Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 94: Cái này dò xét nhiệm vụ, ai đến?

Chương 94: Nhiệm vụ trinh sát này, ai sẽ đi? Hài cốt không còn, thân thể tàn phế bị yêu vật nuốt chửng gần hết. Lại lần nữa trở về đại doanh, ba vị đường chủ tiền tuyến khác đều đã đến đây. Trong doanh trướng, tổng cộng 7 người, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi. “Hôm qua sau buổi trưa, bọn họ theo thường lệ đi trinh sát ở phía đông nam, kỳ thực cũng không xâm nhập quá sâu. Nhưng vẫn là gặp phải yêu thú kim loại đánh lén.” Người vừa lên tiếng là đường chủ Triệu Lệ, hôm đó chính nàng nhận được tin tức, chạy đến tiếp viện. Nếu không, có khả năng cao là cả đội trinh sát năm người này, kể cả ba người bị thương kia, đều phải bỏ mạng. Nghe đến đây, đại trưởng lão dừng lại một chút, không tiếp tục những lời này nữa. “Gần đây tiền tuyến, có đệ tử nào khác tổn thất nữa không?” Hạ Côn lắc đầu. “Sau khi những đệ tử trinh sát mới được sắp xếp đến, phần lớn tin tức mà tiền tuyến thu được đều không chính xác, sau khi hai lần mai phục thất bại thì không chủ động xuất kích nữa. Ở bên trong phòng tuyến phòng thủ, ngược lại coi như an toàn. Gần đây chỉ có vài đệ tử bị chút thương ngoài da thôi.” Tôn Tuyết Dung ở bên cạnh nghe vậy, nhíu mày. “Sau chuyện này, những đệ tử trinh sát khác vẫn an phận đấy chứ?” Nghe vậy, Hạ Côn lại lắc đầu lần nữa. “Những đệ tử trinh sát còn lại, kể từ ngày hôm đó, đều đã từ chối chấp hành nhiệm vụ trinh sát. Thậm chí có rất nhiều người đã viết đơn xin từ biệt tông môn. Nếu còn ép bọn họ đi làm nhiệm vụ, bọn họ chỉ có nước rời khỏi tông môn. Bọn họ đều bị dọa sợ rồi.” Một phen của Hạ Côn, khiến Tôn Tuyết Dung nhíu mày càng chặt. Vấn đề dò xét tin tức của Vân Dương tông, có vẻ như hoàn toàn không thể giải quyết. “Những đệ tử khác ở tiền tuyến, có ai phát hiện ra năng lực am hiểu dò xét không?” “Ngũ trưởng lão, ngài chắc cũng biết tình hình trước mắt ở đây mà. Tiền tuyến bây giờ là nguy cơ tứ phía, đứng gác thôi đã rất nguy hiểm rồi, huống chi là đi trinh sát. Mà đi trinh sát, thì công lao cống hiến lại rất khó kiếm được. Vừa khó lại vừa nguy hiểm, ai mà muốn đi. ” Hạ Côn nói một cách uyển chuyển. Ngũ trưởng lão Tôn Tuyết Dung nghe đến mấy lời này, sắc mặt ngày càng khó coi. Trước đó bọn họ, một đám trưởng lão, còn đang nghĩ xem có nên hủy bỏ những đệ tử trinh sát không chịu trách nhiệm kia hay không. Giờ thì hay rồi, còn chưa kịp xóa thì những đệ tử trinh sát đó đã chuẩn bị sẵn thư xin từ biệt. “Vậy cho nên, hiện tại tiền tuyến là không thể tìm ra đệ tử nào có thể chấp hành nhiệm vụ trinh sát, ý là vậy đúng không?” Đại trưởng lão ở một bên thản nhiên lên tiếng hỏi. Nghe vậy, Hạ Côn ngập ngừng một chút rồi nhẹ gật đầu. “Đại trưởng lão nghe được có lẽ sẽ tức giận, nhưng sự thật là như thế. Ở tiền tuyến bên này, nếu nói không ai có thể làm nhiệm vụ trinh sát thì chắc chắn là không đúng. Nhưng bây giờ có ai chịu đi chứ? Chúng ta mà ép buộc sắp xếp, thì khả năng cao là sẽ khiến bọn họ bỏ đi mất.” Nghe những lời Hạ Côn nói, 3 vị trưởng lão lại nhìn sang các vị đường chủ khác. Các đường chủ còn lại hơi cúi đầu, nhìn dáng vẻ này, cũng là chấp nhận lời Hạ Côn nói. Đại Chu vương triều đệ nhất tông môn, đệ tử của hắn rất đông đảo. Nhưng bây giờ, lại cảm thấy có một cảm giác không ai dùng được. Trong phút chốc, ba vị trưởng lão đều cảm thấy có một chút xa lạ, đây là Vân Dương tông sao? Hai năm trước, đệ tử Vân Dương tông, còn tranh nhau muốn ra tiền tuyến. Nhiệm vụ trinh sát, cơ bản là miếng bánh ngon, phải tranh giành mới có được. Còn những nhiệm vụ hậu cần khác, tìm kiếm thảo dược, tài nguyên khoáng sản thì ai cũng không thèm ngó ngàng tới. Nhưng gần đây, mọi thứ đều thay đổi. Những đệ tử ở tiền tuyến lại bắt đầu tranh giành tìm kiếm thảo dược, các công việc liên quan đến khoáng sản. Trong doanh trướng, im lặng. Với tư cách là trưởng phòng của Vân Dương tông, hiện tại ai cũng có thể cảm nhận được, tông môn đang xuất hiện vấn đề lớn. Một lúc lâu sau, đại trưởng lão bên cạnh chậm rãi mở miệng. “Lão phu bây giờ, dường như đã hiểu được những lời mà tông chủ đã nói trước đây. Vân Dương tông đã sớm bị bệnh rồi, những chuyện bày ra bây giờ chẳng qua là biểu hiện cụ thể của căn bệnh đó thôi.” Sắc mặt đại trưởng lão rất khó coi. Lúc ông hiểu ra những điều này, trong lòng lại càng khó chịu. “Những đệ tử mà chúng ta xem là tinh anh này, đã sợ nguy hiểm, lại vừa sợ khó. Có chút không hài lòng, vậy mà lại muốn lựa chọn bỏ đi. Rất nhiều trong số đó vẫn là đệ tử thân truyền của tông môn, cầm vô số tài nguyên của Vân Dương tông. Nếu lão phu không cho phép bọn họ đi, bọn họ dám thế nào!” Lúc này, lời đại trưởng lão đã rất nghiêm nghị. Đệ tử thân truyền hưởng thụ tài nguyên do tông môn ban cho, dưới sự ưu ái này, quả thực không thể tùy tiện rời khỏi tông môn. Nhưng nếu cưỡng chế lưu lại thì phải làm sao? Hạ Côn bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu. “Đại trưởng lão, cho dù ngài ép những đệ tử thân truyền đó đi chấp hành nhiệm vụ trinh sát, cũng không có ý nghĩa gì. Trong lòng bọn họ đều là oán trách, liệu bọn họ có toàn lực thăm dò tình hình hay không? Cùng lắm thì cũng chỉ là qua loa, ở ngoài tiền tuyến đi dạo một vòng thôi.” Câu trả lời của Hạ Côn lại khiến trong doanh trướng lại một lần nữa im lặng. Đúng vậy, đối mặt với những nhiệm vụ nguy hiểm này, nếu người thực thi không có tín niệm, thì chỉ là qua loa thôi. Tất cả mọi người đều là trưởng phòng của Vân Dương tông, làm sao không hiểu những điều này được. Những tình huống này của Vân Dương tông, khiến người ta càng lúc càng bực bội, càng lúc càng khó chịu. Trong lúc nói chuyện, đại trưởng lão đứng dậy. “Trước đây ta luôn cho rằng cái tên Tô Trần kia là đệ tử tham công đoạt công, nói hắn tranh giành công lao cống hiến lẽ ra thuộc về đệ tử khác. Nhưng bây giờ, lão phu thật sự cảm thấy chúng ta đã tính sai rồi. Nhìn xem những đệ tử dưới trướng các ngươi kia, nói bọn họ tham công đoạt công, lão phu ngược lại càng thấy hợp lý.” Một câu nói của đại trưởng lão, rõ ràng là rất tức giận rồi. Thậm chí cảm thấy ông có chút muốn nổi nóng. “Trước đó nhận được nhiều tin tức, những đệ tử ở vị trí gác cũng nói, những tin tức mà bọn họ báo cáo, đều là lấy được từ chỗ Tô Trần. Lão phu thực ra không tin chuyện này, cảm thấy những lời đồn quá giả. Nhưng bây giờ xem ra, rất có thể sự thật đúng là như vậy. Nếu không, dựa vào những kẻ tham sống sợ chết, sợ khó sợ nguy hiểm đó, làm sao có thể tìm ra được hành tung của yêu vật!” Nghe những lời đại trưởng lão nói, các đường chủ khác liếc mắt nhìn nhau. “Đại trưởng lão, sự tình một mã là một mã đi. Hiện tại chúng ta đang gặp khó khăn, cũng không thể loại bỏ công lao trước đây của các đệ tử. Lại càng không thể đem những công lao đó, đổ hết lên đầu một đệ tử vô năng chuyên đoạt công.” Nghe được Hạ Côn phản bác, đại trưởng lão hôm nay dường như muốn tranh luận với ông ta một phen. “Hạ đường chủ, ngươi đã lâu rồi không hiểu rõ về Thiên Cương thành đúng không? Ngươi có biết tình hình ở tiền tuyến của người ta như thế nào không? Trước kia chúng ta phải đến hỗ trợ chỉ điểm, bây giờ người ta đã đang có kế hoạch tiến lên tuyến đầu phòng thủ rồi. Thật buồn cười, khi Tô Trần còn ở chỗ chúng ta, tiền tuyến mọi thứ đều thuận lợi. Hắn rời đi, Vân Dương tông chúng ta cũng vì thế mà xuất hiện vấn đề lớn.” Nghe những lời này, Hạ Côn vẫn lắc đầu. Ông ta cũng giống Tôn Tuyết Dung, dù cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong lòng vẫn không tin Tô Trần có năng lực như vậy. Nhìn thấy Hạ Côn định giải thích, đại trưởng lão lại lập tức đưa tay đè lại. “Được rồi, đừng nói thêm lời thừa nữa. Bây giờ chúng ta chỉ cần giải quyết một chuyện, đó là tìm cách làm thế nào mới có thể phòng thủ được. Nếu các ngươi không tin những chuyện này là vì Tô Trần rời đi nên mới gây ra, vậy thì tốt, vậy thì hãy nghĩ cách giải quyết những chuyện này đi! Nếu giải quyết được, lão phu cũng sẽ giống như ngươi, không tin!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận