Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 187: Quái dị một phương thiên địa

Chương 187: Quái dị một phương thiên địa Tiến vào trong đồng hoang, sườn tây tựa hồ địa chất có sự khác biệt với đông bộ. Cây cối ở đây có vẻ thấp bé hơn, phiến lá cũng không phải loại lá to bè, mà chủ yếu là lá kim.
Dựa theo bản đồ, Tô Trần một đường đi về phía trung tâm hoang dã. Lúc vẽ bản đồ, khu vực này hẳn vẫn còn nằm trong tay con người. Nhưng rơi vào tay yêu vật nhiều năm, rất nhiều dáng vẻ đã thay đổi. Tô Trần cố gắng dùng núi, hồ, sông làm dấu hiệu để tìm kiếm.
Từ buổi trưa bắt đầu vào hoang dã, đến giờ đã hơn hai canh giờ. Tô Trần đã tìm được con sông được đánh dấu trên bản đồ. Nhưng con sông này rõ ràng có dấu hiệu thay đổi dòng chảy, hoàn toàn không đi theo hướng cũ. Dùng [Tầm yêu hảo thủ] tránh các loại yêu vật, Tô Trần tìm kiếm dấu vết dòng sông ban đầu. Nơi nước sông chảy ra có nhiều cát đá. Đồng thời, chất đất lại dễ mọc cây bụi và cỏ dại thấp bé. Có thể do nhiều năm như vậy, chất đất đã biến đổi. Nhưng hiện tại Tô Trần chỉ có thể dựa vào biện pháp này để tìm kiếm.
Sắc trời dần tối, Tô Trần cuối cùng cũng tìm được nơi trông giống vị trí con sông cũ. Xác nhận các dấu hiệu xong, hắn lại theo hướng tây nam trên bản đồ đi tiếp. Trước khi trời tối, Tô Trần tìm được vị trí được chỉ trên bản đồ. Nơi này ở sâu trong hoang dã, nếu không có bản đồ nhắc nhở, thực sự rất khó tìm thấy. Đến gần nơi đó, Tô Trần cẩn thận quan sát xung quanh. Bốn phía đều là cây cối dày đặc, hầu như che khuất mọi tầm nhìn bên ngoài. Vượt qua những cây này, đi vào bên trong, có thể nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn khác. Ở giữa thì lại trơ trụi, không một cây nào mọc. Màu xanh lá nhạt cũng chỉ là vài bụi cỏ dại thấp bé. Giống như giữa khu rừng rậm rạp, có một khoảng đất trống bị ai đó chặt cây dọn dẹp. Bia đá Thượng Tuyên Chân Nhân nhắc đến đứng im lìm ở đó đã lâu, vô cùng dễ thấy.
Khi đến gần khoảng đất trống, sự huyền dị của nơi này khiến Tô Trần cảm nhận được ngay lập tức. Một áp lực vô hình như có thứ gì đó đè lên vai hắn. Xung quanh có một loại loạn lưu vô hình. Loạn lưu làm nhiễu loạn tâm hồn, chỉ cần bước vào nơi này, cả người sẽ cảm thấy hơi bực bội. Thảo nào Thượng Tuyên Chân Nhân nói rằng, tu hành tĩnh tâm ở đây sẽ đạt hiệu quả gấp đôi. Muốn tĩnh tâm ở đây thật sự rất khó.
Tô Trần kích hoạt [Kiên cường bất khuất] thiên mệnh để bản thân dần thích ứng với môi trường ở đây. Sau đó hắn đi đến trước tấm bia đá, bắt đầu đọc.
Thượng Tuyên Chân Nhân khi có được tấm bản đồ này, đã cho rằng đây là cơ quan bí thuật mà Thánh Nhân để lại. Cả Đại Chu, không biết có bao nhiêu người muốn có được bảo vật này. Nhưng cho dù có được bản đồ, những cao nhân vẫn không thể tìm ra cơ quan bí thuật, nó vẫn che giấu ở đó, không thấy ánh mặt trời. Trước khi đến, Thượng Tuyên Chân Nhân đã nhắc Tô Trần, bảo hắn đừng mất quá nhiều thời gian nghiên cứu nội dung trên tấm bia đá. Nhưng khi nhìn thấy nội dung trên tấm bia, Tô Trần lại cảm thấy có chút tự tin. Những chữ nhỏ khó hiểu kia, cảm giác vẫn còn dễ hiểu hơn so với những gì mình từng thấy ở bí cảnh hoang dã.
Nghĩ vậy, Tô Trần kích hoạt [Học sĩ] thiên mệnh, và đặt thời gian là một ngày. Nếu trong mười hai canh giờ mà hắn không hiểu được nội dung tấm bia đá này, thì cũng không cố chấp nữa, mà bắt đầu tĩnh tâm tu hành. Sắc trời dần tối, [Tầm yêu hảo thủ] thiên mệnh được kích hoạt để theo dõi động tĩnh của yêu vật xung quanh. Điều khiến Tô Trần thấy ngạc nhiên là, những yêu vật đó đều tránh xa khu vực này. Chúng có lẽ cảm nhận được sự quái dị nơi đây nên không dám đến gần.
Trong đêm, Tô Trần không nghỉ ngơi. Dưới ánh sáng mờ ảo, hắn tiếp tục nghiên cứu ý nghĩa bên trong. Sau khi kích hoạt [Học sĩ] thiên mệnh, nhìn lại tấm bia đá, Tô Trần quả thực đã có thêm nhiều manh mối. Văn tự trên bia, dù có thể đọc hiểu, nhưng không thể lập tức lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa bên trong. Hiểu được chữ nghĩa, thì thấy nội dung tấm bia thật ra là một bài tế văn. Nhưng bài tế văn này lại có chút kỳ lạ, đó là bài tế văn tác giả viết cho chính mình. Nội dung kể về những điều hối hận, vui mừng trong cả cuộc đời tác giả, than cảnh xuân tươi đẹp nay đã không còn, nỗi buồn trong lòng khó nguôi. Đến bước này, còn lâu mới nhìn ra được sự huyền diệu bên trong. Nhưng Tô Trần lại phát hiện ra một gợi ý mà tác giả để lại trong bài tế văn này. Trong bài tế văn, tác giả đưa ra một vài chỉ dẫn, dường như là manh mối để tìm kiếm chí bảo của thánh nhân kia.
Dựa theo nội dung chỉ dẫn trên bia, Tô Trần đi về phía bên trái của tấm bia. Hắn chặt mấy cây xung quanh, rồi cắm xuống đất theo một bố cục nhất định. Để mấy cây này tạo thành một loại trận hình nào đó. Gần đến giờ Thìn, chân trời bắt đầu lóe lên chút ánh sáng. Chờ một lát, mấy cây cối bỗng dưng ngừng lại, và một cái hố lộ ra ở phía bên kia bia đá. Đến xem thì thấy bên dưới cái hố có vẻ như là một đường hành lang rất dài.
Thấy cảnh này, Tô Trần xác định rằng mình đã giải được nội dung ghi chép trên bia đá. Người khác dù đọc hiểu những gì trên bia đá, cũng cần phải lĩnh ngộ được chỉ dẫn ẩn sau trong tế văn của tác giả mới có thể tìm ra biện pháp mở lối vào. Thảo nào Thượng Tuyên Chân Nhân và Cố Phong đã từng đến đây mà vẫn không giải được bí ẩn.
Do dự một chút, Tô Trần nhảy xuống bên trong. Cửa hang trên đầu lại đóng kín ngay sau khi hắn đặt chân xuống đường hầm. Nhớ lại lời Thượng Tuyên trưởng lão, rằng khi xưa tranh đoạt bảo vật ở đây là vì muốn tìm cơ quan bí thuật của Thánh Nhân. Những gì đang diễn ra trước mắt dường như có liên quan đến cơ quan này. Người bình thường sao có thể xây dựng nên một cơ quan tinh xảo và huyền diệu như vậy? Kích hoạt [Tầm yêu hảo thủ] thiên mệnh, Tô Trần cố gắng duy trì cảnh giác.
Đường hành lang bên trong tối om, không một tia sáng. Thắp đuốc lên, soi được chút ánh sáng. Con đường này có vẻ rất dài. Khi phát hiện không có nguy hiểm gì, Tô Trần tăng tốc bước chân. Đi một đoạn đường, hành lang xuất hiện độ dốc. Tô Trần bắt đầu trượt theo đường hầm. Hắn trượt không ngừng lên xuống như vậy trong gần một canh giờ. Khi đáp xuống một khoảng đất bằng, đi thêm hai canh giờ nữa thì Tô Trần mới thấy được ánh sáng nhạt từ phía xa. Nhanh chóng đến gần, thì thấy đó là một cửa hang nhỏ, phía trước bị một đám cây bụi lớn bao phủ. Không trách chỉ thấy được chút ánh sáng.
Từ trong cửa hang đi ra, trước mắt là một vùng trời đất rộng lớn khác. Do đường hầm quanh co, Tô Trần không biết mình đã đến đâu. Nơi này ở vị trí nào của đại lục, trong lòng hắn hoàn toàn không nắm rõ. Nhưng nơi đây khác biệt rất lớn so với bên ngoài. Từ đường hầm đi ra, vẫn có thể cảm thấy áp lực như có thứ gì đè lên vai, thứ loạn lưu nhiễu loạn tâm hồn kia vẫn còn tồn tại. Có lẽ áp lực ở chỗ bia đá vừa nãy là từ đây mà ra. Vị trí Tô Trần hiện giờ là một vách núi dựng đứng. Rừng núi hoang vắng, vốn dĩ không thấy bóng dáng người. Cộng thêm có cây cối che khuất, cửa hang càng trở nên khó tìm hơn.
Sử dụng Hành Vân Bộ để xuống vách đá, Tô Trần bắt đầu khám phá vùng đất này. Tô Trần đoán rằng vị trí của mình có lẽ nằm ở phía nam khu vực hoang dã, rất có thể là chỗ sâu nhất của hoang dã. Trong lúc suy nghĩ, thì đây cũng chỉ là suy đoán của hắn. Trong lúc đi lại, Tô Trần phát hiện một con sông. Nếu ở vùng đất này có yêu vật, hoặc người khác, thì có khả năng lớn chúng sẽ tập trung ở quanh bờ sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận