Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 448: Ngươi căn bản không có xem hiểu Tô Trần (1)

Hai ông cháu đêm nay rõ ràng muốn hòa hợp hơn rất nhiều. Nhị trưởng lão khi nói chuyện cũng là xem thường khẽ nói, không giống như trước kia. Minh Dao Dao đem chuyện mấy người các nàng trong khuê phòng thương lượng, đều kể cho gia gia mình nghe. Đối với kiểu phản ứng của Từ Tuấn Niên, nàng rất bất mãn. Trong mắt nàng, đó thật ra là hành vi có chút thiếu đảm đương, không có dũng khí. Trong nháy mắt đó, hảo cảm của nàng với Từ Tuấn Niên giảm đi không ít. Nhưng nếu những chuyện này bị Tô Trần biết, Tô Trần ngược lại sẽ tán đồng Từ Tuấn Niên. Chuyện nam nữ là tình cảm chứ không phải làm ăn. Có lẽ ban đầu hấp dẫn là do sự ưu tú của đối phương, một vài thiên phú tiềm năng chói mắt. Nhưng nếu hai người đã có tình cảm với nhau thì không cần đến kiểu thăm dò có thể có này. Tô Trần thật ra cũng rõ ý nghĩ trong lòng mình. Nếu bản thân gặp phải kiểu thăm dò này, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống Từ Tuấn Niên. Đã ngươi chọn người khác thì không cần dây dưa thêm nữa. Có những chuyện chưa từng nói rõ thì cứ giữ lại cho nhau chút mặt mũi, để cả hai đều đẹp lòng. "Ăn trong chén lại ngó trong nồi", đối phương như vậy thì không có ý nghĩa để kéo dài tình cảm thêm nữa. "Dao Dao, vậy bây giờ con nghĩ như thế nào, giữa con và Từ Tuấn Niên..." Minh Dao Dao chần chừ một lát, rồi ngẩng đầu nhìn gia gia mình: "Kỳ thật lần này Huyền Anh đại hội, con thấy trưởng lão Tô xuất thủ, ông ấy thật ra có thiên phú võ đạo rất phi thường. Lúc ban đầu con cứ nghĩ trưởng lão Tô chỉ là một người thích cầu ổn. Nhưng ở Ngọc Bàn Xuyên, trưởng lão Tô thật sự dám ra tay với Tang Mặc Uyên. Ông ấy là người rất có khí thế, rất đại khí. Không giống như các luyện dược sư như gia gia và những người khác, lúc nào cũng tính toán hết cái này đến cái khác. Nhiều khi con không thấy được sự quyết đoán trên người của mấy người. Người trẻ tuổi, khi nên xúc động thì cứ xúc động chút." Đánh giá của Minh Dao Dao về Tô Trần, nghe Nhị trưởng lão vừa cười vừa lắc đầu. "Cháu gái ngoan của ta, con vậy mà chẳng hiểu gì cả. Trưởng lão Tô xúc động như con nói sao? Con nghĩ cái gì vậy?" Nhị trưởng lão gọi người hầu trong viện mang chút điểm tâm ngọt và trà đến. Trời đã hơi muộn, nhưng ông và cháu gái càng nói chuyện càng hào hứng. "Dao Dao, người có thể có chút thành tựu trên con đường đan đạo, thì người nào cũng có tâm tư kín đáo cả thôi. Lão phu chìm đắm trong đan đạo đã nhiều năm, vẫn có chút sức phán đoán. Luyện chế đan dược, mỗi bước đều phải cẩn trọng chú ý. Thêm dược liệu vào khi nào, dùng thủ pháp gì, điều chỉnh hỏa hầu ra sao, cần đủ loại điều kiện tụ họp. Nếu ông ta tính tình xúc động, thì đan đạo sẽ không dung nạp được ông ta. Việc lần này ông ta ra tay với Tang Mặc Uyên, rõ ràng là đã tính toán cẩn thận, rồi mới quyết định." Minh Dao Dao ngồi ở một bên nghe mấy lời này, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc lo lắng. Nàng không hiểu ý của những lời này, nàng đã thấy Tô Trần xuất thủ rồi. Hơn nữa đối phương còn là Tang Mặc Uyên, đệ tử hạch tâm của Ngũ Lam Sơn Trang, thân truyền của Phiền Thành Diễm. Ra tay với hắn mà không gọi là xúc động sao? Người hầu đã mang trà xanh và điểm tâm ngọt tới. Nhị trưởng lão để cháu gái mình ăn chút điểm tâm, nghe ông nói. Nhị trưởng lão nghe những người Phong Vũ Lâu miêu tả, cũng nghe được chút tình hình từ chỗ của tiền bối Cảnh. Cuối cùng lại thêm cả lời kể của Minh Dao Dao về toàn bộ quá trình. Nhị trưởng lão đã có một chút suy tính về tình hình lúc đó trong lòng. "Từ cách ứng phó mà nói, trưởng lão Tô đã chọn thời cơ ra tay cực kỳ tốt. Xuất thủ trước giai đoạn thứ ba, Tang Mặc Uyên coi như không bị thương nặng thì cũng bị chút thương nhẹ, điều đó ảnh hưởng rất lớn đến hắn. Nhìn xem lần này đi, Tang Mặc Uyên không lọt được vào top 50. Xét về lý lẽ, chúng ta chiếm cả tình cả lý. Không ai nói được trưởng lão Tô sai cả, nhiều nhất chỉ có thể nói ông ấy là người gan dạ, nói ông ấy xúc động thôi. Cuối cùng xét về thế cục, trưởng lão Tô hiện tại có Chu Minh Cung chúng ta làm chỗ dựa, đồng thời ông ấy biết rõ thân phận và địa vị của mình ở Chu Minh Cung. Những ý kiến của chúng ta, ông ấy đều hiểu trong lòng, ông ấy nhận thức rõ điều đó. Nếu không rõ những điều này, trưởng lão Tô đã không ra tay với Tang Mặc Uyên. Con xem con đó, tuổi tác cũng xấp xỉ trưởng lão Tô mà tâm tư sao khác nhau một trời một vực, không bằng người ta một mảy may." Nghe gia gia mình nói vậy, Minh Dao Dao cũng ngộ ra được chút gì đó. Nếu nói là xúc động thật, thì lẽ ra khi bị mỉa mai đã phản kháng rồi. Nhưng Tô Trần lại cứ chờ đến gần cuối giai đoạn ba mới bắt đầu. Trước đó không phản kháng, thậm chí không cho Hoàng tiền bối bọn họ xuất thủ, thật sự là vì tự mình ra tay lấy về một danh nghĩa! Nghĩ tới đây, Minh Dao Dao cũng thấy những gì mình nghĩ trước đây thật quá đơn giản. Chỉ là lần này nàng không còn bài xích Tô Trần như vậy nữa. Trên đường về, khi nói chuyện phiếm với Tô Trần, nàng cảm thấy Tô Trần thật ra cũng không tệ lắm. Vẻ ngoài của Tô Trần cũng xem như là tuấn dật, được người thích cũng rất bình thường. Lại thêm biểu hiện thực lực trên võ đạo, Minh Dao Dao đã có chút thừa nhận. "Gia gia trước muốn cho con quen biết với trưởng lão Tô, bây giờ con cũng cảm thấy được rồi..." Ý của Minh Dao Dao không phải là chọn Tô Trần, mà là cho Tô Trần một cơ hội để theo đuổi nàng. Nàng chỉ hơi thất vọng về Từ Tuấn Niên, muốn để hai người so sánh, cuối cùng mới đưa ra lựa chọn. Nghe cháu gái mình nói vậy, Nhị trưởng lão có vẻ hơi nghiêm túc: "Dao Dao con đừng có nghĩ chuyện này đơn giản vậy. Trưởng lão Tô không phải người mà con muốn là có thể có được. Bây giờ con để ý người ta, người ta chưa chắc đã để ý tới con đâu." Đối mặt với một phen của gia gia mình, Minh Dao Dao lại thờ ơ. "Nếu như đến cả con mà ông ấy cũng không nhìn trúng, vậy thì ông ấy muốn tìm một nữ tử như thế nào? Cũng đúng như lời của gia gia, con thật sự muốn xem thử, rốt cuộc ông ấy có thể tìm được nữ tử thế nào? Có thể làm cho con thấp kém hơn không." Minh Dao Dao thật sự có tự tin vào bản thân mình. Nàng có tướng mạo xinh đẹp, lại là cháu gái của Nhị trưởng lão Chu Minh Cung. Thiên phú võ đạo trong các đại tông môn có thể xếp vào hàng đệ tử hạch tâm. Ngay cả Từ Tuấn Niên là đệ tử hạch tâm, đối với Minh Dao Dao mà nói, thì Từ Tuấn Niên vẫn đang ở thế với cao mình. Nàng tự nhận nữ tử mà Tô Trần có thể tìm được, cũng gần như ở trên đỉnh rồi. Minh Dao Dao tự nhận không sai, chỉ là Tô Trần không có ý với nàng thì nàng có giỏi giang cỡ nào cũng vô dụng. "Chuyện này cứ hoãn lại đã, xem tông chủ bên kia có ý kiến thế nào. Trưởng lão Tô lần này ra tay với Tang Mặc Uyên, Ngũ Lam Sơn Trang và Phiền Thành Diễm bên kia chắc chắn sẽ nổi điên lên. Trong cung đối với việc này, nhất định cũng phải đưa ra ý kiến ứng phó. Đến lúc đó rồi tính sau."... Ngũ Lam Sơn Trang. Lúc Phiền Thành Diễm nghe được chuyện này, nàng đã giơ tay vặn gãy một cây đại thụ bên cạnh. "Một tên vô danh tiểu tốt của Chu quốc, bây giờ lại còn dám k·h·i·d·ễ trên đầu Phiền Thành Diễm ta! Mặc Uyên bọn họ đâu?" Nhìn dáng vẻ tức giận của Phiền Thành Diễm, những người hầu xung quanh đều thận trọng khi nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận