Bát Đao Hành

Chương 534: Bính Đinh sinh quỷ phù

Chương 534: Bính Đinh sinh quỷ phù
Việc học tập Phong Đô pháp, tự nhiên có nguyên nhân của nó.
Lý Diễn thầm nghĩ rất rõ ràng.
Thứ nhất, bản thân hắn tu hành chính là « La Phong kinh », đã đ·á·n·h xuống cơ sở thâm hậu, đổi tu phương p·h·áp, cũng không phải là lựa chọn tốt.
Con đường tu hành, không phải so ai c·ô·ng p·h·áp trâu b·ò.
Mà là xem ai đi xa hơn.
Phàm nhân tuổi thọ có hạn, cho dù cho ngươi p·h·áp môn của Ngọc Hoàng đại đế, lại có bao nhiêu người có thể vượt qua Sinh t·ử kiếp, thậm chí sau đó là lượng kiếp?
Thứ hai, chính là tin tức mà lão đạo tiết lộ.
Người tu hành Phong Đô pháp của Bắc Đế p·h·ái, bởi vì hắc luật của Bắc Đế, số lượng vô cùng ít ỏi.
Tu hành « La Phong kinh » làm S·ố·n·g Âm Sai, trước mắt chỉ biết, chỉ có một mình hắn.
Mà đồng thời tu hành cả hai p·h·áp, lại càng hiếm thấy.
Không chỉ như vậy, còn có sự chuyển biến về mặt thân ph·ậ·n.
Kinh nghiệm từ kiếp trước nói cho Lý Diễn, lựa chọn tốt nhất trong nhân sinh, thường không phải những danh xưng dễ nghe, mà là tính khan hiếm.
Tu hành Phong Đô pháp, tuyệt đối không sai.
"Vẫn tính là thông minh..."
Lão đạo Tuyệt Trần t·ử khẽ gật đầu, hiển nhiên tán thành lựa chọn của hắn.
Sau đó, lão đạo lại nói tiếp: "Đến mức hai loại còn lại, thì là Ma Vương pháp, và Chân Vũ pháp."
"Cái gọi là Ma Vương pháp, ngươi hẳn phải biết, chính là ngự sử sáu cung ma vương pháp, ví dụ như Trụ Tuyệt Âm t·h·i·ê·n cung ma vương 'Tung linh thành', hay Thái S·á·t Lượng Sự cung ma vương 'Tượng uy nguyên'."
"Phương p·h·áp này vốn là c·ấ·m t·h·u·ậ·t, tu hành gian nan. Năm đó Trương t·h·i·ê·n Sư trấn áp sáu cung ma vương, chính là mượn uy của T·h·i·ê·n Đình, phàm nhân muốn khu sử, nếu không cẩn t·h·ậ·n, sẽ bị phản phệ."
"Ngươi đã tu « La Phong kinh », có thể mượn danh Âm Ti để khu sử, trùng hợp với phương p·h·áp này, không cần tu luyện."
"Còn có Chân Vũ pháp, tương tự như Chân Vũ cung một mạch, nổi tiếng về võ p·h·áp, nhưng lại không bằng Chân Vũ cung truyền thừa thâm hậu."
Nghe xong lão đạo giới t·h·iệu, Lý Diễn có chút do dự: "Chỉ có thể chọn hai p·h·áp thôi sao?"
Tuyệt Trần t·ử lạnh nhạt nói: "Tham thì thâm, cơ duyên đến mức này, nếu lòng tham không đáy, e rằng chẳng làm nên trò t·r·ố·ng gì."
Lý Diễn nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Trong đầu hắn bỗng khẽ động, mở miệng hỏi: "Tiền bối có thể nói rõ hơn về Địa Chích tông được không, nghe nói các ngươi có thể triệu mời Ôn Linh quan?"
Lý Diễn không thể nói cáo già, nhưng cũng có kinh nghiệm giang hồ phong phú.
Vừa rồi lão đạo Tuyệt Trần t·ử giới t·h·iệu rất kỹ càng, nhưng trong lời nói lại sắp đặt cạm bẫy, cố ý dẫn hướng T·h·i·ê·n Bồng p·h·áp và Phong Đô p·h·áp.
Nhưng về p·h·áp môn của Địa Chích tông lại nói qua loa.
Phải biết, lão đạo xuất thân từ Địa Chích tông, mặc dù cũng thuộc Bắc Đế một mạch, nhưng cũng có xa có gần.
Cố ý nói vậy, dường như đang giấu giếm điều gì?
Sau khi nghe xong, lão đạo trầm mặc một chút, nhưng cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "X·á·c thực là có thể, chớ trách lão đạo cất tư tâm."
"Các p·h·áp môn khác của Địa Chích tông cần cung phụng tục thần, mượn lực lượng, chính là p·h·áp của người coi miếu, vô dụng với ngươi. Nhưng bí p·h·áp triệu mời Ôn Linh quan này, lại quả thực bất phàm."
"Ôn Linh quan vốn là t·h·i·ê·n nhân chuyển thế, vừa ra đời, hai bên sườn đã có t·h·i·ê·n thư chữ Vân Triện, lần lượt là hai mươi bốn chữ 'Vạn kiếp t·h·i·ê·n thư' và mười sáu chữ 'Truy ma triệu dịch', đây là bí m·ậ·t bất truyền của p·h·ái ta."
"Năm đó Trương Kế Tiên tổ sư, chuyên môn chế tác 'Bính Đinh phù', cũng xưng 'Bính Đinh sinh quỷ phù', khắc lục những chữ Vân Triện của t·h·i·ê·n thư này."
"Muốn triệu mời Ôn Linh quan, bảo vật này chính là mấu chốt."
Nghe vậy, Lý Diễn trong nháy mắt hiểu rõ.
Dù sao hắn không phải người của Địa Chích tông, nếu học phương p·h·áp này, khẳng định phải lấy đi bảo bối, như vậy Địa Chích tông sẽ vĩnh viễn m·ấ·t đi vật này.
Lý Diễn trầm tư một chút: "Nếu như vậy, vậy thì thôi vậy."
Bất kể nguyên nhân gì, được truyền p·h·áp đã vô cùng cảm tạ, lại lấy đi bảo bối của tông môn người ta, hiện tại có lẽ không nên.
Ai ngờ, lão đạo trầm mặc một chút, rồi thở dài: "Thôi, người có chín tính, không kịp trời một tính, nếu đã vô duyên, nếu ép ở lại bảo vật này, ngược lại sẽ tự chuốc họa."
Nói xong, ông r·u·n r·u·n rẩy rẩy đứng dậy, cẩn t·h·ậ·n lấy ra một hộp gấm từ hốc tối trong bàn làm việc, đi đến trước mặt Lý Diễn mở ra.
Chỉ thấy bên trong đặt một lệnh bài.
Không biết chế tạo bằng chất liệu gì, chất gỗ màu đen giống như ngọc đen, tr·ê·n mặt còn có hoa văn màu vàng p·h·ác hoạ, ngoài những phù lục phức tạp, hai bên đều có những chữ viết không hiểu, hình như mây văn.
Sau khi thấy, trong lòng Lý Diễn lập tức r·u·n lên.
Vật này quả là món chí bảo, vừa mở hộp gấm, loại khí tức lạnh thấu x·ư·ơ·n·g đã khiến hắn ngừng thở.
Một cỗ lực lượng uy nghiêm hung hãn, lao thẳng tới mặt.
Lão đạo Tuyệt Trần t·ử đầy mắt luyến tiếc, trầm giọng nói: "Bảo vật này chính là 'Bính Đinh sinh quỷ phù', do t·h·i·ê·n Sư tự tay chế tác năm xưa, lấy Âm Trầm Mộc bị lục chuyển sét đ·á·n·h."
"Một bên khắc hai mươi bốn chữ 'Vạn kiếp t·h·i·ê·n thư', bên kia khắc mười sáu chữ 'Truy ma triệu dịch'."
Dường như thấy Lý Diễn do dự, có ý cự tuyệt, lão đạo khe khẽ thở dài, đẩy hộp tới: "Cầm đi đi, khi còn trẻ, bần đạo còn miễn cưỡng khu động được bảo vật này, đến nay, đã bất lực."
"Trong môn hậu bối t·à·n lụi, cũng không ai có thể kế thừa. Chỉ mong ngươi được bảo vật này, trừng ác dương t·h·i·ện, không phụ uy danh của bảo vật này."
"Đa tạ tiền bối."
Đến nước này, Lý Diễn cũng không còn nhăn nhó.
Hắn đối mặt với đ·ị·c·h nhân ngày càng mạnh, nhất định phải có đủ át chủ bài.
Việc triệu mời Ôn Linh quan chắc chắn không đơn giản, nhưng chỉ cần có hy vọng, thì có thể trở thành con át chủ bài p·h·á cục.
"Tốt rồi..."
Lão đạo Tuyệt Trần t·ử thu ánh mắt về, trầm giọng nói: "Nhân lúc đầu óc lão đạo còn minh mẫn, hôm nay sẽ truyền thụ cho ngươi tinh yếu."
"Quan khiếu của Phong Đô p·h·áp, nằm ở ba ban."
"Sư ban, thánh ban, và tướng ban. Sư thánh ban không cần nói nhiều, đế sư tr·u·ng t·h·i·ê·n t·ử Vi, ba quan bốn thánh Bắc Cực, Phong Đô đại đế. p·h·áp môn đều có trong sách, nhưng chưa ai thành c·ô·ng."
"Bần đạo chủ yếu truyền thụ cho ngươi, chính là tướng ban, bao gồm các phủ viện của sáu cung sáu động và các binh tướng, minh quan ngự lại (điều quan khiển lại) của nhị đài Đông Nhạc Tây Đài..."
"Hành Phong Đô p·h·áp nhất định phải lục chức p·h·áp vị đồng thể (chức vụ, p·h·áp lực cân bằng), ngươi là S·ố·n·g Âm Sai, tự nhiên có ưu thế, cần hợp cửu tuyền hiệu lệnh, dịch nhị đài quan tướng, chinh chín mãng bát s·á·t ra quân..." (mượn cửu tuyền hiệu lệnh, điều khiển quan tướng hai đài (núi), khống chế chín đội quân, tám tướng ra quân)
"Phong Đô chi tướng, chia trong ngoài bát tướng, xưng tá·m s·át, tổng cộng mười sáu tướng, theo Cửu Cung Bát Quái mà đến, p·h·áp quan tọa trấn Tr·u·ng cung, khải sư, đ·ạ·p cương, phi thần hiết đế (các vị trí trong bát quái), vận sáu cung chú..."
"Sau khi bắt, theo nữ thanh t·h·i·ê·n luật mà lập ngục trị tội, giải vào Phong Đô, tướng s·o·á·i không thể dùng tùy tiện, nếu không tất chịu nó h·ạ·i..." (Nữ = một ngôi sao trong Nhị Thập Bát Tú.)
(Sup: Trích chương 265 của Bắc Âm Phong Đô thái huyền chế ma hắc luật linh thư. Sách này có thật nhé, thuộc loại dã sử. Tôi dịch theo nghĩa đen, có thể không chính xác hoàn toàn.)
...
Bất tri bất giác, sắc trời bắt đầu tối.
"Đa tạ tiền bối."
Lý Diễn nghiêm mặt chắp tay với lão đạo Tuyệt Trần t·ử.
Đoạn đường tu hành này, nhiều khi hắn đều tự mình tìm tòi, bây giờ được lão đạo dốc lòng chỉ điểm, không chỉ bù đắp về truyền thừa, mà còn hiểu rõ hơn về việc chấp p·h·áp của Phong Đô.
Nếu như trước kia là đi đường dã.
Hiện tại xem như hệ th·ố·n·g tiếp nh·ậ·n huấn luyện chính quy.
Giảng đã hơn nửa ngày, lão đạo Tuyệt Trần t·ử cũng lộ vẻ mệt mỏi, mở miệng nói: "Nhân đạo biến đổi đã đến, ngươi lại là S·ố·n·g Âm Sai, lại thêm chức t·h·i·ê·n quan, e rằng cũng là người ứng kiếp."
"Nhớ kỹ, dù thụ p·h·áp giới chức vụ, cũng không thể rời bỏ một chữ 'nhân', nhân đạo và t·h·i·ê·n đạo, nên đi như thế nào? Trong lòng cần có cái độ..."
Nói xong, ông khoát tay áo: "Lão đạo mệt rồi, đi đi."
Lý Diễn lần nữa cung kính cúi đầu, quay người rời đi.
Lúc rời khỏi tiểu viện, hắn quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy dưới tượng thần, lão đạo cúi đầu uống trà, hai mắt ngốc trệ nhìn ngọn đèn, dường như đang hồi tưởng chuyện quá khứ.
Lý Diễn biết, vị tiền bối này không còn s·ố·n·g lâu nữa.
Lão đạo Tuyệt Trần t·ử nói với hắn rất nhiều.
Năm xưa, đối phương cũng là t·h·i·ê·n kiêu có tư chất kinh người, âm thầm có được chức t·h·i·ê·n quan, thậm chí từng gặp Tam Phong chân nhân, và đã được ông ta xem trọng.
Đáng tiếc, thời vận không đủ.
Lão đạo tu hành cả đời, vốn có cơ hội, mượn vị trí t·h·i·ê·n quan, hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch thần cương, đi được xa hơn tr·ê·n con đường này.
Nói không chừng, còn có một tia hy vọng đăng thần.
Đáng tiếc, niên đại lão đạo sống, nhân đạo biến đổi chưa đến, đau khổ đợi hơn nửa cuộc đời, mới có một cơ hội.
Xui xẻo hơn nữa là còn chưa hoàn thành.
Không giống với S·ố·n·g Âm Sai, chức t·h·i·ê·n quan có hạn.
Việc Lý Diễn được truyền thừa từ lão đạo đồng nghĩa với việc chính thức lấy đi vị trí t·h·i·ê·n quan của ông ta...
Đây cũng là nhân sinh, dù có ý chí thẳng tới trời cao, mang đồ long kỹ, nhưng thời vận không đủ, cũng đành bó tay.
"Lý t·h·i·ếu hiệp, chúng ta đi thôi."
Đang lúc Lý Diễn trầm tư, Linh Vân t·ử đi tới, liếc mắt trộm nhìn bên trong, rất thức thời không hỏi nhiều.
"Làm phiền đạo trưởng đợi lâu."
Lý Diễn chắp tay, đi theo đối phương xuống núi.
Lúc này sắc trời đã tối, đường núi trơn ướt, nhưng đối với hai người mà nói, căn bản không thành vấn đề, bước đi nhanh như gió táp.
"Lý t·h·i·ếu hiệp, chuyện xây cất đã nói rồi."
Linh Vân t·ử mỉm cười nói: "Các ngươi lên núi đúng lúc, mấy động t·h·i·ê·n phúc địa ở núi của Triệu c·ô·ng bên kia đã t·r·ố·ng, bần đạo đã giúp ngươi hẹn một nơi, chính là nơi ẩn tu trong truyền thuyết của Triệu Linh quan."
Hắn cố ý nói vậy.
Vốn dĩ, đối với Lý Diễn, hắn chỉ làm theo chức trách, nhưng qua hai ngày này, trong lòng hắn đã có một ph·á·n đoán khác.
Tầm quan trọng của Lý Diễn, e rằng còn lớn hơn hắn tưởng tượng.
Thậm chí cả chưởng giáo, có lẽ cũng đ·á·n·h giá thấp.
Động quật ẩn tu của Triệu c·ô·ng Minh là động t·h·i·ê·n phúc địa tốt nhất ở núi Thanh Thành, ngay cả Ninh Phong t·ử cũng từng tu hành ở đó, cơ bản không mở cửa cho người ngoài.
Hắn phải tốn chút công sức, thậm chí chuyển lời của chưởng giáo, mới xin được.
Trong lòng Lý Diễn hiểu rõ, vội vàng chắp tay: "Đa tạ đạo trưởng, tương lai có gì cần, đều có thể liên hệ ta."
Hoa kiệu người nhấc, Lý Diễn không phải kẻ ngốc.
Linh Vân t·ử này không chỉ có đạo hạnh cao, còn trẻ đã là sư tiếp kh·á·c·h, lại là tâm phúc của chưởng giáo Thanh Thành hiện tại, tự nhiên cần tạo mối quan hệ.
Ngay cả giới t·h·i·ê·n Đình p·h·áp, cũng không thể rời đạo lý đối nhân xử thế, huống chi là nhân gian?
Cho nên đắc đạo giả nhiều trợ, thất đạo giả ít trợ.
Đạo lý đối nhân xử thế, há không phải là đạo?
Trở lại Triêu Dương động, đêm đã khuya, Lý Diễn và Vương Đạo Huyền hàn huyên đơn giản về những kiến thức hôm nay, tùy ý ăn chút cơm rồi trở về phòng.
Dưới ánh nến, hắn lấy "Bính Đinh sinh quỷ phù" ra, cầm cẩn t·h·ậ·n xem xét.
Kiện bảo bối này xem như là một niềm vui ngoài ý muốn.
Ôn Nguyên s·o·á·i chưởng quản sinh t·ử và khu ôn, cho nên món p·h·áp bảo này, bản thân đã có thể khắc chế cổ đ·ộ·c.
Điều quan trọng hơn là nó có thể làm bảo vật áp trận của Phong Đô p·h·áp, phối hợp với ngũ phương La Phong cờ, và việc Tuyền Đài triệu tướng s·o·á·i cũng không phải là không thể.
Đương nhiên, đây là trận p·h·áp, có điểm giống bản nâng cấp của đại p·h·áp triệu hoán Phong Đô của hắn, th·e·o đà tăng lên của đạo hạnh, còn có thể mượn dùng lực lượng của Âm Ti.
Đến lúc đó, có thể dùng toàn bộ cương lệnh cho binh mã.
Ngoài ra, còn cần phải bù đắp « La Phong kinh » của bản thân.
Và tu hành thêm t·h·u·ậ·t p·h·áp mới.
Lần bế quan này, e là sẽ kéo dài.
Động t·h·i·ê·n phúc địa chỗ núi Triệu c·ô·ng, còn cách một đoạn núi Thanh Thành, nhưng lại gần Quán huyện hơn.
Sau khi xây xong, có thể trực tiếp tiến đến.
Nghĩ vậy, Lý Diễn không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Núi Thanh Thành là động t·h·i·ê·n phúc địa, Tiên t·h·i·ê·n Cương s·á·t chi khí nồng đậm, chim ưng Lập Đông đi vào sẽ bị áp chế, cho nên mấy ngày nay không truyền lại tin tức.
Không biết Sa Lý Phi bọn họ bây giờ đang ở trong tình huống gì...
...
Bên ngoài thị trấn Quán huyện, một thôn trang gần Đô Giang Yển.
"Đến rồi, chính là ở đây!"
Vương t·h·i·ê·n Tá mặc áo đen, nhẹ giọng nói.
Sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, theo lý thuyết sau khi bị bám thân, hẳn là nghỉ ngơi một thời gian, nhưng hảo hữu bị h·ạ·i, nhất định phải tra ra manh mối.
Vương t·h·i·ê·n Tá chỉ về phía thôn phía trước, trầm giọng nói: "Thôn này gọi Hắc Thủy thôn, Lư lão ca là thầy cúng trong thôn, rất được tôn trọng, và có uy vọng trong giới Huyền Môn tu sĩ quanh Quán huyện."
Sa Lý Phi cũng t·r·ố·n trong bụi cỏ, vuốt cằm nói: "Nhìn có vẻ rất bình thường, không biết vì sao lại ẩn cư ở đây."
Lữ Tam nghe vậy, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy trong bóng tối của cây đại thụ bên cạnh, con chồn già đang g·ặ·m quả, tr·ê·n người còn phủ một mảnh p·h·á y phục, đứng bằng hai chân, đã bắt đầu học cách đi đứng của người.
"Chi chi, khanh kh·á·c·h..."
Con chồn già này đạo hạnh bình thường, nhưng linh tính bất phàm, có thể nghe hiểu tiếng người, và dùng phương ngữ giải t·h·í·c·h cho Lữ Tam nửa ngày.
Sau khi nghe xong, Lữ Tam có vẻ suy tư, rồi quay đầu nói: "Huynh đệ hội Mi Sơn đã tồn tại không ít năm, vốn có rất nhiều người, cung phụng Nhị Lang chân quân, ngày thường lục soát núi phạt miếu, xua đuổi Âm Quỷ, thu nạp tiểu yêu, bảo hộ bình an một phương, coi như là giúp Nhị Lang chân quân hiển thánh."
"Hàng năm vào mùa xuân, bọn họ sẽ triệu tập tiểu yêu, kiểm tra lỗ hổng của Đô Giang Yển, và tổ chức người dân tu sửa hàng năm, sau đó vào ngày thanh minh sẽ cử hành nghi thức tế tự."
"Bọn họ bắt đầu từ thời Đông Hán, nhưng thời Tống vì Hoàng Gia định Nhị Lang chân quân là d·â·m tự, có kẻ thừa cơ làm loạn, không ít thành viên huynh đệ hội trong lòng không cam tâm, cũng gia nhập vào, tổn thất nặng nề."
"Sau đó, bọn họ ẩn vào bóng tối. 'Mi Sơn huynh đệ' dần dần bị truyền thành 'Mai Sơn thất huynh đệ'."
"Những tiểu yêu này đều là tinh quái trong núi gần đó, cùng huynh đệ hội hợp tác, thủ hộ tế tự Nhị Lang chân quân."
"Về việc Lư lão ca vì sao bị h·ạ·i? Bọn chúng cũng không rõ ràng."
"Thì ra là vậy..."
Sa Lý Phi nhíu mày, ra hiệu bằng mắt: "Lữ Tam huynh đệ, ngươi hỏi lại xem bọn chúng đã từng gặp Nhị Lang chân quân chưa?"
Mục đích mấy người đến Quán huyện là để tìm manh mối về chuyển thế của Nhị Lang chân quân, những tiểu yêu và huynh đệ hội Mai Sơn này, tự nhiên là trọng điểm.
Vương t·h·i·ê·n Tá đứng bên cạnh nghe được, lập tức trợn mắt há mồm.
Hắn cuối cùng đã biết mục đích của Sa Lý Phi mấy người.
Nhưng nghe việc này, quả thực khó tin.
Chẳng lẽ, lại thật sự có Nhị Lang chân quân?
Lữ Tam gật đầu, tiếp tục hỏi, nhưng sau khi nói chuyện với con chồn già nửa ngày, liền lắc đầu: "Bọn chúng chỉ thờ phụng Nhị Lang chân quân, chứ chưa từng gặp chân thân."
"Kỳ quái, chẳng lẽ không ở đây..."
Sa Lý Phi nghe vậy, nhíu mày.
Vương t·h·i·ê·n Tá cố nén kinh ngạc trong lòng, trầm giọng nói: "Đi xem nhà Lư lão ca trước, nói không chừng có thể tìm được chút manh mối."
"Trong thôn này có nhiều c·h·ó, phải xem bản lĩnh của chư vị."
"Không sao."
Lữ Tam đứng dậy, b·ó·p p·h·áp quyết, huýt sáo vài tiếng, những con c·h·ó trong làng lập tức chui vào phòng, r·u·n lẩy bẩy, không dám sủa lung tung.
Mấy người lúc này mới đứng dậy, nhân lúc tối mò vào trong thôn.
"Chính là gian phòng kia!"
Đi không bao xa, Vương t·h·i·ê·n Tá chỉ về phía một tiểu viện ở đằng xa.
Cổng nhỏ đóng c·h·ặ·t, tối đen như mực.
"Chậm đã!"
Sa Lý Phi vừa định tiến lên, đã bị Lữ Tam ngăn lại, sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào tòa tiểu viện: "Bên trong có gì đó quái lạ."
"Ta nghe thấy, có nữ nhân đang k·h·ó·c..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận