Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 45: Bởi vì Tô Trần rời đi?

Chương 45: Chẳng lẽ vì Tô Trần rời đi?
Đôi khi, làm được càng nhiều thì sai sót càng nhiều.
Tôn Tuyết Dung có thể đạt được vị trí trưởng lão, đương nhiên không hề ngốc nghếch.
Với tình hình hiện tại, nàng thật sự không rõ sự tình bên trong.
Tiếp tục làm liều chỉ khiến cho nhận thêm trách mắng.
Thái Võ Chân Nhân ngồi chính giữa nghe đến đây thì khoát tay, ra hiệu các trưởng lão khác không cần nói nữa.
"Trong hai năm qua, chư vị trưởng lão thật sự đã dốc lòng vào công việc tông môn.
Lão nhân may mắn có chút vận may nên hai năm này trôi qua khá nhẹ nhàng, tùy ý.
Nhưng mọi việc không thể mãi thuận lợi, Vân Dương Tông sau hai năm an nhàn cũng gặp phải chút phiền phức, chuyện này chấp nhận được."
Tông chủ Thái Võ Chân Nhân đã lên tiếng, các trưởng lão liền trấn tĩnh lại đôi chút.
"Trưởng lão Tuyết Dung hãy nói qua tình hình xem sao, đã hơn hai tháng rồi hẳn là thu được vài phản hồi.
Dù những phản hồi đó đúng hay sai cũng cứ nói hết ra.
Chúng ta sẽ cùng nhau phân tích, loại bỏ từng thứ một là được.
Vân Dương Tông là đệ nhất tông môn Đại Chu, không đến mức bị vài con yêu ma làm cho lòng người hoang mang như vậy."
Nghe vậy, Tôn Tuyết Dung cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nói về những gì mình đã thu thập được trong vài tháng nay.
Vân Dương Tông theo đuổi chế độ quản lý từng cấp bậc.
Dưới trưởng lão là đường chủ, dưới đường chủ lại có các đội trưởng dẫn dắt đệ tử.
Dưới đội trưởng lại có tiểu đội chỉ huy sứ, cuối cùng mới là các đệ tử bình thường.
Nhiệm vụ được phân từ trên xuống dưới, thông tin thu thập được cũng từng bước chuyển lên.
Cách thức này có hiệu quả cao khi thi hành các nhiệm vụ thông thường, đồng thời cũng có thể tìm được người trực tiếp chịu trách nhiệm.
So sánh với Thiên Cương Thành, họ tự thành lập tiểu đội và tự chỉ huy sắp xếp.
Thiên Cương Thành chỉ cần kết quả, chỉ cần thành tích trảm yêu trừ ma.
Còn cách thực hiện, quá trình làm nhiệm vụ thế nào thì đều không quan tâm đến.
Cách này sẽ thích ứng linh hoạt hơn trong những môi trường phức tạp.
Về lý thuyết, cách quản lý của Vân Dương Tông khiến cao tầng càng dễ kiểm soát hơn.
Nhưng lần này đưa ra vấn đề thì Tôn Tuyết Dung cảm thấy sự tình càng lớn hơn.
Nhìn ánh mắt mọi người đang hướng về mình, Tôn Tuyết Dung cũng bắt đầu kể lại những thông tin mình nắm được.
"Từ tháng một trở đi, ta cùng ba vị đường chủ bắt đầu tiến hành điều tra những đệ tử làm nhiệm vụ ở tiền tuyến.
Trong chiến dịch tiêu diệt toàn bộ vào cuối hè, chúng ta nắm rõ như lòng bàn tay động tĩnh của yêu vật.
Những đệ tử do thám này cũng không có nhiều thay đổi.
Nhưng từ đầu thu, thì phổ biến xảy ra thông tin sai lệch.
Cho thấy những đệ tử này chắc chắn gặp phải vấn đề tương tự.
Nhưng khi tra hỏi, đáp án lại hết sức kì lạ.
Có đệ tử nói, do tông môn cho ít điểm cống hiến quá, mọi người thiếu động lực.
Nhưng từ đầu năm ngoái, tông môn đã hạ thấp điểm cống hiến cho đệ tử trinh sát.
Mà chiến dịch cuối hè tiêu diệt toàn bộ cũng không có vấn đề gì, sao tự nhiên bây giờ lại bị ảnh hưởng?"
Nghe đến những phân tích này, các trưởng lão khác cũng gật đầu tán đồng.
"Có một vài đệ tử còn nói do yêu vật ở hoang dã trở nên tinh khôn, không còn để lộ dấu vết dễ bị lần ra như trước.
Điều này cũng có khả năng, yêu vật vụng về đã bị tiêu diệt hết trong chiến dịch cuối hè.
Những con trốn thoát ít nhiều sẽ khôn ngoan hơn một chút.
Nhưng dù sao cũng không đến mức tỉ lệ sai sót lại cao như vậy, thậm chí một vài tiểu yêu cũng không giải quyết nổi.
Lẽ nào yêu vật còn sống sót lại lột xác nhanh như vậy, còn thông minh hơn cả con người?"
Tôn Tuyết Dung không mấy tán thành lý do này.
Nói thật, những lỗi đã từng phạm phải thì người ta rất có thể phạm lần thứ hai, thứ ba.
Bài học lịch sử nhiều như vậy, có được bao nhiêu người rút ra được bài học đâu?
Toàn bộ quần thể bỗng chốc trở nên thông minh, nào có dễ như thế?
"Hai lý do này là nhiều nhất và chủ yếu nhất.
Ngoài ra, còn một vài lý do không trọng tâm lắm.
Tỷ như, có người thì lười biếng ham ăn, người thì không đoàn kết, khó hợp tác.
Thậm chí còn có vài đệ tử đưa ra một lý do hết sức hoang đường.
Bọn họ nói vì Tô Trần đã rời đi, lúc trước hay giúp tìm hiểu thông tin.
Nhiều thông tin dò xét họ đều có được từ chỗ của Tô Trần, thật là quá hoang đường."
Nghe đến tên Tô Trần, Thái Võ Chân Nhân ở bên cạnh khẽ ngẩng đầu.
"Tô Trần này là đệ tử bị tông môn đuổi đi trước kia, tham công đoạt công, khiến nhiều người bất mãn."
Ngũ trưởng lão Tôn Tuyết Dung biết Thái Võ Chân Nhân không biết Tô Trần nên mở lời giải thích.
Mọi người cũng không truy cứu đến chuyện của Tô Trần.
Trong thiên viện, mấy người tiếp tục trao đổi.
Trước mắt, quả thật đã tìm ra được vấn đề của Vân Dương Tông.
Đó là ở nguồn tin tức có lỗ hổng lớn.
Vấn đề đã tìm được, nhưng nguyên nhân tạo thành những vấn đề này lại chưa đưa ra được kết luận.
Người vẫn là những người đó, rõ ràng không có gì thay đổi. . .
Mấy người bàn bạc mà hình như vẫn chưa có kết quả gì.
Hai phút sau, tông chủ Thái Võ Chân Nhân khoát tay.
"Được rồi, tranh cãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bây giờ đã vào xuân rồi, tông môn nhất định phải giải quyết sự việc ở tiền tuyến trước đã.
Chuyện này tạm thời gác lại, sau khi ổn định phòng tuyến rồi hãy từ từ điều tra nguyên nhân."
Nghe tông chủ đã dặn dò như vậy, các trưởng lão đương nhiên không có ý kiến khác.
Vân Dương Tông cũng phải đối phó với tình hình sau khi vào xuân.
Cũng may là vị trí Vân Dương Tông nằm hơi chếch về phía bắc, ngày xuân đến có chút chậm hơn.
Nhưng cũng không chậm hơn được mấy ngày.
Từ mùng tám, Vân Dương Tông bắt đầu sắp xếp một lượng lớn đệ tử quay về tiền tuyến đại doanh.
Và lần này trực tiếp sắp xếp ba vị đường chủ đến.
Quyết tâm chấm dứt tình trạng sa sút đang xuất hiện ở tiền tuyến.
Tình huống đại doanh bị tập kích, đệ tử bỏ mạng như trước đây tuyệt đối không được phép xảy ra nữa.
Hai năm liên tiếp cường thế, khiến Vân Dương Tông vẫn cho rằng bọn họ có ưu thế lớn đối với yêu vật.
Cũng khiến những đường chủ đó nghĩ mình mưu trí tuyệt luân, dễ dàng đùa giỡn yêu vật.
Việc phái ba đường chủ đến tiền tuyến trấn giữ phòng thủ, thì chắc chắn không thể có vấn đề gì xảy ra.
Nhưng trên thực tế, những quyết sách mà bọn họ đưa ra tốt hơn một chút đều vô cùng hồ đồ.
Việc bố trí đại doanh tiền tuyến lại càng không coi yêu vật ra gì.
Trước kia có Tô Trần ngày ngày dò xét tung tích yêu vật nên có thể phòng thủ mai phục hết sức có thể.
Bây giờ thì sao?
Còn ai có năng lực đó nữa?
Thiên Cương Thành.
Sư huynh Ngô Dịch và những người khác đã chuẩn bị lên đường ra tiền tuyến từ mùng bảy.
Tô Trần tạm thời chậm trễ một chút, sau khi đoạt giải nhất tỷ thí đại hội, tông môn muốn cho hắn rèn một thanh vũ khí.
Mấy ngày nay cần đi xem qua một chút, chọn một khuôn đúc.
Đến lúc vũ khí được rèn thành hình, thì cũng sẽ dễ sử dụng hơn.
Đãi ngộ này, trước kia Tô Trần chưa từng được hưởng.
Nói xong với Tô Trần, sư huynh Ngô Dịch và những người khác cũng đi trước một bước.
Còn mấy ngày nghỉ ngơi, Tô Trần lại dồn sự chú ý vào việc tu luyện của mình.
Ưu thế của Huyền Thiên Đạo Tâm Quyết ngày càng rõ rệt, bộ công pháp tu luyện cơ bản này giúp cho căn cơ của mình không thua kém bất kỳ ai.
Những thiên tài như Hầu Trầm Phi và Kim Duyệt ở cùng cảnh giới, thông thường sẽ mạnh hơn vài phần.
Tuy rằng khi ở bát phẩm, sự chênh lệch này không quá lớn.
Nhưng thực lực cao thấp thì vẫn rõ ràng.
Có thể trong tỷ thí, Tô Trần không cảm thấy áp lực gì nhiều từ Hầu Trầm Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận