Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 371: Hóa Cảnh các cường giả trở về

Chương 371: Hóa Cảnh các cường giả trở về
Ba người cùng nhau ăn sáng, trò chuyện ngày càng nhiều. Cố Phong cao hứng bàn luận, lời nói tùy ý hơn mấy phần.
"Liễu tiên tử này trước kia toàn khoe khoang Trần Túc, nào là đức hạnh đoan chính, nhân phẩm thượng thừa, lại còn năng lực siêu quần. Còn nói Thiên Cương thành có được an ổn ngày nay đều là nhờ mời hắn đến hỗ trợ. Chả biết nghe được tin mật từ đâu, không hiểu ra sao. Lần này trở về, nàng hẳn phải nhận ra năng lực của Tô sư đệ rồi. Đến một lần cũng không nhắc lại hai chữ Trần Túc."
Nghe Cố Phong nói vậy, Âu Dương Xuyên bên cạnh thần sắc kỳ quái nhìn hắn rồi lại nhìn Tô Trần. Mà Cố Phong hình như vẫn chưa nói hết, dừng lại một chút lại mở miệng:
"Lúc ở hoang dã ta đã muốn nói, cái tên Trần Túc này, ai nha, nghe cũng chưa từng nghe qua. Một kẻ giả danh lừa bịp mà dám để Liễu thiên kiêu ra sức khoe khoang đến thế. Giỏi giang như vậy sao nàng không bảo Trần Túc tới cứu mình, mà lại để Tô sư đệ cứu được? Thật sự có bản lĩnh, sao cái tên Trần Túc đó lại chẳng có tiếng tăm gì..."
Thấy Cố Phong còn định nói tiếp, nói những lời khó nghe hơn. Âu Dương Xuyên bên cạnh vội đưa tay nắm lấy tay hắn.
"Ngươi còn chưa biết sao, Trần Túc chính là Tô sư đệ của ngươi đấy? Trần Túc, Tô Trần, ngươi đọc liền hai lần xem."
Nghe vậy, Cố Phong trong nháy mắt thật sự không kịp phản ứng. Cứ như thế đọc liền 2-3 lần, hắn cuối cùng cũng hiểu ra.
"Trần Túc là Tô Trần đảo ngược… Cái này..." Cố Phong ngơ ngác nhìn về phía Tô Trần và Âu Dương Xuyên, vẻ mặt mờ mịt.
"Lúc Vân Dương tông gặp nguy cơ, lần đầu là thú triều, bọn họ hoàn toàn không giải quyết được. Nên đã mời các đại tông môn đến hỗ trợ, Tô sư đệ ngươi liền dùng tên giả Trần Túc, lấy thân phận Phi Ưng tông đến giúp. Sau đó họ lại gặp phải họa địa yêu, đã dùng nửa viên Thiên Diệp Quả để mời Tô sư đệ ngươi đến.”
"Khó trách..." Cố Phong nhìn Tô Trần, mới biết Tô sư đệ nhà mình lại làm nhiều chuyện như vậy.
"Tô sư đệ, trước kia trong hoang dã, Liễu thiên kiêu còn bày tỏ tâm ý rõ ràng với Trần Túc. Mà Trần Túc lại là thân phận của ngươi. Nói cách khác, chẳng phải là nàng có ý với ngươi? Nói ra cũng thật xứng đôi trai tài gái sắc."
Nghe xong một hồi, Âu Dương Xuyên bên cạnh cũng cười.
"Nếu thực sự cưới được Liễu Tinh Vãn về thì Đại trưởng lão mặt cũng phải cười méo xẹo."
Âu Dương tiên sinh cười nói đùa chút, nhưng trong lời nói, thực chất là đề cập đến độ khó trong chuyện này. Liễu Tinh Vãn là một thiên kiêu đệ tử như vậy, lại là hạch tâm của Vân Dương tông. Rất có thể sẽ là tông chủ đời tiếp theo, và chuyện đó rất có thể xảy ra với nàng. Vậy thì Vân Dương tông sao có thể đồng ý cho Liễu Tinh Vãn gả cho Tô Trần. Trừ phi Tô Trần có thể ở rể, bỏ Thiên Cương thành để đến Vân Dương tông. Mà trong tình huống đó, Thiên Cương thành chắc chắn không đồng ý. Đệ tử thiên tài của cả hai bên, làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp, đưa cho người khác được.
Trong khi nói chuyện, Tô Trần cũng kể lại tình hình trong hoang dã. Liễu Tinh Vãn cũng đã biết rõ thân phận thật sự của mình, giờ nàng đã biết rõ Trần Túc chính là Tô Trần. Âu Dương Xuyên cùng Cố Phong hai người, cũng rốt cuộc hiểu ra nguyên nhân chuyện xảy ra ngày hôm qua. Vì sao Liễu Tinh Vãn lại đến xin lỗi, hóa ra mấu chốt là ở chỗ này.
Không bao lâu, Liễu Tinh Vãn cũng đến doanh trướng trung ương. Nhìn thấy Tô Trần, nàng rất tự nhiên đi tới, cùng ba người Tô Trần trò chuyện. Nơi này là tuyến đầu phòng tuyến của Vân Dương tông. Biểu hiện của Liễu Tinh Vãn, khiến không ít đệ tử Vân Dương tông cảm thấy khó chịu. Đệ tử hàng đầu của tông môn mình lại có chút hạ mình, chủ động tìm tới. Thân phận và thực lực của Liễu Tinh Vãn, cho dù là Hoàng thất Đại Chu, nàng cũng không cần lấy lòng bất kỳ ai. Đối với ba người Thiên Cương thành có thái độ như vậy, đương nhiên khiến mọi người khó chịu. Trong mắt người Vân Dương tông, Liễu Tinh Vãn lẽ ra phải cao cao tại thượng trước mặt người Thiên Cương thành, lẽ ra phải là người được người ta vây quanh nịnh bợ.
Liễu Tinh Vãn thực ra cũng biết những người xung quanh đang nghĩ gì, nhưng nàng không để ý. Trong doanh trướng, Liễu Tinh Vãn cùng ba người Tô Trần nói về thế cục trong hoang dã. Ở đây Liễu Tinh Vãn thực chất chỉ quan tâm đến cách nhìn của Tô Trần. Năng lực ứng phó yêu vật của Tô Trần hoàn toàn vượt xa người khác. Vì vậy, khi nghe Cố Phong và Âu Dương Xuyên nói ý kiến của họ, trong mắt nàng có một tia không tin. Trong lúc trò chuyện, Tô Trần cũng đưa ra phán đoán của mình. Tình hình trong đồng hoang, hôm đó Tô Trần thật sự đã so sánh rõ ràng. Ba con thiên yêu bây giờ chắc chắn không thể tùy ý di động, thậm chí phải gián đoạn tu hành hiện tại. Nếu không hôm đó chính mình và Liễu Tinh Vãn ở trong hạp cốc kia, kẻ đến tập kích không phải địa yêu mà là ba con thiên yêu kia đuổi tới ngay lập tức. Về kế hoạch lần này, Tô Trần vẫn khá lạc quan. Ba con thiên yêu không thể tùy ý di chuyển, chờ Thượng Tuyên Chân Nhân và những người khác đến, đánh bất ngờ có thể khiến chúng trọng thương. Nếu thực sự làm được, thì nguy cơ lần này có thể xem như được giải quyết triệt để. Tất nhiên, lạc quan vẫn là lạc quan, xác suất thành công cũng không quá lớn. Hôm đó tiến vào bị địa yêu phát hiện, chắc chắn những thiên yêu này đã biết rõ việc mình bại lộ. Chúng có thể đoán được sẽ có người mạnh hơn đến tấn công. Nếu những thiên yêu này đoán được, liệu chúng có đặt bẫy gì không? Cản trở gì không? Thiên yêu linh trí có thể đạt đến cấp độ nào, Tô Trần thực sự vẫn chưa thể đoán định được. Nhưng về cơ bản thì chúng đã không khác con người quá nhiều. Mọi người trò chuyện trong doanh trướng, xung quanh cũng có người đưa ra ý kiến khác. Trong lúc thảo luận, Tô Trần cũng không bác bỏ quan điểm của những người khác. Ở giai đoạn hiện tại, không ai có thể đoán trước được. Chỉ là một nhóm cường giả Hóa Cảnh đã tiến vào hoang dã, cụ thể có thể đạt được kết quả thế nào. Ngoài những chuẩn bị trước đó, còn có yếu tố may mắn nữa. Tất cả cuối cùng mới có thể tạo nên một kết quả.
Thượng Tuyên Chân Nhân và những người khác vào hoang dã, không cần phải tìm kiếm vị trí khắp nơi, chỉ cần nhìn theo dấu hiệu mà tiến lên. Lúc trước đám người Tô Trần phải đi gần ba ngày, nhưng lúc vào hoang dã, tầm mắt mọi người đều nhìn ngó xung quanh. Họ là một đám cường giả Hóa Cảnh đi vào trong, cứ theo dấu hiệu một đường thẳng hướng sâu trong hoang dã. Đồng thời, để giảm bớt thời gian phản ứng của yêu vật, họ phải hành động nhanh nhất có thể. Trước khi lên đường, Tô Trần đã dặn Thượng Tuyên Chân Nhân về một dấu hiệu. Khi thấy chỗ nào có hơn mười cây bị chặt cùng nhau, tức là khoảng cách đến chỗ thiên yêu không còn xa nữa. Một đám cao thủ Hóa Cảnh, sẽ phải toàn lực tiến lên, không cho yêu vật thêm thời gian và cơ hội phản ứng. Trong lúc đối phó yêu vật, nếu có thể biết chính xác vị trí của yêu vật thì năng lực chém giết yêu của những cường giả này có thể tăng lên rất nhiều. Vấn đề lớn nhất vẫn là, sau khi bước vào ngũ phẩm, rất dễ bị yêu vật phát giác.
Trong khi chờ đợi, lại một ngày trôi qua. Thời gian càng kéo dài, mọi người càng lo lắng. Cho dù là cường giả Hóa Cảnh tề tụ, nhưng ai cũng không nói chắc có gì nguy hiểm trong đồng hoang. Nếu những người này ngã xuống trong đồng hoang, thực lực toàn bộ Vương triều Đại Chu sẽ suy giảm. Toàn bộ sườn đông và sườn nam Đại Chu có lẽ sẽ xảy ra náo động lớn. Việc một lúc mất quá nhiều cường giả, chưa nói đến việc sức mạnh phòng thủ suy yếu, lòng người sẽ sớm rối loạn. Đến cả cường giả Hóa Cảnh cũng mất nhiều như vậy thì bên trong hoang dã rốt cuộc có thứ gì tồn tại? Chỉ riêng nỗi lo này cũng đã có thể làm cho biên giới hoàn toàn hỗn loạn. Các đại tông môn không chịu nổi việc mất 1 cường giả Hóa Cảnh nào. Đặc biệt là Thiên Cương thành và Vân Dương tông, người tiến vào hoang dã vẫn là trụ cột của tông môn.
Trưa ngày thứ ba, trong sự lo lắng của mọi người, một đám cường giả Hóa Cảnh cuối cùng đã trở về. Mọi người ai nấy đều trút bỏ nỗi lo lắng trong lòng. Chỉ là các cường giả trở về đều không mấy vui vẻ. Trong doanh trướng trung ương, mọi người nhanh chóng mời các tông chủ tới, nói về tình hình trong hoang dã.
“Trong thung lũng này, quả thực có ba con thiên yêu, và chúng đúng là đang cùng nhau hỗ trợ tu hành.” Thái Võ Chân Nhân đứng trước mặt mọi người, mở đầu bằng câu nói quan trọng này. Đúng như lời Tô Trần lúc trước, những thiên yêu đó dường như đang cố gắng tu hành để mạnh hơn, muốn tiến thêm một bước so với thực lực của thiên yêu.
"Mấy con súc sinh đó còn có chút đầu óc, đã đoán được chúng ta sẽ quay lại. Chúng còn cho địa yêu mai phục xung quanh hẻm núi, gần hai mươi con địa yêu mai phục muốn một mẻ hốt gọn chúng ta." Một vị cường giả Hóa Cảnh trở về nở một nụ cười nhẹ:
"Chỉ tiếc những súc sinh đó không ngờ rằng, lần thứ hai chúng ta tiến vào, sẽ có nhiều cường giả Hóa Cảnh cùng đi như vậy."
Thực lực quá chênh lệch, nên sự mai phục đó cũng mất hết ý nghĩa. Thái Võ Chân Nhân tiếp tục đi vào chủ đề: "Sau khi tiêu diệt đám địa yêu kia, chúng ta một đường đi sâu vào trong."
"Ba con thiên yêu kia, thực lực chỉ sợ thật sự có thể tiến thêm một bước, bước vào cảnh giới Yêu Hoàng." Nói đến đây, mọi người kỳ thực đều có thể đoán được kết quả. Nhìn sắc mặt của các vị cường giả, đều biết không giết được ba con thiên yêu này. "Ba con thiên yêu này so với chúng ta nghĩ còn giảo hoạt hơn. Sau khi giết chết những địa yêu kia, ba con thiên yêu cũng bị cưỡng ép gián đoạn tu hành. Chắc chắn chúng cũng sinh ra chút tổn thương phản phệ. Nhưng rất nhanh chúng liền chui vào một cái hang động..." Nghe đến hang động, xung quanh rất nhiều người đều nhướng mày. "Vậy thì không thể truy vào trong đó!" Thái Võ Chân Nhân cũng nhẹ gật đầu. Hang động nhỏ hẹp, có một loại địa thế một người giữ ải, vạn người không thể khai thông. Tùy tiện đi vào, tùy ý một cái ngóc ngách, cũng có thể bị thiên yêu gây thương tích. "Chúng ta cũng trong lòng lo lắng, không dám tùy tiện tiến vào bên trong. Sau đó chúng ta cùng nhau phát lực, thử làm cho hang núi kia đổ sụp. Lại ở xung quanh đóng giữ một ngày, vẫn không thấy những thiên yêu kia xuất hiện." Không có gì bất ngờ xảy ra, sơn động này hẳn là có đường ra khác. Thiên yêu quả thực so với địa yêu thông minh hơn rất nhiều, trước khi làm việc gì cũng đã để lại đường lui cho mình. "Vị trí tu hành của ba con thiên yêu, chúng ta cũng cẩn thận dò xét một phen. Nơi đó tựa hồ có khí uẩn rất nồng nặc, đối với việc tu hành tăng lên không ít lợi ích. Xem ra, có thể coi là một nơi bảo địa. Nhưng đối với chúng ta mà nói, hẳn là không có phúc hưởng thụ. Cho nên chúng ta cùng nhau phá hủy nơi đó. Chí ít, không để cho những súc sinh kia." Thái Võ Chân Nhân thuật lại lần hành động này. Những người khác cũng đi theo mở miệng bổ sung một vài chi tiết. Nhưng tất cả mọi người có thể thấy được, lần này coi như là không công mà lui. Ba con thiên yêu xác thực rất có thể bị phản phệ mà bị thương. Nếu không phải sẽ gặp phải phản phệ, chúng cũng sẽ không ở thời điểm quan trọng nhất mà rời đi. Chỉ tiếc ba con thiên yêu vẫn sống rất tốt. Nguy cơ có lẽ chỉ là trì hoãn, chứ không có giải quyết triệt để.
Bạn cần đăng nhập để bình luận