Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 158: Ha ha ha, lão phu đang có ý này

Chương 158: Ha ha ha, lão phu đang có ý này
Ngoại trừ Tứ trưởng lão và Tôn Tuyết Dung, những đệ tử mai phục tại hiện trường khi nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy vô ích. Tiểu yêu đều có thể tùy tiện vượt qua, mấy thứ cản trở này để làm gì? Những đệ tử này chỉ thấy vật cản bẫy rập không hề ngăn được tiểu yêu, hoàn toàn không chú ý rằng tốc độ của yêu vật đã chậm lại. Trước đó, khi yêu vật tập kích, chúng trực tiếp từ đằng xa lao nhanh đến. Rất nhiều đệ tử còn chưa kịp phản ứng đã bị yêu vật va chạm. Những yêu vật hung tính nổi lên, dù bị thương cũng muốn tấn công đối thủ, căn bản là lao vào một cách mạnh mẽ. Bây giờ thì sao, yêu vật còn chưa đụng đến người của Vân Dương tông đã chậm tốc độ. Mấy lớp bẫy rập vật cản liên tiếp, cùng với những khe rãnh, khiến cho đợt tấn công của yêu vật bắt đầu xuất hiện sự gián đoạn. Kim yêu có thể dễ dàng vượt qua, đại yêu chỉ cần hơi chú ý cũng có thể đi qua. Tiểu yêu thì hơi phiền phức, bẫy rập vật cản chúng có thể vượt qua, nhưng phần lớn vẫn cần hao chút sức. Tốc độ của yêu vật không đồng đều, muốn đồng loạt tấn công tiền tuyến cũng không dễ dàng như vậy.
Không lâu sau, con kim yêu đầu đàn chạy đến gần phòng tuyến. Các đệ tử mai phục lập tức xuất thủ, một đệ tử nhập thất phẩm cầm đao xông tới kim yêu. Những người khác thì tiến lên đối phó đại yêu và tiểu yêu. Tiếng la hét vang lên, trong đêm đen càng thêm phần chói tai. Có lẽ do mỗi lần tập kích đều chiếm được lợi thế, nên con kim yêu sau khi phát hiện mình trúng mai phục không những không trốn mà còn rút đại đao chém về phía đệ tử đang tấn công. Trước kia bên cạnh nó thường có tiểu yêu đại yêu khác, mỗi khi nó ra tay thì những yêu vật kia thừa cơ đánh lén. Nhưng lần này, tiểu yêu đại yêu đều không đuổi theo. Đội hình yêu vật xuất hiện gián đoạn, không thể tập hợp cùng nhau tấn công. Khi tập kích trước đây, bọn chúng tập trung đánh một người thì ít nhất cũng khiến người mai phục bị thiệt thòi, còn lần này thì đã bị đánh tan tác. Kim yêu bị thương, cảm thấy không ổn. Một tiếng kêu chói tai phát ra, những yêu vật này liền không đánh nữa mà muốn bỏ chạy. Nhưng vào lúc này, giá trị của bẫy rập vật cản lại càng thể hiện rõ. Kim yêu đại yêu trước kia hoàn toàn không để ý đến những bẫy rập vật cản này, nhẹ nhàng vượt qua. Nhưng bây giờ, chúng vừa phải đề phòng công kích của đối thủ, vừa phải chú ý đến những cái bẫy kia. Rõ ràng chỉ cần nhảy lên là qua được, nhưng giờ phút này lại trở nên khó khăn.
Một đoạn phòng tuyến trong hai phút ngắn ngủi, toàn bộ yêu vật xông đến đều bị chém g·i·ết, đến cả một con tiểu yêu cũng không chạy thoát. Ở phía xa trên đỉnh núi, Tứ trưởng lão và Tôn Tuyết Dung cũng đầy vẻ kinh ngạc. Bình thường nhìn vào, yêu vật không hề sợ những vật cản bẫy rập này. Nhưng trong thời khắc nguy cấp, những đồ vật bình thường này lại là bùa đòi m·ạ·n·g của chúng.
“Tông chủ, cái này…” Hai đoạn phòng tuyến, tối nay đều thắng lớn. Biểu hiện của Tứ trưởng lão và Tôn Tuyết Dung từ kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ, giống như Thái Võ Chân Nhân đã thấy biểu hiện của đệ tử Phi Ưng Tông đêm đó.
“Tông chủ, cái này…”
“Ha ha ha, chúng ta trở về tông môn rồi nói ~” Ba vị cao tầng của Vân Dương Tông, tối nay ai nấy mặt mày hớn hở. Tứ trưởng lão và Tôn Tuyết Dung cuối cùng cũng hiểu được tại sao tông chủ nhà mình lại cao hứng như vậy vào ban ngày. Họ đã nhìn thấy hy vọng Vân Dương tông thoát khỏi khốn cảnh. Các đệ tử trinh sát không dò được chính xác vị trí yêu vật đến nên mai phục sai chỗ. Nhưng dù như thế vẫn đại thắng. Đối với Vân Dương Tông đây là một tin cực tốt. Điều làm Vân Dương Tông đau đầu nhất hiện tại chính là tin tức do thám không đủ chính xác. Dẫn đến lúc phòng thủ thường xuyên bị thiệt hại. Nhưng khi tuyến đầu phòng thủ xây dựng những vật cản bẫy rập này, hình thành một vùng giảm xóc trước khi đụng độ địch. Cho dù tin tức dò được có sai, đệ tử tuyến đầu vẫn có thời gian ứng phó. Dựa theo sách lược bố trí nhất định, những cạm bẫy vật cản này còn có giá trị hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.
Ba người trở về Vân Dương Tông trong đêm. Không chỉ Thái Võ Chân Nhân có chút hưng phấn mà ngay cả Tứ trưởng lão và Tôn Tuyết Dung cũng có chút nôn nóng. Họ trực tiếp gọi các trưởng lão khác đến thiền điện, đốt đuốc trong đêm để cùng thảo luận. Nhận được tin, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đến vẫn còn có chút bối rối. Đêm khuya bị gọi lên, mà đệ tử truyền lời cũng không biết chuyện gì. Ai cũng nghĩ rằng ở phòng tuyến đầu lại có chuyện lớn xảy ra. Trong lòng hai người thấp thỏm, sợ là đại kiếp nạn như trước kia tái diễn. Vân Dương Tông trước đây mai phục đã bị thương vong quá nhiều. Lúc này mới qua bao lâu, lại xảy ra chuyện như vậy thì toàn bộ Đại Chu sẽ chất vấn Vân Dương Tông. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão vào thiền điện, nhìn thấy trên mặt ba người đều mang chút nụ cười nhẹ nhõm. Dù vẫn không biết chuyện gì xảy ra nhưng nỗi lo lắng trong lòng đã vơi đi phần nào.
Ngồi xuống trong thiền điện, Tôn Tuyết Dung đã không thể chờ đợi được mà kể lại những gì mắt thấy tối nay. Những trưởng lão xem nhẹ việc công sự phòng ngự như bọn họ hôm nay quả thực đã có một sự thay đổi lớn trong tâm tính. "Những vật cản bẫy rập này đối với đại yêu kim yêu thực sự có trở ngại hạn chế. Chúng ta trước kia xem thường công sự phòng ngự cũng là vì nguyên nhân này. Nhưng trên thực tế, những công sự phòng ngự này có là gì nếu bọn súc sinh có thể vượt qua. Sự tồn tại của công sự phòng ngự có thể làm chậm bước tiến của chúng, khiến cho bọn chúng khó mà tấn công nhanh chóng. Cho dù bọn chúng có thể phá hủy những công sự phòng ngự này cũng tốn thời gian và bị cản trở, khiến các đệ tử ở tuyến đầu phòng tuyến có thêm thời gian để đối phó.” Sau khi chứng kiến những điều này tối nay, Tôn Tuyết Dung đã bắt đầu coi trọng nó. Bà giải thích cho hai vị sư huynh của mình. “Những vật cản bẫy rập này mỗi ngày cũng cần tiêu hao một số nhân lực để duy trì, nhưng so sánh với việc đệ tử bị thương thì tốt hơn nhiều. Mỗi lần khiến lũ súc sinh kia một đi không trở lại cũng có thể làm giảm khí thế hung hăng của yêu vật. Có lẽ nhờ đó mà thú triều sẽ sớm dừng lại.” Tứ trưởng lão ở một bên lúc này cũng tán thành phán đoán của Thái Võ Chân Nhân. Xét từ nhiều khía cạnh, việc đầu tư vào các vật cản bẫy rập này chỉ tiêu hao chút tài nguyên, tính ra thì lợi nhiều hơn hại.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão chưa được chứng kiến tác dụng của vật cản nên không rõ. Nhưng cả Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão đều bị thuyết phục và bắt đầu tôn sùng, điều đó cũng chứng tỏ rằng những vật cản này thực sự có tác dụng.
“Tông chủ ngày đêm vất vả cuối cùng cũng tìm ra được biện pháp đối phó này. Các trưởng lão chúng ta không thể san sẻ gánh nặng cùng tông chủ, thật là hổ thẹn.” Đại trưởng lão mở lời giống như tự trách nhưng thật ra là đang nịnh nọt. Thái Võ Chân Nhân mấy ngày nay tâm trạng rất tốt nên ông cũng dám nịnh bợ đôi chút. Trước đó, tình hình khẩn trương nên nịnh bợ chỉ sợ lại dính vào móng ngựa. Nghe vậy, Thái Võ Chân Nhân cười xua tay. "Nghĩ ra những cách đối phó này không phải là lão phu. Các ngươi đừng có nịnh nọt, lão phu không chịu nổi." Trong lúc nói, Thái Võ Chân Nhân cũng nghĩ đến Tô Trần. Nếu không có Tô Trần nhắc nhở, làm sao mà ông lại nghĩ ra việc dùng vật cản bẫy rập để đối phó?
“Là vị đường chủ nào đưa ra đề nghị vậy? Đường chủ Triệu Lệ sao?” Tôn Tuyết Dung thử suy đoán. Thái Võ Chân Nhân vẫn cười rồi lắc đầu. “Đưa ra đề nghị này cho lão phu là một đệ tử trẻ tuổi khá ưu tú. Đệ tử này rất am hiểu về tung tích của yêu vật và sách lược đối phó, có lẽ không thua gì bọn ta những ông già này. Trong lúc nói chuyện, ta cảm nhận được sự thông minh, tinh anh ở đệ tử này. Điều duy nhất không tốt ở người hắn, có lẽ là, hắn không phải là đệ tử của Vân Dương tông ta.” Nghe Thái Võ Chân Nhân nói đùa, Tôn Tuyết Dung cũng bật cười. Chợt bà lại nghiêm túc hỏi: “Không phải đệ tử Vân Dương Tông, chúng ta thử đến nói chuyện với hắn một phen, kéo hắn về Vân Dương tông là được rồi."
"Ha ha ha, lão phu đang có ý này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận