Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 397: Thương thế còn tại tăng thêm (2)

Chương 397: Thương thế còn đang tăng thêm (2)
Ngoại trừ những người từ Giang An thành đến, những người dân ở Tương Viên thành chứng kiến cảnh này đều bị mang đến cùng nhau. Lời nói của mọi người cơ bản giống nhau. Trần Hà đến từ Giang An thành, cùng mấy người cô, chú đều hết sức chắc chắn người ra tay chính là Tô Trần.
"Đại nhân, người kia thật sự là Tô Trần. Gương mặt đứa bé kia như thế nào, chúng ta đâu phải lần đầu gặp...." Những người đến từ Giang An thành thấy bọn họ không tin, trên mặt thậm chí còn có chút bất đắc dĩ. Những người từ Giang An thành đến hiện giờ trong lòng vẫn luôn lo lắng. Nếu như giống như trước, để bọn họ ra ngoài cửa thành tìm kiếm, rất có thể sẽ mất mạng thật.
Một đêm hỏi thăm khiến cho đám người Ngũ Lam sơn trang càng thêm lo lắng. Đến giờ ăn sáng, nhân viên quán rượu lại dọn bàn ghế lại lần nữa. Những bàn ghế bị hư hỏng, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn. Đồ ăn đã sẵn sàng, cả đám người Ngũ Lam sơn trang đều ngồi vào bàn, ai nấy đều trông có vẻ không ngon miệng. Ngày hôm qua còn đầy mặt tự tin, một đám đệ tử hiện tại đâu còn thấy ngạo khí như vậy.
Đánh lén ám sát Thái Tranh, một cường giả ngũ phẩm Tuyết Ý viên mãn. Bọn người trẻ tuổi này làm sao có được năng lực đó? Nếu bọn họ ra tay thì ngay giữa đường đã bị Thái Tranh phát hiện rồi, sau đó sẽ bị đánh trả. Sự chênh lệch này quá rõ ràng, ai ai cũng đều hiểu rõ. Đừng nói Thái Tranh, ngay cả bất cứ hộ vệ nào trong đoàn thì với lứa tuổi trẻ của bọn họ, chắc chắn đều không thể đánh lén thành công.
Trong im lặng, một đệ tử Ngũ Lam sơn trang cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: “Đường chủ, có phải chúng ta thực sự lợi hại hơn cái tên Tô Trần kia không...”. Tối hôm trước, Võ đường chủ đã khẳng định chắc chắn với mọi người rằng thực lực của những người trẻ tuổi như họ chắc chắn sẽ thắng Tô Trần. Chỉ là Tô Trần có kinh nghiệm phong phú hơn họ rất nhiều. Nhưng giờ thì hình như kinh nghiệm chẳng liên quan gì. Chẳng lẽ kinh nghiệm của Thái Tranh lại kém cỏi lắm sao? Hắn là hộ vệ, những chuyện hắn đã trải qua chẳng lẽ ít hơn tên Tô Trần kia sao? Thái Tranh mà còn bị thương nặng như vậy, thì chỉ có thể nói rằng Tô Trần có thực lực làm bị thương Thái Tranh. Mà những người trẻ như họ giao đấu với Tô Trần thì rất có thể sẽ mất mạng.
Võ đường chủ cau mày, ông ta tự nhiên cũng nghĩ ra được. Những lời trước đó ông ta nói lúc này đã có chút vả mặt. Đừng nói đám trẻ, mà ngay cả ông ta bây giờ cũng phải cảnh giác. Tô Trần đánh lén ám sát cũng có thể lấy mạng ông ta, ít nhất cũng khiến ông ta bị thương nặng. Một đám đệ tử trẻ tuổi xung quanh đều dồn ánh mắt lên Võ đường chủ, muốn nghe ông ta trả lời chắc chắn. Võ đường chủ chần chừ một hồi, lời nói vẫn cố gắng bao biện cho những điều đã nói:
“Các ngươi chắc cũng đã nghe Tôn Tuyết Dung kia nói rồi, thiên kiêu số một tuần này, chính là đệ tử bên cạnh nàng, tên là Phó Kiếm Vân. Vậy nên thực lực thật sự của Tô Trần khẳng định phải thấp hơn Phó Kiếm Vân mới đúng. Ta đoán hắn có phải có thứ gì đó kỳ lạ khác hay không?” Lời của Võ đường chủ cũng không thuyết phục được những người trẻ tuổi kia. “Tôn Tuyết Dung là sư phụ của Phó Kiếm Vân, lời nàng nói biết đâu chừng bao nhiêu là thổi phồng... Người này có thể làm bị thương hộ vệ Tranh, sao có thể không bằng Phó Kiếm Vân kia.” Một người vừa dứt lời thì một đệ tử khác tiếp lời: “Đường chủ, ta đang nghĩ một chuyện. Nếu Tô Trần kia thật sự yếu kém như vậy, vì sao sơn trang lại bắt buộc chúng ta phải bắt hắn về? Nghe nói người này đắc tội với sư huynh Mặc Uyên. Cùng cái tên Phó Kiếm Vân kia không sai biệt mấy về thực lực, hắn đắc tội với sư huynh Mặc Uyên rồi mà vẫn còn sống được sao?” Lời này tựa như đánh trúng chỗ căn bản, khiến mọi người xung quanh đều rơi vào trầm tư. Nếu Tô Trần thật sự kém cỏi như vậy thì sơn trang còn động tay lớn như vậy làm gì?
“Đường chủ, bây giờ chúng ta, có phải đang rất nguy hiểm hay không…” Một đệ tử lên tiếng bồi thêm một câu. Lời này khiến cho rất nhiều người ở đây đều mất hết huyết sắc. Muốn đối phó người khác cũng cần phải nghĩ đến liệu mình có bị trả thù hay không. “Đừng có nói lung tung, có chúng ta ở đây, sợ cái gì.” Võ đường chủ lên tiếng an ủi, ông ta biết không thể để cảm xúc lo lắng này lan rộng. “Ngay cả hộ vệ Tranh cũng bị thương rồi, đường chủ các người đều….” “Đừng nói nữa, chúng ta đã an bài người đi kinh thành Chu quốc rồi, người hỗ trợ chẳng mấy ngày sẽ đến. Đừng có sợ hãi rụt rè trước mặt người khác, làm mất mặt võ giả Tấn quốc.”
Ăn sáng xong, việc kiểm tra ban đầu hôm nay đã hoàn toàn ngừng lại. Cả đội ngũ Ngũ Lam sơn trang đã bị đả kích tinh thần nghiêm trọng. Vốn dĩ khi đến đây, bọn họ chưa từng lo lắng cho an nguy của mình, nhưng bây giờ thì nhất định phải cân nhắc vấn đề này. Chỉ cần bị đánh lén thì không ai dám chắc mình có thể ứng phó tốt hơn Thái Tranh. Hơn nữa, nơi này lại là Chu quốc. Ở một tiểu quốc như vậy mà lại bị hậu bối trẻ tuổi gây thương tích. Nói ra thật mất mặt, đừng nói sau khi bị thương có thể nhận chút vinh quang. Chuyện này hoàn toàn khác với bị thương ở một đại quốc như Sở quốc. Ngũ Lam sơn trang có nhiều người như vậy, ai mà muốn đi mạo hiểm chứ?
Lúc này, Tô Trần lại một lần nữa cải trang, đến gần nơi ở của bọn họ nghe ngóng tình hình. Lần ra tay này, việc Thái Tranh có thể ứng phó quả thực vượt quá dự liệu của Tô Trần. Hắn kỳ thực có thể phản ứng, nhưng vẫn chưa đủ nhanh, cho nên vẫn bị Tô Trần làm bị thương. Với thực lực hiện tại của mình, Tô Trần trong lòng cũng có chút tự nhận biết. Thực lực của mình, nếu không dùng tới thiên mệnh chi năng, thì nhiều nhất chỉ có thể đối phó với ngũ phẩm sơ cảnh. Sau khi dùng thiên mệnh thì cũng xấp xỉ ngang ngửa ngũ phẩm trung cảnh. Muốn làm bị thương những võ giả ngũ phẩm viên mãn như Thái Tranh, nhất định phải lợi dụng thế bất ngờ đánh lén. Những điều này, Tô Trần đều đã rõ. Nếu chính diện đối địch, mình vẫn sẽ gặp phải không ít nguy hiểm. Tu vi vẫn phải tăng tiến chứ không thể thư giãn được.
Nhưng tin tốt là, hành động lần này của mình đã gây ra đủ uy hiếp cho những người của Ngũ Lam sơn trang. Tất cả các cuộc kiểm tra đều đã dừng lại. Đêm qua, người Ngũ Lam sơn trang đã bằng nhiều cách để truyền tin tức về kinh thành. Như vậy, coi như tạm thời giải trừ nguy cơ cho mẹ và muội muội ở kinh thành. Mấy ngày nay, Tô Trần vẫn sẽ tiếp tục tìm cơ hội để ra tay với người của Ngũ Lam sơn trang, để lửa này càng lớn hơn, tận khả năng thu hút tất cả người của Ngũ Lam sơn trang ở kinh thành đến đây.
Buổi trưa, Võ đường chủ nhận được tin báo, một tin dữ. Thương thế của hộ vệ Tranh đang ngày càng chuyển biến xấu, vết thương rỉ máu, đến bây giờ vẫn chưa ngừng, đồng thời máu còn biến thành màu đen bốc mùi.... Nhiều dấu hiệu cho thấy, đây chính là trúng độc.
"Chuyện gì xảy ra, giải độc đan của sơn trang đâu?" "Đã dùng rồi, hiệu quả rất không rõ ràng, chỉ đỡ được vài canh giờ lại chuyển biến xấu...." Nghe những điều này, ánh mắt Võ đường chủ càng thêm ngưng trọng. Với tình trạng của Thái Tranh, có thể thấy Tô Trần không chỉ có thể làm bị thương bọn họ mà kịch độc trên vũ khí còn có thể khiến bọn họ phải chịu sự giày vò. Những người của Ngũ Lam sơn trang trong lòng thật sự có chút hoảng hốt. Rất nhiều người thậm chí muốn lén lút trở về Tấn quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận