Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 377: Tĩnh Ba tiên nhân lưu lại bí cảnh

Chương 377: Bí cảnh do Tĩnh Ba tiên nhân để lại Lật xem hết bản chỉnh sửa sách vở, Tô Trần vẫn không thể tìm thấy thông tin nào nhắc đến danh tiếng của Thu gia. Đối với Tấn quốc, hắn chỉ biết đến Thu gia và Thiên Phong cốc. Nhưng trong cuốn "Đại Tấn Thông Giải Lục" này, không có tin tức gì về Thu gia, cũng như không có tin tức nào về Thiên Phong cốc… Sau khi xem xong quyển sách này, Tô Trần chủ động nhắc đến những điều này trong lúc trò chuyện với các khách uống trà.
“Tiểu huynh đệ à, nếu một thế lực mà đến "Đại Tấn Thông Giải Lục" cũng không ghi chép thì chỉ có thể nói thế lực đó hoàn toàn không lọt vào mắt ai. Những thế lực đó, ở Đại Tấn, chỉ là những tông môn vùng biên thôi.” Người khách uống trà vừa nói, vừa xoa chòm râu của mình.
Nghe vậy, Tô Trần nhíu mày. Nếu nói Thiên Phong cốc là tông môn vùng biên, không lọt vào mắt ở Tấn quốc, Tô Trần có thể tin. Nhưng nói Thu gia không có thực lực, không có bản lĩnh thì Tô Trần lại có chút không tin. Trước khi đến Thiên Phong cốc, Tô Trần đã từng hỏi qua về những vấn đề liên quan. Trong thế hệ trẻ, có người trẻ tuổi như Thu Nhược Sương đã bước vào Hóa Cảnh thì cực kỳ ít. Hiện tại, trong thế hệ trẻ có người đạt đến cảnh giới ngũ phẩm đã có thể được xưng tụng một câu thiên tài, nhận được sự coi trọng của tông môn. Vậy mà người có thể bồi dưỡng được Thu Nhược Sương có thực lực như thế, lại là một thế lực không có tên tuổi ở Tấn quốc sao?
“Tiền bối, nhưng ta nghe nói về một thế lực. Thực lực nội tình của bọn họ chắc hẳn đều không tệ, bồi dưỡng được thế hệ trẻ tuổi cũng rất kinh tài tuyệt diễm. Sao nhìn thế nào cũng không giống một thế lực không ai biết tới nhỉ?” Nghe Tô Trần trả lời, một vị khách uống trà khác ở bên cạnh tiếp lời:
"Thì có gì lạ đâu, một vài thế lực nhỏ cũng có lúc sẽ xuất hiện một hai vị thiên tài thôi. Ngươi chỉ nhìn thấy một khía cạnh mà đã vội đánh giá bọn họ rất có thực lực. Ngoài ra còn một khả năng khác. Ở Đại Tấn ta có rất nhiều thế lực ẩn thế, loại thế lực này bình thường không tham gia tranh đấu. Tinh nhuệ thực lực thì kinh diễm nhưng những thế lực ẩn thế lại không có nhiều người. Mà họ lại không tham gia vào tranh đấu nào cả."
"Là vậy sao…" Tô Trần hơi nhíu mày, thì ra là vì lý do này… Sau khi vào Tấn quốc, nguyên nhân mà Tô Trần tìm hiểu những tin tức này, ngoại trừ muốn tìm hiểu về tình hình Ngũ Lam sơn trang thì còn lại là vì muốn biết về Thu gia. Hiện tại xem ra, những tai họa mà mình gây ra, tốt nhất là đừng liên lụy đến Thu Nhược Sương thì hơn. Nàng đã giúp đỡ mình quá nhiều. Chỉ trong mấy tháng mà hắn có thể lấy được rất nhiều tài nguyên tu hành từ chỗ nàng. Tô Trần cũng cảm thấy mình có chút giống như kẻ ăn bám.
Nguy cơ trước mắt, không phải chuyện có thể dễ dàng giải quyết được. Hơn nữa, trước đó ở chiến trường Minh Ảnh, suýt chút nữa hắn đã c·hết dưới tay Tang Mặc Uyên. Người của Ngũ Lam sơn trang thì đả thương Thượng Tuyên Chân Nhân, uy h·iếp tính m·ạng của mẹ và muội muội hắn. Những mối th·ù h·ận này chồng chất lên nhau, không thể nào có thể bỏ qua như vậy được.
Sau khi đã hiểu rõ, Tô Trần tiếp tục đi về hướng đông bắc. Trong lòng nghĩ đến Thu Nhược Sương, không biết hành trình tấn thăng tứ phẩm của nàng có thuận lợi hay không. Tô Trần biết rõ đây không phải chuyện dễ dàng. Rất nhiều người từ ngũ phẩm bước vào tứ phẩm Hóa Cảnh, thông thường đều sẽ bế quan hai, ba năm. Huống hồ gì là từ Hóa Cảnh xâm nhập vào Quy Nhất cảnh. Con đường tu hành này, càng đi lên càng khó khăn chồng chất. Con đường tu hành của Thu Nhược Sương cũng vậy, rất nhiều lúc không được đốn ngộ. Bởi vì mỗi lần giải quyết được một khốn cảnh, mà trên con đường tiến đến tam phẩm lại có đến vài chục khốn cảnh vây quanh. Chỉ khi giải quyết được hết những khốn cảnh này, mới có thể chân chính bước vào tam phẩm cảnh giới. Sự chỉ điểm của Tô Trần trước đây, chỉ xem như là một lần giúp nàng giải quyết một vài khốn cảnh trong nội tâm. Nhưng muốn thực sự tiến vào tam phẩm, những nguy hiểm, phiền phức nàng phải đối mặt thật sự còn rất nhiều.
Từ phía nam Tấn quốc một mạch đi về hướng đông bắc, Tô Trần đã tiêu tốn 12 ngày. Đồng thời đây cũng vẫn chưa đi hết Tấn quốc. Đến vị trí đã định, Tô Trần mới phát hiện ra có chút khác với những gì mình nghĩ… Trong sách vở mà Tĩnh Ba tiên nhân để lại, vị trí bí cảnh chỉ ở xung quanh đây. Thế nhưng nơi này đã bị một thế lực nào đó chiếm đoạt. Cứ tưởng nơi này là một vùng hoang dã, mình có thể đến đây trực tiếp thăm dò bí cảnh.
Tô Trần không trực tiếp rời đi, mà đi vòng quanh một lần. Hắn xem xét địa thế nơi đây, xem bí cảnh có bị thế lực khác phát hiện hay không. Đi qua đi lại, Tô Trần phát hiện xung quanh vẫn còn yêu vật tồn tại.
Địa mạo Tấn quốc có sự khác biệt rất lớn so với Đại Chu. Chính là Tấn quốc có không ít hẻm núi vừa rộng vừa sâu. Sự xuất hiện của hẻm núi khiến cho địa thế trở nên phức tạp. Đồng thời, rất nhiều hẻm núi kéo dài mấy trăm, thậm chí cả ngàn dặm, thông đến hoang dã. Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho yêu vật lén xâm nhập vào cảnh giới Tấn quốc. Nhưng chính vì những hẻm núi xuất hiện này đã làm tăng sự phong phú của tài nguyên ở Tấn quốc. Địa hình phức tạp của những hẻm núi này tạo ra môi trường sinh trưởng cho dược liệu quý hiếm. Vì trong hẻm núi có yêu vật, nên theo một nghĩa nào đó, đây là điều mà những người cai trị Tấn quốc cố ý tạo ra. Nếu không có những yêu vật này thì chắc chắn sẽ có một lượng lớn dân chúng kéo nhau vào trong hẻm núi. Họ rất có thể sẽ tùy tiện hái lượm những dược liệu kia, thậm chí còn phá hủy chúng. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì sự tùy tiện hái lượm của người dân sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của các đại tông môn. Những lời về việc phá hoại dược liệu, giống như là những lời khách sáo đường hoàng mà thôi.
Tô Trần nhẹ nhàng tiến xuống phía dưới hẻm núi. Một con yêu màu vàng đang mai phục sau tảng đá màu vàng, đây là một con báo yêu. Màu sắc trên người nó hòa lẫn với màu của tảng đá sau lưng, khiến nó có khả năng ẩn mình. Đôi mắt báo yêu mang theo hung quang, nhìn về phía bên phải phía trước của nó. Mà phía trước nó hai mươi thước là một chàng trai trẻ. Chàng trai này nhìn chằm chằm về phía trước, cứ như mình mới là con mồi. Thật ra, anh ta đã bị yêu vật để ý tới rồi. Ai là thợ săn, ai là con mồi, đã hoàn toàn thay đổi. Tô Trần nhìn tình hình trước mắt, không lập tức mở miệng nhắc nhở. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Trần đã trưởng thành hơn. Hoặc có thể nói, đã không còn thuần túy như lúc trước.
Khi người khác không nhận ra nguy hiểm, ngươi vội vàng giúp họ giải quyết. Những người đó sẽ không mấy cảm kích ngươi, có khi còn cảm thấy vốn dĩ không có gì nguy hiểm cả. Nhưng nếu để cho họ tự mình gặp phải nguy hiểm, cận kề cái c·hết thì họ mới thực sự cảm kích ngươi.
Nghĩ đến đây, Tô Trần cứ đứng đó quan sát, không ra tay ngay.
Bất ngờ, báo yêu phóng thẳng lên phía trước. Móng vuốt sắc bén tấn công thẳng vào sau lưng chàng trai trẻ, một vuốt này mà xuống, không biết còn giữ lại được mạng sống không nữa? Tô Trần không rõ thực lực của chàng trai này, nhưng nếu thực lực dưới lục phẩm trung cảnh thì e là sẽ bị thương nặng. Cảnh giác thật quá kém, báo yêu đã ra tay tấn công mà còn không phát hiện ra.
"Cảnh giác phía sau lưng!"
Tô Trần cảm thấy nếu không nhắc nhở thì mạng của người kia cũng sắp đi rồi.
Nghe thấy tiếng nói, người trẻ tuổi mới quay đầu lại, nhìn thấy báo yêu đang lao tới tấn công mình. Anh ta vội vàng rút kiếm muốn phản kích. Thất phẩm viên mãn cảnh giới, thảo nào báo yêu dám tập kích anh ta như vậy.
Một kích không thành, báo yêu lập tức chạy về phía hoang dã. Tô Trần không để ý đến con yêu đó mà đi thẳng đến chỗ chàng trai trẻ tuổi.
"Ngươi có bị thương không?"
Chàng trai trẻ sắc mặt trắng bệch, vẫn còn chưa hết hồn.
"Vẫn… vẫn ổn…"
Tô Trần cứ đứng ở đằng xa đợi cho đến khi người kia hồi phục lại tinh thần.
“Đa tạ huynh đài đã cứu giúp, chút nữa thôi thì cái mạng này của ta cũng không còn rồi…” Chàng trai trẻ cúi người hành lễ cảm ơn Tô Trần, lòng biết ơn vô cùng rõ rệt. Trải qua chuyện ở Vân Dương tông, Tô Trần không khỏi phải chơi vài trò mờ ám. Nếu lúc trước hắn để cho Vân Dương tông phải nếm chút đau khổ, rồi hắn mới ra tay, có lẽ đã được tông môn kia trọng vọng.
"Nhìn trang phục của huynh đài, có lẽ là người mới đến hẻm núi Hồng Phong? Huynh đài định gia nhập chiến đoàn sao?"
"Ta đến xem qua một chút, tìm hiểu thêm thôi." Tô Trần nói ra ý định thật của mình, rồi tiếp lời.
"Nếu huynh đài có chút thời gian rảnh, có thể nào cho phép tại hạ mở tiệc chiêu đãi một trận, ít nhất xin mời huynh đài vài ly không?"
Tô Trần không từ chối, cùng người trước mắt đi về phía tây bắc. Trên đường đi, người kia cũng tự giới thiệu. Tên hắn là Đàm Khôn, tuổi cũng xấp xỉ với Tô Trần. Tô Trần cũng tự đặt cho mình một cái tên là Tô Hành. Đến Tấn quốc, Tô Trần không chỉ thay đổi bộ dạng mà còn thay tên đổi họ, có như vậy mới bảo vệ bản thân an toàn hơn.
Đi từ hẻm núi ra, đi về phía tây bắc chừng mười dặm đường, Tô Trần đã nhìn thấy một khu tập trung thành thị. Thành thị trước mắt, có lẽ là thành thị nhỏ bé, đơn sơ nhất mà Tô Trần từng thấy ở Tấn quốc.
“Tô huynh đừng chê, cái thành Hồng Thạch này trước kia không phải là thành đâu.” Xung quanh chiến đoàn càng lúc càng đông, thường xuyên có người đến trong thôn mua đồ. Sau nhiều năm trôi qua, nơi đây biến thành như thế này cũng không tệ. Ít nhất thì bọn ta không đến nỗi phải chạy quá xa để mua rượu uống." Ở ven đường tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một bình rượu và chút đồ nhắm. Rượu vừa được mang lên, Đàm Khôn liền lập tức nâng chén, trước hết mời Tô Trần. Khoảng cách giữa hắn và con báo yêu kia vừa rồi không khác nhau nhiều lắm, chỉ tầm nửa người. Cái mùi hôi thối kia đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. Cảm giác như m·ạ·n·g s·ố·n·g tr·e·o tr·ê·n sợi tóc khiến Đàm Khôn bây giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh sợ. Cũng chính vì vậy, lòng cảm kích của hắn dành cho Tô Trần càng xuất phát từ tận đáy lòng. Hai người thoáng nhấp rượu, rồi bắt đầu nói về tình hình xung quanh. Trong lúc tán gẫu, Tô Trần nghe được một tin tức không mấy muốn nghe. Bí cảnh ở đây đã sớm bị người phát hiện. Hiện giờ nó thuộc về Thái Hà tông, không còn là nơi hoang dã ai muốn đến cũng được nữa. Xem ra vị trí di chỉ mà Tĩnh Ba tiên nhân để lại hình như đã bị tiết lộ không ít. Chẳng trách lần trước ở Minh Ảnh chiến trường, Tang Mặc Uyên lại có thể trùng hợp đi đến gần đó như vậy. Bất quá so sánh với điều đó, cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng, không có khả năng tiến vào bí cảnh kia. Tựa như Đàm Khôn, hắn cũng không phải người của Thái Hà tông, đến đây cũng chỉ là vì kiếm chút công lao cống hiến, đổi lấy tài nguyên mà mình cần. Chỉ cần có đủ nhiều cống hiến, Thái Hà tông cũng có thể cho phép người ngoài tiến vào trong bí cảnh này. "Tô huynh, chẳng lẽ huynh có ý với bí cảnh này?" Đàm Khôn nở nụ cười trên mặt. "Cũng không cần giấu diếm ý nghĩ đó, đến chiến đoàn này, chắc không ít người đều có ý này đâu. Chỉ là cái bí cảnh kia, cũng không phải người bình thường có thể vào được. Như chúng ta thế này, không biết có đi nổi một dặm đường không. Ai cũng biết vào trong đó sẽ có lợi, nhưng mà thôi đi...chúng ta vẫn nên từ bỏ thì hơn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận