Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 178: Có cần phải sử dụng thực lực như vậy sao?

Tại luyện võ trường trung ương, các đệ tử khác đều rất thức thời tránh ra vị trí. Tô Trần cùng đệ tử do Kỷ Thịnh dẫn đến, cũng đều tiến vào trong đó. Rõ ràng tin tức truyền ra không bao lâu, thế nhưng người đến quan sát xung quanh luyện võ trường, có cảm giác có thể so sánh với lúc giữa năm khảo thí. Thậm chí một ít bách tính ở Thiên Cương thành, nghe được tin tức, vô cùng lo lắng chạy đến. Tô Trần nhìn đối thủ trước mắt, trên mặt của hắn mang theo chút tùy ý. Trong thần sắc, dường như không coi cuộc tỷ thí này ra gì. Tay cầm một thanh trường kiếm, làm trò, đùa giỡn. Cái bộ dáng tự phụ, tự ngạo kia, thật đúng là có chút giống Kỷ Thịnh, đều thuộc loại tính cách đó. Tô Trần tuy không hề khẩn trương, nhưng trông nghiêm túc hơn hắn nhiều. So sánh ra, những người vây xem, trái lại càng nghiêm túc hơn. Kỷ Thịnh, kẻ luôn thích núp phía sau tỏ vẻ lười biếng, hôm nay lại đứng ở phía trước. Vốn không phải cuộc tỷ thí chính thức, không có nhiều quá trình cần làm. Tuy không chính thức, nhưng mức độ chú ý còn vượt xa nhiều cuộc tỷ thí. Sau khi vào xuân năm nay, Tô Trần càng ngày càng được chú ý nhiều hơn. Ở toàn bộ Thiên Cương thành, Tô Trần vốn đã xem như có chút danh tiếng. Mà tên đệ tử do Kỷ Thịnh dẫn tới, mấy ngày nay tìm khắp nơi khiêu chiến, lại đều thắng các cuộc tỷ thí một cách áp đảo. Cũng giúp bản thân có được không ít danh tiếng, thậm chí nhiều người cảm thấy hắn có tư chất thiên kiêu. Hôm nay giao đấu, tự nhiên thu hút rất nhiều sự quan tâm. Trong sân tỷ thí, Tô Trần chắp tay thăm hỏi đối phương: "Đệ tử Thiên Cương thành, Tô Trần." Đây cũng là quy tắc thường lệ, trước khi tỷ thí, phải tự giới thiệu trước. Nhưng khi nghe vậy, đối thủ trước mắt lại dường như thờ ơ, không hề có ý định báo tên của mình. Trước đây hắn đấu với người khác cũng đều như vậy. Lúc này nhiều người vây xem như thế, dường như hắn vẫn không định đáp lễ. Thậm chí đến tên mình cũng không định nói một lời. Thấy vậy, Âu Dương Xuyên đứng bật dậy: "Hành tẩu thế gian, một chút quy củ cũng không hiểu sao? Đối phương biết lễ, ngươi chỉ biết vô lễ? Tiên sinh ngươi không dạy ngươi phẩm hạnh đức hạnh sao?" Cảm thấy Âu Dương tiên sinh cũng mang theo chút cảm xúc, nói chuyện hơi có chút nóng nảy. Kỷ Thịnh nghe xong, liền cười nói: "Nói như vậy, đối thủ thực lực không đủ, liền bắt đầu gièm pha từ những mặt khác sao. Lần này nói phẩm hạnh đức hạnh, lần sau có lẽ sẽ nói đến giọng điệu và tướng mạo. Không sao, ngươi cứ nói tên cho hắn nghe một chút đi." Kỷ Thịnh vừa nói xong, đệ tử kia của hắn vẫn cau mày. Ngập ngừng một lúc, đệ tử này đưa tay chỉ Tô Trần, nhìn về phía Kỷ Thịnh: "Nhưng mà, ta cảm thấy hắn không xứng biết tên của ta, có thể không nói được không." Lời vừa nói ra, những người xung quanh càng tỏ vẻ kinh ngạc. Lời này quá cuồng ngạo rồi. Trong đám người, Kim Duyệt bọn họ đều đã mắng lên: "Thật sự coi mình là ai, còn chưa xứng biết tên hắn, ai thèm biết chứ!" Rất nhiều người vốn ủng hộ Tô Trần, người này lại còn nói như vậy, càng khiến người ta chán ghét. Dù mắng chửi, mọi người cũng biết thực lực của hắn tuyệt đối không thể xem thường. Rất có thể, Tô Trần không phải đối thủ của hắn. Kỷ Thịnh đứng ở rìa nghe những lời này, nụ cười trên mặt càng đậm. Tính cách cuồng ngạo này, ngược lại càng giống hắn. "Vậy ngươi cứ tùy tiện báo cái danh hiệu cho hắn đi, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó." Nghe Kỷ Thịnh nói, đệ tử kia của hắn khẽ gật đầu. Sau đó, hắn học theo dáng vẻ của Tô Trần, chắp tay thăm hỏi: "Ta thấy thực lực của ngươi, trong số những người từng giao thủ với ta, chắc phải xếp hơn 30. Ngươi cứ gọi ta là Minh 37 đi." Hắn quả nhiên nghe theo lời Kỷ Thịnh nói, trực tiếp báo một cái danh hiệu. Đồng thời còn cho Tô Trần một cái xếp hạng, thực lực xếp thứ 37 trong số những người từng giao đấu với hắn. Nếu lời hắn nói là thật, vậy Tô Trần còn có cơ hội thắng sao? Mọi người xung quanh đã im lặng chờ đợi hai người động thủ. Bỗng nhiên, Tô Trần vung trường đao lên. Trường đao chém xuống, chiêu thứ nhất là để thăm dò. Bất cứ lúc nào, cũng không kiêu căng tự phụ, cái gọi là kiêu binh tất bại. So với Kỷ Thịnh tự phụ tự ngạo, tính cách của Tô Trần, thật sự hoàn toàn khác biệt. Thấy trường đao của Tô Trần tấn công tới, trường kiếm trong tay đệ tử họ Minh lóe ra một đóa kiếm hoa. Ánh sáng chói lọi, mang theo hàn quang sắc bén. Như lời Âu Dương tiên sinh nói, kiếm chiêu của hắn liên miên không dứt. Một chiêu vừa sử dụng, một chiêu khác đã tiếp sát ngay sau. "Người này vẫn còn đang lưu thủ, hắn thậm chí còn chưa dùng đến thực lực thất phẩm viên mãn." Tô Trần thăm dò một chiêu, tựa hồ lập tức đã rơi vào thế hạ phong. Còn tên đệ tử họ Minh, lại chưa dùng toàn lực, còn cất giữ rất nhiều. Sau một khắc, thân hình Tô Trần lướt đi, vung trường đao tạo thành mấy đạo đao khí. Cưỡng ép kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Đối mặt việc Tô Trần chủ động rời xa, trên mặt tên đệ tử họ Minh dường như thoáng qua vẻ ghét bỏ. "Ta lại báo cho ngươi một cái tên nữa, trước đó đã đánh giá cao ngươi một chút. . . Ngươi cứ nhớ tên ta là Minh 49." Một phen vẫn cuồng ngạo như vậy, nhưng bây giờ, những người vây xem dường như không ai còn nói gì nữa. Với những lời này, Tô Trần hoàn toàn không để vào lòng. Vừa rồi bất quá chỉ là chiêu thăm dò, không biết sao hắn lại tự tin như vậy, cảm giác như đã thắng chắc rồi. Trong thức hải, ba thiên mệnh [ đao khách ], [ người dẫn khí ] và [ kiên cường bất khuất ] đều được kích hoạt. Cự Lãng đao pháp trường phong phá lãng. Trường đao trong tay chém ra, mấy đạo đao ảnh đánh úp tới. Đệ tử họ Minh nhìn thấy chiêu này, thần sắc ngẩn người trong giây lát. Chiêu này khác một trời một vực so với chiêu vừa rồi. Đao thế bàng bạc bao phủ lấy hắn, muốn tùy ý phản công, căn bản không có khả năng. Dưới kiếm phong, hàn quang chợt lóe. Vài đạo kiếm khí nghênh đón những đạo đao ảnh do Tô Trần chém ra. Đệ tử họ Minh giỏi nhất là dùng liên miên thế công áp chế, sau đó tìm ra sơ hở, giành lấy thắng lợi. Thế nhưng lúc này, Tô Trần sử dụng Cự Lãng đao pháp liều mạng. Ngươi dùng hàn quang liên tiếp tấn công, ta sẽ đáp trả bằng sóng lớn thao thiên. Đao kiếm cùng nhau giao tranh, Tô Trần lại không hề yếu thế. Giờ phút này, trên mặt đệ tử họ Minh dường như đã thêm vài phần nghiêm túc. Chắc hẳn hắn cũng cảm thấy, Tô Trần không như hắn tưởng tượng. Chiêu thức cũng vượt ngoài dự kiến. Tô Trần mượn sức từ thiên mệnh [ đao khách ] và [ người dẫn khí ]. Đao pháp trong tay so với uy lực chiêu thức vốn có đã vượt qua một khoảng rất lớn. Ngoài ra, những chiêu đao pháp này còn mang thêm mấy phần quái dị. Chỉ có khi đối mặt trực tiếp mới có thể cảm nhận được sự khác biệt. Trong lúc ngưng thần, đệ tử họ Minh dường như không còn giữ lại thực lực bản thân nữa. Thực lực thất phẩm viên mãn đã bộc phát. Mọi người có thể cảm nhận rõ kiếm chiêu của hắn so với trước đó càng sắc bén hơn. Đứng ở bên cạnh, Kỷ Thịnh cau mày, không hài lòng với tình huống trước mắt: "Có cần phải dùng đến thực lực như vậy sao?" Ở bên ngoài, lời Kỷ Thịnh nói nhẹ nhàng linh hoạt, thế nhưng giờ phút này, đệ tử mà hắn dẫn tới đã rõ ràng cảm thấy áp lực. Trước đó đệ tử này xếp hạng cho Tô Trần, 37, 49. Hiện tại đã rõ ràng cảm thấy không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận