Bát Đao Hành

Chương 88: Lùm cỏ cùng triều đình - 1

Chương 88: Lùm cỏ cùng triều đình - 1
Giữa trưa ở bãi tha ma, lại là một cảnh tượng khác hẳn.
Khắp ngọn núi u ám bị xua tan, ánh nắng xuyên qua tầng cây lá rậm rạp chiếu xuống, rọi thành từng cột sáng, lại có cảm giác thanh u lịch sự tao nhã.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải làm ngơ những ngôi mộ hoang và xương khô chi chít bên đường.
Số người lên núi tổng cộng có hơn ba mươi.
Đô Úy Ti lưu lại một ít nhân mã dưới chân núi để phối hợp tác chiến, do Thường Huyên đích thân dẫn đội. Ngoài Bách hộ là hắn và Quan Vạn Triệt ra, còn có năm tên tiểu kỳ, đều là những cao thủ ám kình.
Dưới trướng hắn còn có hơn mười người, đều là cao thủ minh kình đỉnh phong.
Những tinh nhuệ Đô Úy Ti này hiển nhiên rất quen thuộc với tác chiến trong rừng núi, không chỉ thả chim ưng bay lượn trên không trung mà còn dắt theo hai con c·h·ó ngao.
Về phần Hàm Dương Chấp p·h·áp đường, vì nhiều người trúng đ·ộ·c, lại cần người ở lại bảo vệ đàn trận, nên chỉ có La Minh t·ử dẫn theo năm người.
Tuy không đông nhưng hơn mười cao thủ ám kình cũng đủ ứng phó với phần lớn tình huống.
"Gâu gâu!"
c·h·ó ngao hung m·ã·n·h, rất nhanh truy tìm đến vị trí.
Trên trời, chim ưng xoay quanh chỉ hướng người trốn vào.
Đúng lúc này, một đạo nhân trong đoàn khẽ động lỗ tai, nhắc nhở: "Cẩn t·h·ậ·n, phía trước có mai phục."
Vừa dứt lời, trong rừng rậm liền truyền đến tiếng đ·ị·c·h q·u·á·i dị.
c·h·ó ngao của Đô Úy Ti cũng dừng lại đột ngột, hướng xung quanh gầm rú đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Chỉ thấy dưới khe đất, giữa rừng rậm, từng bóng đen từ bốn phương tám hướng vây tới, tất cả đều là lũ c·h·ó hoang ăn n·gười c·hết ở bãi tha ma, con nào con nấy mắt đỏ ngầu, răng nanh dữ tợn.
Lý Diễn đã sớm ngửi thấy mùi tanh nhưng chẳng buồn lên tiếng.
Nhiều cao thủ như vậy, đâu cần đến hắn ra tay.
Quả nhiên, La Minh t·ử mặt không đổi sắc, nhanh chóng lấy lệnh bài bên hông xuống.
Vật này chính là thứ hắn từng dùng khi leo núi lần trước, thi triển thủ quyết "Thượng huyền trúc làm phù", tay bấm niệm lục giáp bí chúc, "Lâm binh đấu giả, giai trận l·i·ệ·t tiền hành!"
Nhưng khác với lần trước, ngữ điệu chú p·h·áp có chút biến đổi.
Lý Diễn đứng bên quan s·á·t, trong lòng sinh hâm mộ.
Hắn từng thảo luận với Vương Đạo Huyền và biết "Bão p·h·ác leo núi t·h·u·ậ·t" này không phải độc hữu của Thái Huyền chính giáo mà lưu truyền rộng rãi trong Huyền Môn.
Tây Huyền nhất mạch của Vương Đạo Huyền cũng có nhưng để thi triển p·h·áp này cần hai điều kiện: một là phải xây quan hai tầng lầu, hai là phải luyện chế "Thượng huyền trúc làm phù" quý giá.
Hai người bọn họ đều không đủ tư cách tu luyện.
Tuy p·h·áp môn này điều kiện khắc nghiệt nhưng lại vô cùng thuận t·i·ệ·n. Chỉ cần dựa theo biến hóa chú ngữ của lục giáp bí chúc là có thể ẩn thân tránh quỷ thần, c·ấ·m m·ã·n·h thú trong núi.
Quả nhiên, theo La Minh t·ử niệm chú, cương s·á·t khí lưu động, một cỗ khí thế như m·ã·n·h hổ hội tụ trên người.
Ô ô ~ Lũ c·h·ó hoang lập tức kinh hãi, ngã nhào xuống đất, có con còn sợ tới mức són tiểu.
Đương nhiên, tam tài trấn ma tiền cũng có thể làm được nhưng không có phạm vi lớn như vậy.
Cùng lúc đó, vị đạo nhân đã nhắc nhở ban nãy cũng lấy đại cung sau lưng xuống, nhắm mắt lại, lỗ tai rung rung, giương cung cài tên, nhắm về phía bầu trời bên phải.
Ca.
Vèo!
Dây cung rung động, mũi tên bắn ra, khuất vào rừng rậm.
Ngay sau đó là một tiếng h·é·t t·h·ả·m vang lên, tiếng đ·ị·c·h cũng ngừng bặt.
Đám c·h·ó hoang xung quanh lập tức chạy tứ tán.
"Đi xem!"
Đô Úy Ti và Thái Huyền chính giáo hiển nhiên không phải lần đầu hợp tác, Thường Huyên không hề kinh ngạc mà bình tĩnh hạ lệnh.
Lập tức có hai giáo úy xông vào rừng rậm.
Chẳng bao lâu sau, họ khom người trở về bẩm báo: "Hồi đại nhân, là người của Cái Bang, đã trúng tên c·h·ết."
Thường Huyên nghe xong trầm giọng nói: "Cái Bang rành địa thế, giỏi điều khiển rắn đuổi c·h·ó, lại còn có mấy trò nghẹn bảo t·h·u·ậ·t quỷ dị, chúng ta phải cẩn t·h·ậ·n, đừng bị hố c·hết."
Việc c·h·ó hoang cản đường chỉ là khúc nhạc dạo ngắn. Trong đội ngũ có không ít người am hiểu chi t·h·u·ậ·t truy tung, nên rất nhanh họ đã tìm thấy một gò mả tổ tiên.
Phía sau, dưới gốc đại thụ, bất ngờ có một cửa hầm ngầm, đen ngòm sâu hút, âm khí nặng nề.
"Xuống!"
"Chậm đã!"
Thường Huyên vừa định hạ lệnh cho thủ hạ dò đường thì bị La Minh t·ử ngăn lại, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu: "Bên trong có cạm bẫy, đừng nóng vội."
Nói rồi, hắn nhìn về phía một vị đạo nhân bên cạnh.
Đạo nhân này râu tóc bạc phơ, tuổi tác có vẻ đã cao, lấy từ trong n·g·ự·c ra một lá bùa, tay trái bấm niệm p·h·áp quyết kết s·á·t, tay phải kẹp lấy. Bỗng nhiên bùa vàng tự cháy không cần gió, bắn vào động quật. Dù ngọn lửa tắt ngay nhưng lại tạo ra một luồng cương khí bốn phía, tựa như đá lớn rơi xuống ao.
Hô!
Một trận âm phong lập tức từ trong động thổi ra.
Mấy con rắn đ·ộ·c hoảng hốt bò ra, mơ hồ còn có tiếng k·h·ó·c ai oán.
Keng!
Ba giáo úy của Đô Úy Ti rút k·i·ế·m, k·i·ế·m quang lấp loé, những con rắn đ·ộ·c tới gần đều bị c·h·ặ·t thành mấy khúc.
La Minh t·ử nhìn bầu trời rồi lắc đầu: "Bọn chúng cũng giỏi tính toán đấy, trùng dương cửu cửu, một nguyên bắt đầu, cô hồn dã quỷ ở bãi tha ma đều trốn dưới mặt đất, lại thành lá chắn bảo vệ bọn chúng."
Lý Diễn nhướng mày: "Dưới lòng đất không có ánh nắng, Âm s·á·t chi khí nồng đậm, có thể chiêu binh lập tức tiến hành lục soát không?"
Đây coi như là cách ít tốn công sức nhất. Dù động quật dưới lòng đất có phức tạp đến đâu, chỉ cần p·h·áp đàn binh mã xuất ra, không bao lâu sẽ bắt được hết tất cả.
La Minh t·ử lắc đầu: "Bọn chúng chắc chắn cũng đoán được điều này. Hiện giờ chính phủ đang sắc phong Sơn Thần, mà bản thể của Sơn Thần kia lại là t·h·i·ê·n linh bảo. Trước khi được Thần vị, nếu kinh động đến sẽ tán hết phúc vận."
Nói rồi, hắn quay sang Thường Huyên: "Thường Bách hộ, phía dưới đã thành hố ma, dù chỉ là cô hồn dã quỷ nhưng tốt nhất các ngươi đừng xuống.
Động nhỏ hẹp, người đông ngược lại khó thi triển. Các ngươi tìm cửa hang khác mà chặn, đừng để người nào chạy thoát là được."
Thường Huyên do dự một chút: "Cũng được, chúng ta sẽ tiếp ứng bên ngoài, chư vị đạo trưởng cẩn t·h·ậ·n."
La Minh t·ử khẽ gật đầu rồi cùng Lý Diễn và những người khác lần lượt tiến vào động, nhanh chóng biến m·ấ·t trong bóng tối. . . . .
"Đại nhân, xem ra Di Lặc giáo không đến."
Họ vừa đi, Quan Vạn Triệt bỗng lên tiếng.
Trong mắt Thường Huyên tràn đầy tiếc nuối, lắc đầu: "Có t·h·i·ê·n linh địa bảo là Thánh phẩm chữa thương, nếu không phải Thái Huyền chính giáo hạ lệnh, bản quan cũng có chút động tâm."
"Không ngờ Di Lặc giáo lại nhịn được. . ."
Chưa dứt lời, trong rừng rậm nơi xa đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Chư vị đại nhân đang tìm ta sao?"
Đang!
"Ai?!" Đám người Đô Úy Ti nhao nhao rút binh khí.
Nhưng nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì lại không thấy ai.
Mọi người nghi hoặc, hai con c·h·ó ngao không hề cảnh báo, chim ưng trên trời cũng không p·h·át hiện dấu vết kẻ đ·ị·c·h. Vậy đối phương trốn ở đâu?
Thường Huyên vừa định ra lệnh điều tra thì trong lòng khẽ động, ngẫm nghĩ rồi nói: "Kẻ đ·ị·c·h dùng yêu t·h·u·ậ·t, định dụ chúng ta phân tán, đừng mắc l·ừ·a."
"Kết trận, hoa sen!"
Hắn kinh nghiệm phong phú, trong nháy mắt đ·á·n·h giá ra mục đích của đối phương.
Vừa ra lệnh, đám người Đô Úy Ti lập tức giương cung cài tên, tựa lưng vào nhau nhắm chuẩn bốn phương tám hướng, mũi tên sắc bén tựa như một con nhím.
Đối phương vẫn chưa lộ diện nhưng Thường Huyên đã lộ vẻ mỉm cười.
Hắn sợ nhất là đối phương không tham, chỉ cần còn thèm muốn t·h·i·ê·n linh địa bảo kia thì tuyệt đối sẽ không vội vàng, có thể từ từ đối phó.
"A?"
Trong rừng rậm vang lên một tiếng kinh ngạc, sau đó một bóng người chậm rãi bước ra từ sau thân cây, mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng.
"Đại nhân, chính là hắn!"
Quan Vạn Triệt lập tức nh·ậ·n ra, lão giả này chính là kẻ hôm trước xông vào nhà Chu.
Thường Huyên mắt sắc, liếc mắt là nhận ra người này đang đeo mặt nạ da người, lạnh lùng nói: "Các hạ đã tới, vì sao không lấy chân diện mục gặp người?"
Lão giả khẽ lắc đầu, định lên tiếng thì Thường Huyên biến sắc: "Bắn!"
Vèo vèo vèo!
Cùng lúc đó, vô số mũi tên gào th·é·t bay ra.
Mưa tên cắm đầy thân cây và mặt đất, lông vũ rung động, lực đạo hiển nhiên rất mạnh.
đ·ộ·c Cô Càn không để ý, lấy x·ư·ơ·n·g cốt làm đ·ị·c·h ra từ cổ, tay trái bấm niệm p·h·áp quyết, đặt lên m·i·ệ·n·g khẽ thổi.
Đích ~ Tiếng đ·ị·c·h q·u·á·i dị vang lên trong rừng rậm.
Bạch!
Phía sau đám người Đô Úy Ti trong rừng cây rung động, một luồng gió tanh ập tới khiến người đầu váng mắt hoa.
Nhưng đám người Đô Úy Ti không hề hoảng hốt, ba người lấy túi da bên hông ném lên không tr·u·ng, ba người khác thì giương cung cài tên.
Bành bành bành!
Túi da n·ổ tung trong nháy mắt, bột phấn màu vàng bay mù mịt.
"Hùng hoàng?"
Sắc mặt đ·ộ·c Cô Càn sau thân cây biến đổi, lập tức ngừng thổi sáo.
Nhưng đã muộn.
Bạch!
Trong rừng rậm, một con đại xà to bằng bắp chân gào th·é·t xông ra, dường như bị hùng hoàng kích t·h·í·c·h đến đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, trên đầu mào gà đỏ au, há miệng rộng đầy răng nanh nhào về phía đám người.
Đối diện với kê quan xà trong truyền thuyết, đám người Đô Úy Ti không hề hoảng loạn mà dưới sự dẫn dắt của Quan Vạn Triệt, cầm tấm lưới sắt đã chuẩn bị sẵn tung ra.
Lưới sắt chi chít móc câu, chính là "Quỷ Kiến Sầu" chuyên dùng để bắt các cao thủ giang hồ của nha môn.
Con kê quan xà kia đã có chút đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, trực tiếp bị lưới sắt trùm kín đầu.
Vảy rắn c·ứ·n·g cỏi ma s·á·t với móc sắt còn tóe ra tia lửa, chỉ là lưới sắt "Quỷ Kiến Sầu" quá lớn, càng giãy giụa càng c·h·ặ·t. Dù đã có chuẩn bị nhưng đám người vẫn thấy k·i·n·h· ·h·ã·i.
Thứ này đ·a·o thương bất nhập, khí lực cường hãn, lại kịch đ·ộ·c vô cùng, một khi xông vào trận thì tất sẽ t·ử thương vô số.
Thảo nào có thể g·iết c·hết đám thổ phỉ khắp núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận