Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 525: Cùng Chu Minh cung nhị trưởng lão trò chuyện (1)

Chương 525: Trò chuyện với nhị trưởng lão Chu Minh Cung (1)
Bên phía Chu Minh Cung, người dẫn đội là nhị trưởng lão Chu Minh Cung, ông nội của Minh Dao Dao, trưởng lão Minh.
Lần trước cùng Tô Trần bàn luận một số việc, người đến cũng là nhị trưởng lão.
Hai bên cũng đã quen thuộc.
Lần này Tô Trần đi tìm Chu Minh Cung, chính là muốn hỏi một chút ý định của Chu Minh Cung.
Bọn họ đối với mình, rốt cuộc là thái độ như thế nào.
Về phía Chu Minh Cung, Tô Trần không có yêu cầu gì quá khắt khe với họ.
Việc họ không dám đứng về phía mình để trở mặt với Ngũ Lam sơn trang, Tô Trần cũng không trách. Lúc ban đầu đến Chu Minh Cung, cung chủ Diêu Văn cũng đã nói với mình rồi.
Thêm việc Kỳ Lâu và Lưu Ly Các liên hợp, Chu Minh Cung phải đối mặt với không ít áp lực.
Nhưng hiện tại, Tô Trần không lấy được một chút thông tin tình báo nào từ Chu Minh Cung.
Điều này, đối với Tô Trần mà nói, có chút khó chấp nhận.
Việc định kỳ gửi tin tức cho mình, là chính nhị trưởng lão Chu Minh Cung đã chấp thuận.
Bây giờ lại khó mà thực hiện.
Mình đương nhiên phải đi hỏi, không có gì phải ngại ngùng.
Một ngày này đi một vòng lớn ở Hạ Vực thành, Tô Trần thực ra cũng đang dò xét xem có người của Ngũ Lam sơn trang hay không.
Tự kiểm tra, có vẻ như không có ai của Ngũ Lam sơn trang đến đây.
Nhưng một mình mình thì rất khó xác định được kết quả cuối cùng.
Vì vậy lần này đi tìm người của Chu Minh Cung, cũng là muốn hỏi xem có bao nhiêu người của Ngũ Lam sơn trang đến tham gia triển lãm đan dược lần này.
Đám người Chu Minh Cung ở tại một tửu lâu phía nam Hạ Vực thành.
Thế lực luyện dược hàng đầu vốn rất giàu có.
Huống chi trong 2 năm này Chu Minh Cung còn mượn ngọc thạch đan dược, kiếm lời một khoản tiền lớn.
Việc ở tửu lâu, đương nhiên cũng phải chọn những chỗ tốt nhất.
Tửu lâu, khách sạn ở Hạ Vực thành đặc biệt nhiều.
Cho dù không đủ chỗ ở, rất nhiều dân cư cũng sẵn sàng cho ở nhờ nếu có tiền.
Ở nơi này, cũng không cần lo lắng không có chỗ ở.
Cho dù là đại tông môn muốn bao hết cả tửu lâu, những môn phái nhỏ khác cũng tìm được chỗ ở.
Ở Hạ Vực thành, mọi người đều quen với việc tiếp đãi khách nhân.
Tô Trần đi một đường về phía nam thành.
Trước khi đi, Tô Trần đã thay lại bộ trang phục cải trang mà mình vẫn dùng khi ở Chu Minh Cung.
Để đến lúc gặp nhị trưởng lão không phải mất công giải thích thân phận của mình.
Tửu lâu mà Chu Minh Cung ở có cấp bậc rất cao ở Hạ Vực thành.
Đúng như Tô Trần dự đoán ban đầu, bọn họ quả nhiên đã bao hết tửu lâu để ở.
Trời đã tối.
Nhưng tầng trệt của tửu lâu này rất náo nhiệt.
Người của Chu Minh Cung, ở đây đang đàm luận chuyện với người của các tông môn.
Sau buổi triển lãm hôm nay, đã có rất nhiều người tìm đến Chu Minh Cung để bàn chuyện hợp tác.
Kỳ Lâu và Lưu Ly Các gây áp lực lên Chu Minh Cung.
Nhưng những gì Chu Minh Cung thể hiện vẫn rất đáng để người khác rút ngắn quan hệ.
Đồng thời, trước mắt Chu Minh Cung đang phải đối mặt với áp lực từ Kỳ Lâu và Lưu Ly Các.
Những tông môn này lại càng không thể chùn bước mà chọn Chu Minh Cung.
Như vậy còn có thể nhận được thêm hảo cảm từ Chu Minh Cung.
Vốn có thể bị coi thường, hiện tại trong tình huống này, ngược lại họ có thể nhận được sự tôn trọng từ Chu Minh Cung.
Vừa vào tửu lâu, một gã sai vặt liền tươi cười tiến lên.
"Khách quan, ngài tìm ai?
Tiểu điếm đã bị Chu Minh Cung bao rồi, không biết ngài đến tìm vị khách quý nào của Chu Minh Cung?"
Gã sai vặt tửu lâu này rất nhanh nhạy.
Sau khi tửu lâu bị Chu Minh Cung bao, hắn liền trực tiếp gánh vác nhiệm vụ tiếp đãi.
Trên mặt mang theo ý cười chờ đợi Tô Trần trả lời.
"Ta tìm trưởng lão Minh của Chu Minh Cung, xin Tiểu nhị ca thông báo."
Nghe vậy, sắc mặt của tiểu nhị này hơi có chút khó xử.
"Trưởng lão Chu Minh Cung, bình thường không tùy tiện gặp khách.
Khách quan cũng biết đấy, ai cũng muốn gặp những người ở vị trí cao.
Chỉ là, những vị khách quý này nào có nhiều sức lực để tiếp hết khách từng người... "
Tiểu nhị tửu lâu rất có kỹ năng nói chuyện.
Hắn dùng một ngữ điệu than khổ để nói về sự khó xử của mình.
Nói cho Tô Trần, nếu hắn đi tìm trưởng lão Chu Minh Cung, có đến quá nửa sẽ khó mà thành công.
Không chỉ khó thành công, thậm chí còn bị mắng.
Cách nói chuyện của tiểu nhị trước mắt không gây khó chịu cho người khác, không tạo cảm giác đang làm khó mình.
Thấy vậy, Tô Trần cũng lấy ra một tiêu chuẩn sách giáo khoa làm mẫu.
Đưa tay móc ra một lượng vàng, nhét vào tay tiểu nhị.
"Xin Tiểu nhị ca nói với trưởng lão Minh một tiếng, Tô mỗ đến bái phỏng.
Tin rằng trưởng lão Minh sẽ nhớ ta là ai.
Nếu trưởng lão Minh không gặp, Tiểu nhị ca cũng đừng cố quá, ta cũng sẽ không trách Tiểu nhị ca."
Nắm một miếng vàng nhỏ lạnh lẽo trong tay.
Nhưng tiểu nhị này lại cảm giác nó tỏa ra một sức nóng bỏng, nóng đến mức hắn không thể từ chối.
Ngay sau đó, tiểu nhị này trực tiếp lên lầu để thông báo.
Về số phòng của những vị khách quý của Chu Minh Cung, trong lòng hắn rất rõ.
Mỗi ngày phải đến lui đưa đồ, hắn cũng đi qua lại không ít lần.
Không để Tô Trần chờ quá lâu, tiểu nhị kia đã nhanh chóng xuống lầu.
Trên mặt mang theo ý cười, dẫn Tô Trần lên lầu.
Trên lầu ba, cửa phòng đã mở.
Khi Tô Trần đến trước cửa, vừa nhìn thấy người bên trong, mắt trưởng lão Minh đã sáng lên.
"Trước đó tiểu nhị nói có người xưng Tô mỗ đến tìm lão phu, lão phu còn ngờ có phải trưởng lão Tô không.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy rất không có khả năng.
Không ngờ lại đúng là trưởng lão Tô, mau vào ngồi, mời vào ngồi."
Vừa nói, trưởng lão Minh còn vẫy tay để tiểu nhị rời đi.
Tiểu nhị này cũng rất thức thời, khom người lui ra.
Chỉ là trước khi đi, hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tô Trần.
Hắn không ngờ, Tô Trần vậy mà cũng là một trưởng lão, xem ra còn trẻ như vậy.
Trong lòng lại một lần cảm thán, cũng may là mình đối đãi với tất cả mọi người đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, không tùy tiện mạo phạm người khác.
Trong phòng, nhị trưởng lão mang theo ý cười, tỏ vẻ rất vui mừng.
"Lâu lắm rồi không gặp, trạng thái của trưởng lão Tô, trông vẫn rất tốt."
Vừa gặp mặt, hai người nói vài câu khách sáo.
Tô Trần cũng cười khách sáo đáp lời, thăm hỏi vài câu.
Trong phòng đã có hai chén trà xanh được pha sẵn.
Hương trà tỏa ra, cũng đến lúc nói chuyện chính.
"Trưởng lão Tô dạo gần đây làm nhiều chuyện lớn.
Ở Tấn quốc, có thể nói cũng có chút danh tiếng đấy."
Lời của trưởng lão Minh, mang theo hai phần trêu chọc.
Ý trong lời nói, chắc là lại nhắc chuyện Ngũ Lam sơn trang phái người đến Thiên Cương thành gây chuyện.
Nếu chuyện đó lúc ấy là Tô Trần bị thiệt, gặp đại phiền phức.
Có lẽ độ lan truyền sẽ không lớn như vậy.
Nhưng cuối cùng, người thua thiệt lại là Ngũ Lam sơn trang.
Thậm chí Ngũ Lam sơn trang vì chuyện này, tin tức tiêu cực quấn thân, toàn bộ sơn trang đều trong tình trạng bất an.
Việc mình thắng được Lưu Tư Vận của Lưu gia trong tỷ thí, cũng góp phần lan truyền chuyện này rộng hơn.
"Nhị trưởng lão nói đùa, vất vả một hồi, chẳng được bao nhiêu lợi lộc.
Ngược lại chuyện phiền phức lại thêm một đống.
Không có gì bất ngờ, người Ngũ Lam sơn trang chắc đang khắp nơi tìm ta đấy.
Ở Hạ Vực thành này, chắc chắn không ít người của bọn họ đâu nhỉ?"
Tô Trần mang theo vài phần trêu ghẹo nói.
Nghe mấy lời này, nhị trưởng lão thực sự khoát tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận