loại cảm giác vững chắc như thành đồng, theo lưu quang đến gần, càng có một loại khí tức đánh đâu thắng đó cấp tốc tới gần, tựa như dù phía trước có muôn vàn quân mã, thân ảnh bên trong lưu quang cũng có thể ngang nhiên xông qua.
Lại tới một người!
Đám người lúc này tập trung tinh thần, hướng phía lưu quang quan sát, còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng, lưu quang đã đến gần.
Lưu quang kia tựa như không chú ý tới rất nhiều khí tức cường đại trên đỉnh núi, hoặc là nói dù chú ý tới, cũng không để ý, trực tiếp rơi xuống.
Ầm một tiếng, khí lãng quét qua, bụi đất tung mù mịt.
Mọi người đều nhíu mày, đồng loạt thúc giục linh lực, đẩy không khói bụi bên cạnh, lại nhìn kỹ, đều khẽ giật mình.
Chỉ thấy giữa sân, một thân ảnh giống như tháp sắt đứng sừng sững, trên người sôi trào khí huyết mênh mông, một bộ quần áo nửa kín nửa hở, lộ ra lồng ngực rắn chắc và cơ bắp cuồn cuộn.
Trên dưới toàn thân, tràn đầy cảm giác lực lượng khó tả.
Xuất thân Kinh Không sơn, Dương Uyên càng là nhìn mà đồng tử co rút.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn liền nhìn ra, người tới cũng là thể tu, mà lại từ thể phách và khí huyết bộc phát của đối phương mà xem, tựa hồ không hề kém cạnh mình.
Nhưng linh lực ba động toát ra trên người đối phương, rõ ràng chỉ có bảy tầng cảnh mà thôi!
Lại là một người bảy tầng cảnh!
Dưới mặt nạ, khóe mắt Lục Diệp co giật kịch liệt.
Hoa Từ bỗng nhiên chạy đến đây cũng đành, nàng là y tu, lại có thủ đoạn quỷ dị khó lường, được thiên cơ chọn trúng, hắn có thể hiểu được.
Thế nhưng mà… Vì sao… Cự Giáp cũng tới!
Lục Diệp rất muốn lật mặt nạ lên, hỏi thẳng vào mặt hắn một câu.
Đây chính là cái mà ngươi gọi là tĩnh cực tư động, tự tìm tới cửa à?
Tên Cự Giáp này, quả nhiên thay đổi rồi, có bí mật riêng!
Giữa sân, Cự Giáp vừa rơi xuống, liền cảm nhận được rất nhiều khí tức cường đại xung quanh, đồng thời cũng cảm nhận được hai đạo khí tức quen thuộc.
Hầu như không cần nhìn, hắn liền biết, đó là khí tức của Lục Diệp và Hoa Từ!
Hắn không ngờ lại gặp bọn họ ở đây, trong lòng vui mừng, đang định cười toe toét với Lục Diệp, lại thấy Lục Diệp ngồi ngay ngắn bất động, cũng không ngẩng đầu lên, ra vẻ không nhận ra mình.
Lại quay đầu nhìn Hoa Từ, nàng đang đứng cùng một nữ tu mà hắn không quen biết.
Khoảnh khắc này, trong đầu Cự Giáp lóe lên linh quang, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Cự Giáp kỳ thật không ngốc, hắn chỉ là suy nghĩ đơn giản, lại lười suy xét những chuyện phức tạp, nhưng điều này không có nghĩa là, hắn không nhìn ra chút điểm khác thường lúc này.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, hắn đã đoán ra một việc.
Lục Diệp và Hoa Từ lúc này hẳn là đang trong trạng thái không quen biết nhau, mình ngàn vạn lần không thể để lộ!
Do dự một chút, hắn hung hăng phun ra trọc khí trong cơ thể, hai đạo khí lưu có thể thấy bằng mắt thường từ trong lỗ mũi phun ra, đánh tới bốn phía, trầm giọng nói: "Cự Giáp đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận