Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 354: Lam Vũ Tụ (2)

Tô Trần men theo con đường nhỏ có vệt máu đi tới, lúc này cũng có hai đứa trẻ ra sức lau dọn. Mục đích là giúp Tô Trần che giấu tung tích. Chỉ là hai đứa trẻ lau dấu vết của Tô Trần để lại quá sạch bóng, lại chẳng có tác dụng gì. Được gọi là Tam Lâm thúc, cường giả Hóa Cảnh, trực tiếp từ ven đường bắt mấy người dân thường, để bọn họ dẫn đường. Cường giả Hóa Cảnh chỉ đứng bên cạnh họ thôi, nhưng những người dân này đã cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra. Căn bản không có một chút dũng khí phản kháng nào. Rất nhiều người nhìn thấy Tô Trần bị Lam Vũ Tụ mang đi, thế là họ đi theo hướng đó về Thanh Tuyết Lâu. Còn giờ khắc này, Tô Trần đã chọn một lối đi để chuẩn bị rời đi. Thanh Tuyết Lâu có bảy đường hầm bí mật để thoát thân, mỗi đường đều thông đến một hướng khác nhau của Trường Thọ Thành. Những đường hầm này không phải do Thanh Tuyết Lâu xây, mà là để tránh yêu vật mà xây lúc trước. Hiện tại tác dụng của chúng lại thay đổi hết cả rồi. Trước khi đi, Tô Trần không nhịn được quay đầu. "Lần này ta trêu chọc người, đối với ngươi mà nói, thậm chí đối với toàn bộ Trường Thọ Thành. . . " "Lang quân mau mau đi thôi, loại người như ta vì sống sót, cái gì cũng làm được. Lang quân còn chần chừ một hồi nữa, thì ý định báo ân của ta sẽ phải tiêu tan." Tô Trần ngước mắt nhìn Lam Vũ Tụ, bản thân mình bây giờ cũng thực sự không có thời gian mà xoắn xuýt. "Lang quân mau trốn đi, người trong chốn phong trần như ta, người khác dọa cho vài câu là có thể bán rẻ ngươi ngay." Nghe đến đây, Tô Trần cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi vào thông đạo rồi rời đi. Bước nhanh ra khỏi thông đạo, Tô Trần nhìn một chút, thì ra mình đang ở phía ngoài cửa thành phía nam. Cùng lúc đó, trên không Thanh Tuyết Lâu bùng lên một đám khói lửa. Chắc chắn là La Tam Lâm đang báo tin tức. Đi ra ngoài thành, Tô Trần cảm giác thân thể mình hơi choáng váng. Không phải đau nhức, mà là bắt đầu không nghe theo sai khiến. Tác dụng phản phệ của Doanh Nguyệt Thần Quyết ngày càng rõ ràng, bản thân mình cần nghỉ ngơi. Thực ra, nếu không có tác dụng của [kiên cường bất khuất] thiên mệnh, Tô Trần có lẽ đã không gắng gượng nổi mà ngất đi rồi. Dù sao cũng từ Minh Ảnh chiến trường một đường xông pha mà ra, lại từ chiến trường bên ngoài đến Trường Thọ Thành. Còn phải chịu thêm một chưởng của cường giả Hóa Cảnh. Người trẻ tuổi, chắc không ai có thể chống chọi nổi hết thảy những thứ này. Hai chân cứ thế bước về phía trước, Tô Trần cũng không cố điều khiển nữa. Chỉ cần dừng lại thôi, có lẽ hai chân sẽ không nhấc lên được nữa. Không lâu sau, Tang Mặc Uyên đã mang theo ba người tới trước Thanh Tuyết Lâu. "Tam Lâm thúc, người kia đâu?" Nộ khí trên mặt Tang Mặc Uyên có vẻ còn tăng thêm so với lúc nãy. Một kẻ không đâu, không những lấy đi bảo vật của Tĩnh Ba tiên nhân, còn làm hắn bị thương. "Kỹ nữ kia đã đưa người đi rồi, nói là ở phía sau có ba thông đạo, hiện tại không xác định người kia rốt cuộc đã đi đường nào để rời đi." La Tam Lâm nói một hồi, ngừng lại một lát, rồi tiếp tục. "Người trẻ tuổi kia vừa bị ta đánh trúng một chưởng, đồng thời lại chạy một quãng đường xa như vậy, cũng sắp tới cực hạn rồi. Có khi vừa ra khỏi thông đạo, đã ngất xỉu ở ven đường rồi cũng nên. Tiếp đó chỉ có thể nhờ các ngươi tự đuổi theo, ta còn phải trở về chiến trường đóng giữ. Muốn biết gì thì cứ hỏi mấy kỹ nữ này. Dù sao vì mạng sống, bọn họ nói cái gì cũng được." Giao phó xong xuôi, La Tam Lâm cũng đi thẳng vào Thanh Tuyết Lâu. Tang Mặc Uyên còn muốn nhờ hắn giúp đỡ, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc đóng quân ở chiến trường. Sau khi La Tam Lâm rời đi, Tang Mặc Uyên liền nhìn Lam Vũ Tụ. Hai má Lam Vũ Tụ đã sưng húp lên, dưới mệnh lệnh của La Tam Lâm, nàng vừa bị tú bà tát 20 cái. La Tam Lâm là một võ giả như vậy, ghét nàng bẩn thỉu, nên ngay cả đánh nàng cũng không muốn. "Dẫn đường đi, ta không thích nói những lời vô ích." Hộ vệ bên cạnh tiến lên, trực tiếp kéo Lam Vũ Tụ lên, để Lam Vũ Tụ ở phía trước dẫn đường. Một đám người đi đến hậu viện, Lam Vũ Tụ cũng trực tiếp dẫn người vào bên trong một thông đạo. Tang Mặc Uyên nghĩ nghĩ, liền sắp xếp cho hai người bên cạnh đi thăm dò các thông đạo khác. Giữ lại một người đi theo mình, sau đó để Lam Vũ Tụ tiếp tục dẫn đường ở phía trước. Tại nơi sáng sủa trên chiến trường, Tô Trần đã sử dụng chiêu Tử Tiêu Đao Thế kia, khiến Tang Mặc Uyên có chút sợ. Nên nếu bên cạnh không có hộ vệ, thì cũng có chút bất an. Khi đi ra từ thông đạo, mọi người đang ở phía đông của Trường Thọ Thành. Lam Vũ Tụ tiếp tục dẫn đường về phía trước, đi mất hơn ba khắc đồng hồ. Trên đường đi không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào, Tô Trần bị thương rất nặng, nhưng trên con đường này, một chút vết máu cũng không nhìn thấy. "Ngươi chắc chắn hắn đã chạy trốn bằng con đường này?" Tang Mặc Uyên dừng bước lại, bắt đầu chất vấn Lam Vũ Tụ. Nghe những lời này, Lam Vũ Tụ vẫn lộ ra vẻ nịnh nọt của mình, mở miệng nói. Chỉ là hai gò má nàng sưng lên, trông rất buồn cười. "Trước mặt lang quân, nô gia còn dám nói sai sao. . . Mạng của nô gia, đều ở trong tay lang quân." Tang Mặc Uyên nghĩ ngợi, vẫn quyết định tiếp tục đi về phía trước. Còn lúc này, ở phía nam Trường Thọ Thành, một cột khói lửa bốc lên trời. Lam Vũ Tụ nhìn về hướng đó, lông mày không tự giác nhíu lại. Tang Mặc Uyên thấy khói lửa đó, thì cả người càng nổi giận. Hắn để hộ vệ của mình dẫn Lam Vũ Tụ, rồi trực tiếp đi về hướng nam của Trường Thọ Thành. Tính toán thời gian thì đã gần nửa canh giờ rồi. Chỉ cần Tô Trần không ngất đi, thì trạng thái cơ thể sẽ rất yếu và suy nhược. Không biết trong nửa canh giờ sẽ đi đến đâu. Không bao lâu, Tang Mặc Uyên đã chạy đến phía nam Trường Thọ Thành. Dù Tô Trần đã rất cảnh giác, nhưng trên đường đi vẫn còn để lại vết máu. Không còn cách nào, với trạng thái đó của Tô Trần thì không thể nào xóa hết dấu vết được. Lần theo vết máu một đường về phía trước, cuối cùng lại đi tới bờ sông. Giờ thì phiền phức hơn rồi. Tô Trần có khả năng theo dòng sông đi về phía hạ lưu, sau đó tùy tiện tìm một chỗ để lên bờ rời đi. Cảnh trước mắt đã chứng tỏ là bọn họ đã mất dấu rồi. Mấy hộ vệ xung quanh đều không nói gì, họ biết Tang Mặc Uyên giờ phút này chắc chắn đang rất tức giận. "Hôm nay vận may thật sự quá kém, đầu tiên là bị một kẻ không rõ trộm đồ, bây giờ ngay cả kỹ nữ trong kỹ viện cũng dám lừa ta." Tang Mặc Uyên rút trường kiếm của mình ra, cắm mạnh xuống bên cạnh. Thân kiếm rung lên, thậm chí còn phát ra tiếng rùng mình. "Người kia tên gì?" Nhìn Lam Vũ Tụ, Tang Mặc Uyên lạnh lùng hỏi. "Nô gia và vị lang quân kia cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, thật sự không hiểu rõ về vị lang. . . " Còn chưa nói dứt lời, Tang Mặc Uyên đã lấy kiếm chỉ vào cổ nàng. "Nghĩ thông suốt rồi trả lời, tại sao ngươi lại giúp hắn?" Thấy kiếm lạnh lẽo, Lam Vũ Tụ dường như đã đoán được tương lai của mình. Trên mặt ngược lại càng nở thêm vài phần ý cười. "Vị lang quân kia sinh tuấn tú, nô gia. . . " Tang Mặc Uyên xoa xoa trán, trên mặt càng lộ thêm vẻ tức giận và mất kiên nhẫn. "Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, mấy con kỹ nữ bẩn thỉu này, cũng dám nói chuyện như vậy với ta. Trước tiên mang cô ta về chờ khi có tin tức về người kia, tìm cách để cô ta dụ người kia ra. Người kia được cô ta cứu, chắc là sẽ không cảnh giác." Hiện tại Lam Vũ Tụ không hề có chút đau khổ nào về thể xác, có lẽ là do hắn chán ghét. "Thiếu gia, nhìn cô ta như vậy, e rằng sẽ không chịu phối hợp." Nghe hộ vệ bên cạnh nói, Tang Mặc Uyên chỉ hừ nhẹ một tiếng. "Một con tiện nhân bán thân mà thôi." Trong khi họ đang nói chuyện. Vẻ mặt nịnh nọt trên mặt Lam Vũ Tụ đã biến mất, trong mắt cô hiện lên hình ảnh người em gái nhỏ của mình, hiện lên những hình ảnh hồi còn nhỏ. Thực ra từ khi nàng chọn ra tay giúp Tô Trần, thì trong lòng cũng đã nghĩ đến kết cục của mình. Đồng thời, nếu nàng còn sống, có khả năng không chỉ bên Tô Trần sẽ mượn nàng để tính toán, mà còn có cả em gái của mình nữa, có khi cũng sẽ bị liên lụy. . . Cúi đầu nhìn thân thể mình, Lam Vũ Tụ cảm thấy mình vẫn rất xinh đẹp, nhưng chỉ là. . . "Thân đã nhuộm cấu, đức ứng không ô uế. Ân nghĩa của lang quân, nô gia vốn định dùng tài vật báo đáp, giờ thì chỉ có thể dùng cái này mà thôi." Lam Vũ Tụ đột nhiên khẽ nói, mấy người kia có chút nghi hoặc, không biết nàng có ý gì. Bỗng nhiên, Lam Vũ Tụ đột ngột lao về phía trước. Cả người lao thẳng vào thanh kiếm của Tang Mặc Uyên. Một kiếm, xuyên thủng. Hành động bất ngờ đó làm cho mấy người thân phận không tầm thường ở Tấn quốc kia đều phải kinh sợ. Tang Mặc Uyên vốn xem thường hạng kỹ nữ, lúc này vậy mà không coi trọng sống chết. Một hồi lâu sau, Tang Mặc Uyên ngây người ra rồi mới rút trường kiếm của mình ra. Cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì, trong chốc lát, Tang Mặc Uyên lại vung kiếm đâm thêm một nhát nữa vào Lam Vũ Tụ đã chết. "Ném xác nàng lên núi cho chó ăn, một con kỹ nữ, làm bẩn kiếm của ta." Bỏ lại một câu đó, Tang Mặc Uyên liền rời khỏi chỗ đó, dẫn những người khác quay trở lại. Hộ vệ đi theo ôm lấy Lam Vũ Tụ đã mất hết sinh khí, rồi thả người nhảy vào trong núi. Để cho nàng một ngôi mộ, yên nghỉ nghìn thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận