Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 46: Khôi thủ thưởng

Chương 46: Phần thưởng cho người đứng đầu
Tô Trần có sự đánh giá khá rõ ràng về thực lực bản thân bây giờ. Trong mắt những người khác, y đã gia nhập Vân Dương tông hơn hai năm trước và tu hành ở đó khá lâu. So với các thế hệ trẻ khác, y dường như đã tu hành thêm hai năm. Nhưng trên thực tế, hai năm ở Vân Dương tông của Tô Trần có chút hoang phế việc tu hành. Vân Dương tông tiền tuyến, mối đe dọa từ yêu vật rất lớn. Lúc đó, Tô Trần quản rất nhiều việc không phải của riêng mình. Y thật sự không mong cầu báo đáp, chỉ mong Đại Chu bình an, bách tính an cư lạc nghiệp.
Còn những thiên tài trẻ tuổi như Kim Duyệt, Hầu Trầm Phi, ngược lại, họ đã được gia tộc bồi dưỡng rất nhiều ngay từ trong gia tộc. Từ khi bắt đầu, họ đã chuyên tâm vào việc tu hành. Việc Tô Trần có thể thắng được bọn họ vẫn là nhờ may mắn có Huyền Thiên Đạo Tâm Quyết tương trợ. Tu hành về sau, có lẽ trong mắt những người khác sẽ cảm thấy y sắp bị những thiên tài kia bỏ lại. Nhưng Tô Trần lại càng có lòng tin hơn. Với sự trợ giúp của công pháp tu hành đỉnh cao như Huyền Thiên Đạo Tâm Quyết, y không những không bị bỏ lại, mà ngược lại, có lẽ chính mình sẽ tạo ra sự khác biệt so với bọn họ.
Ngày mùng chín, Tô Trần đến phòng rèn đúc binh khí của tông môn, chọn lựa khuôn đúc thích hợp. Trưởng lão đã nói lúc bắt đầu tỷ thí rằng người đoạt giải nhất sẽ được tông môn đúc tặng một thanh vũ khí thượng phẩm. Với loại vũ khí phẩm cấp này, ngay cả đệ tử thân truyền cũng phải mất hơn nửa năm cống hiến mới có được một thanh.
Bước vào phòng rèn đúc, xung quanh dường như nóng lên rất nhiều. Tiếng búa đinh đang vang lên không ngừng. Tô Trần tiến lên, nói rõ thân phận của mình. Sau đó, một người trung niên dẫn Tô Trần vào nội viện. Trong viện, trên mặt đất bày đầy các loại binh khí. Đao, thương, kiếm, côn, bổng, những binh khí thường gặp đều có rất nhiều. Hình dạng cũng khác nhau, có cái dài, cái ngắn, cái bản rộng, có cái lưỡi mỏng.
“Tiểu huynh đệ tự mình chọn một cái khuôn đúc đi, thấy cái nào hợp thì cứ cầm lấy nó đến tìm ta. Ta ở ngay hành lang đi qua hậu viện, tìm được cái nào thích hợp thì mang đến cho ta là được.”
Hành lễ chào hỏi vị tiền bối, Tô Trần bắt đầu sàng lọc ở đây. Yêu vật phần lớn da dày thịt béo, nên thường thì binh khí bản rộng luôn là lựa chọn đầu tiên. Tô Trần nhặt những binh khí trên mặt đất lên, thử vung một cái. Thanh binh khí hiện tại của y là cướp được từ tay một yêu vật. Còn con yêu vật kia, có lẽ cũng lại cướp từ người khác. Dùng lâu như vậy, tuy đã quen nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Tìm một hồi, Tô Trần thấy một thanh trường đao lưỡi mỏng rất thuận tay. Sau khi kích hoạt [ Đao Khách ] thiên mệnh, thanh trường đao trong tay càng thêm thành thục. Sau khi lựa chọn kỹ càng, Tô Trần cầm cây đao này đi qua hành lang.
Trong hậu viện, rất nhiều thợ đang bận rộn. Vị tiền bối vừa rồi, dường như là một thợ rèn tay nghề cao, thỉnh thoảng vẫn còn chỉ điểm cho vài người. Vào đến hậu viện, Tô Trần đưa cây đao này cho vị tiền bối kia.
“Chậm nhất một tháng sau đến lấy, nửa đường ngươi muốn đến xem tiến độ cũng có thể. Nếu thấy mới lạ, muốn nhìn một chút, thử một chút những chiếc búa rèn này cũng được. Không sao, đi theo ta một đạo nhìn một cái cũng không sao.” Thấy Tô Trần nhìn xung quanh, vị tiền bối thợ rèn trước mắt có vẻ còn nhiệt tình hơn lúc trước.
“Pháp rèn đúc là bí ẩn của tông môn, đệ tử đến quan sát có lẽ sẽ không được phải không?” Nghe Tô Trần nói vậy, vị tiền bối thợ rèn kia cười nói: "Kỹ pháp rèn đúc của Thiên Cương thành đều là tự bản thân ta cải tiến tăng lên, ta cho ngươi xem thì cứ yên tâm xem. Thượng Tuyên Chân Nhân đến, ta vẫn dám để cho ngươi xem."
“Vậy đệ tử thực sự muốn xem…” Tô Trần cúi người hành lễ với tiền bối, kỳ thật vẫn cảm thấy hơi mạo muội. Rèn đúc, luyện dược, hai kỹ nghệ này ở rất nhiều tông môn đều là bí pháp. Cho dù vào tông môn, cũng không được tùy tiện theo dõi. Sở dĩ muốn xem một chút, chủ yếu là muốn kiểm chứng xem thiên mệnh [ Xảo Thủ ] của mình có hiệu quả gì không.
“Không cần đa lễ, cho ngươi xem chút thôi, tông môn cũng đâu có tổn thất gì lớn. Ngươi cũng không thể trong chốc lát đã học hết những kỹ nghệ này trong tay ta. Đôi tay này của ta cầm những công cụ này đã hơn 30 năm rồi, mới có thành thục như ngày hôm nay. Kinh nghiệm chưa đủ, học không được đâu.” Nói rồi, vị tiền bối dẫn Tô Trần đến một căn phòng nhỏ ở phía không xa. Ở bức tường bên cạnh, chất đống rất nhiều binh khí. “Đó đều là mấy thứ phế phẩm, đồ vật lãng phí nguyên liệu.”
Tô Trần quay đầu nhìn lại, phẩm cấp vũ khí bình thường chia làm phế phẩm, hạ phẩm, lương phẩm, thượng phẩm, tinh phẩm, tuyệt phẩm. Nghe nói trên tuyệt phẩm còn có thần phẩm. Nhưng Tô Trần mới chỉ nghe nói, chứ chưa thấy ai thực sự có thần phẩm vũ khí. Dù sao vũ khí cấp tinh phẩm đã rất hiếm rồi.
Nhìn đống vũ khí đó, Tô Trần không nhịn được mà tiến thêm mấy bước: “Tiền bối, đây tựa như là vũ khí cấp lương phẩm nhỉ? Sao lại là đồ lãng phí vật liệu, so với đồ con hiện tại đang dùng còn tốt hơn nhiều…” Tô Trần lộ vẻ kinh ngạc, hình như điều đó làm cho vị tiền bối này rất đắc ý. Dường như việc để Tô Trần đến tham quan là để nhìn vẻ mặt kinh ngạc của y.
“Đối với ta mà nói, không phải binh khí thượng phẩm thì đều là lãng phí vật liệu. Thôi được, đừng nhìn chằm chằm vào đống binh khí đó nữa. Ta chế tạo vũ khí cho ngươi còn tốt hơn những thứ đó mấy lần. Ngươi bây giờ không có vũ khí thì tự mình nhặt một cái đi, mang về mà dùng.”
Nói xong, vị tiền bối thợ rèn lại lấy ra một khối khoáng thạch, bắt đầu nung rồi mới rèn. Vừa rèn vừa nói với Tô Trần: “Pháp rèn đúc, coi trọng nhất là bản lĩnh của bản thân. Không thể loại bỏ tạp chất bên trong khoáng thạch thì không thể rèn ra được vũ khí có phẩm chất. Mỗi một nhát búa của ta đều có ý nghĩa, đây là bản lĩnh 30 năm đó.”
Quả nhiên, dưới những nhát búa của vị tiền bối thợ rèn, có rất nhiều tạp chất rơi ra. “Ngươi thử một chút đi, xem ngươi hình như cũng rất hứng thú đấy.”
Tô Trần cũng không từ chối, kích hoạt thiên mệnh [ Xảo Thủ ], nhận lấy chiếc búa sắt kia. Sở dĩ Tô Trần xem quy trình rèn đúc này mấy lần, là để xem [ Xảo Thủ ] thiên mệnh của mình có tác dụng hay không. Chiếc búa sắt trong tay Tô Trần dao động, mặc dù mới chỉ nhìn tiền bối làm mẫu một lần, nhưng búa trong tay, lần đầu tiên gõ xuống nhìn cũng có chút thuần thục. Một búa, hai búa… Sau khi kích hoạt [ Xảo Thủ ] thiên mệnh, kỹ nghệ vốn cần 30 năm tích lũy, Tô Trần chí ít cũng học được chín phần.
Vị tiền bối bên cạnh thấy vậy, cả người ngây người. Vốn dĩ hắn còn đang chờ đợi Tô Trần mắc sai lầm để rồi mở miệng chỉ điểm. Nhưng tay nghề của Tô Trần lại làm hắn có chút mơ hồ… Mấy búa liên tục xuống, tạp chất cũng giống như trước, bắt đầu liên tục bong ra.
Liếc nhìn vị tiền bối bên cạnh, Tô Trần lập tức phản ứng lại. Lần nữa vung búa, chiếc búa sắt trong tay vậy mà tuột ra. Đây chính là lỗi lớn, là lỗi sai lớn đáng bị mắng. Vị tiền bối bên cạnh thấy vậy, cuối cùng cũng cười, nhặt chiếc búa sắt lên. “Dáng điệu nhặt búa cũng học nhanh đấy, nhưng nội tình của ngươi còn kém xa lắm. Muốn học pháp rèn đúc thì đâu thể thành trong một sớm một chiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận